Khống Chế Thành Nghiện

Chương 62: Anh đang bị sốt




Vì sao không nổ súng?

“Tôi…tôi không làm được!”

Đường Y Y nắm chặt khẩu súng trong tay, lòng ngón tay ấn cò súng, cơ thể không ngừng run rẩy, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Không làm được?” Tần Chính nâng nhẹ cằm Đường Y Y, cưỡng chế cô ngẩng đầu nhìn anh, thu hết dáng vẻ khủng hoảng của cô vào đáy mắt – “Muốn là người nổ súng hay là làm bia ngắm, tùy em chọn.”

Gương mặt Đường Y Y trắng bệch, gương mặt cô cơ hồ toát lên vẻ cầu khẩn – “Tần…Tần đại ca, em không muốn ở chỗ này, van anh…”

Sắc mặt Tần Chính vẫn lạnh lùng – “Cần tôi lập lại lần nữa ư?”

Cả người Đường Y Y như nhũn ra, đôi môi không còn chút máu của cô mấp máy, đầu lắc không ngừng lập lại lời mình – “Tôi làm không được…”

Tần Chính nhíu mày, đưa tay tóm Đường Y Y đang định bỏ chạy về chỗ cũ, anh vòng người từ phía sau áp lên đôi tay lạnh buốt của cô, ép cô ngắm vào người đang làm bia ngắm – “Bắn vào tim nó cho tôi.”

Anh vừa dứt lời, ngón tay Đường Y Y bị ép buộc cong lại, bóp cò súng.

Đoàng!

Âm tiết lạnh lùng đánh vào lồng ngực, Đường Y Y mở to hai mắt nhìn, tai nghe trên lỗ tai được lấy xuống, giọng nói của Tần Chính vọng vào màng nhĩ, ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, tựa như vọng về từ địa ngục – “Tôi cho em thêm một cơ hội nữa.”

“Nếu như lần này không bắn trúng, chính bản thân em thế vào chỗ đó.”

Cả người Đường Y Y run lên, cô nâng tay lau mồ hôi tươm ra như tắm trên mặt, hô hấp rối loạn vô cùng.

Tần Chính lui sang một bên, ôm cánh tay nhìn cô.

Sau lưng Đường Y Y ướt đẫm, cô sợ run cả người, nếu như lần này cô lại xảy ra sai sót, người đàn ông này sẽ thực sự đem cô ra làm bia đỡ đạn.

Đoàng…đoàng…đùng…keng…ke…n…g…

Tiếng vỏ đạn rơi trên nền đất, dây thần kinh kéo căng ra trong đầu Đường Y Y cuối cùng cũng rung lên một nhịp, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh đang nổ súng.

Tư thái của anh trầm ổn, thong dong, mỗi một cử chỉ của anh đều cho thấy anh đang nắm cả thế giới trong tay mình.

Thời gian trôi qua từng phút một, hai mắt Đường Y Y khẽ hít, một giọt mồ hôi trượt theo khóe mi rơi xuống, cô dùng tay gạt đi, tầm mắt mơ hồi khôi phục lại như bình thường.

“Đến lượt em.”

Tiếng súng ngừng lại, trên đỉnh đầu của cô vang lên giọng nói của anh, Đường Y Y hít sâu một hơi, trúc trắc thay đổi băng đạn.

Cô giơ cánh tay lên một cách chậm chạp, cánh tay phải giữ thẳng, nhắm thẳng vào vị trí trái tim, trong cơn hoảng loạn của cô, viên đạn phóng ra ngoài, trong nháy mắt đó cô cảm thấy không khí như đông cứng lại.

“Khá tốt.” Tần Chính ngẩng đầu – “Tiếp tục.”

Trên người Đường Y Y mồ hôi tươm không ngừng, cô kéo cổ áo sơ mi tùy tiện lau trên quai hàm, tiếp tục nhắm thẳng vào bia súng.

Liên tục đổi vài băng đạn, tỷ lệ bắn trúng bia của Đường Y Y ngày càng tăng, tay cô càng ngày càng run rẩy.

Ngay lúc Đường Y Y buông lỏng, Tần Chính phất tay, lập tức bia ngắm được lấy đi, thay vào đó là một người sống sờ sờ - Lục Sơn.

Cô biết rõ Tần Chính muốn làm gì, đồng tử Đường Y Y co rút lại, cô bắt đầu lùi bước về phía sau.

Tần Chính dùng sức mạnh kềm chế cổ tay thon dài của Đường Y Y, giam cô vào trong lòng ngực của mình, lòng bàn tay anh vuốt nhẹ làn mồ hôi ướt rượt trên cổ cô.

“Hắn ta sống hay chết, quyền quyết định đều trên tay em.”

Hai mắt Đường Y Y đỏ ngầu, cô luống cuống nhìn Lục Sơn, còn Lục Sơn thì đứng đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không có bất cứ biểu hiện sợ hãi hay căng thẳng gì hết.

Tần Chính vén một đám tóc ướt sau gáy Đường Y Y lên, anh cúi người, đôi môi khẽ liếm nhẹ - “Em chuẩn bị xong chưa?

Đường Y Y suýt khóc, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, một khi Tần Chính gặp nạn, bản thân là thư ký của anh sẽ trở thành lá chắn cho anh, cô tuyệt đối không thể an toàn lui thân.

Cô phải trở nên mạnh mẽ, vì Tần Chính, cũng vì bản thân mình.

Từ đó về sau, kéo dài khoảng nửa năm, Đường Y Y đều luyện tập tại bãi bắn bia, độ chính xác khi nhả súng của cô ngày càng cao, càng nhanh, cuối cùng cũng đạt đến trình độ Tần Chính yêu cầu.

Cơn đau trên chân khiến Đường Y Y thu hồi lại suy nghĩ của bản thân đang bị lạc vào trong quá khứ, cô rũ mắt xuống, nhìn Tần Chính đang cầm mắt cá chân của mình, hai đầu mày nhíu lại thành hai đường thẳng song song.

Hôm nay là lần thứ hai cô nổ súng trực tiếp vào người, lần đầu tiên là vì sinh tồn, lần này lại là vì Tần Chính.

Hai lần cách xa nhau gần mười năm, Đường Y Y không nhớ nổi phong thái thuần thục tự tin khi luyện tập của bản thân, mà nỗi sợ hãi run rẩy thì lại quay trở về.

Cũng may bản thân cô không quên cảm giác khi bóp có, kể cả những điều Tần Chính dạy cho cô khi nổ súng, trong nháy mắt mọi thứ bừng lên như pháo hoa trong não cô.

Nhờ vậy mà cô không bắn sai mục tiêu.

“Trầy da một chút thôi, đừng nhìn.” Đường Y Y muốn lui chân về phía sau, nhưng lại bị đè lại.

Giọng nói trầm trầm của Tần Chính vang lên – “Giầy em đâu?”

Đường Y Y sững sờ, không để ý nói – “Mất rồi.”

Vừa rồi cô vội vã chạy nhanh, vấp ngã mấy lần trên mặt đất, cuối cùng cô dứt khoát vứt giày cao gót, chạy chân trần.

Tần Chính im lặng, quai hàm nghiến chặt, gương mặt lạnh lùng, người con gái này không hề biết hai lòng bàn chân của mình có bao nhiêu lỗ bị đá mài trầy trụa, đầu gối thì sưng đỏ một mảng lớn còn rỉ máu.

Không chỗ nào là không cho thấy khi đó cô lo lắng và hoảng loạn ra sao.

Trong lòng anh vừa vui vừa đau.

Thấy Tần Chính định đưa tay qua, Đường Y Y đẩy tay anh ra – “Có thể tự đi được.”

Tần Chính trực tiếp ôm ngang Đường Y Y lên.

Đường Y Y nhắc nhở anh – “Còn đang bị thương đó!”

Tần Chính lùi về phía sau, che kín vết thương trên tay và vẫn tiếp tục hành động mình muốn làm.

Ngõ hẻm im ắng, không còn tiếng huyên náo, chỉ còn lại tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ. Trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không sẽ không ai tin đó là tiếng bước chân của người đang có thương tích, máu chảy chưa ngừng.

Đoạn đường này không hề dài, Đường Y Y được Tần Chính ôm, có vài giọt chất lỏng nhỏ giọt xuống mặt cô, trên mũi, trên mắt cô đều là máu.

“Thả em xuống.”

“Không thả.”

Hơi thở của Tần Chính hơi nặng nề, khuôn mặt anh trắng bệch, nhưng giọng nói kiên quyết vô cùng, cũng có sự cố chấp không cho cô cự tuyệt.

Đường Y Y cũng không tranh cãi hơn thua với anh.

Đặt người con gái trong ngực vào trong xe, lông mày Tần Chính nhíu lại, lòng ngực anh phập phồng trên phạm vi lớn, dựa cả người vào cửa xe hơi đang mở.

Đường Y Y thấy vậy, lập tức đỡ Tần Chính vào chỗ ngồi phía sau, nhanh chóng tìm khăn giấy lau vết máu trên mặt anh, bất thình lình trông thấy vệt máu trên đầu chảy xuống. Mí mắt cô nhảy một cái.

Tần Chính giương mắt, chạm phải phải đôi mắt đang phiếm hồng ứa lệ của cô.

“Sau này ra ngoài phải mang theo người, đừng ra ngoài một mình nữa.” Đường Y Y nhíu hai đầu lông mày lại, trong lòng cô khó chịu vô cùng, nhưng ngoài miệng còn chanh chua nói cứng – “Anh làm quá nhiều chuyện thất đức, người đầy xui xẻo, coi chừng có ngày phơi thây ngoài đường.”

Tần Chính mím môi.

Trên đường lái xe về, cách một đoạn Đường Y Y lại lay Tần Chính, sợ anh ngủ mất, không tỉnh dậy được.

“Anh không chết đâu.” Tần Chính dựa người vào thành ghế, mi mắt hơi khép lại – “Em đừng lo lắng.”

Trong xe tràn ngập mùi tanh của máu, Đường Y Y mím môi, cho đến khi đến bệnh viện, cô mới thở nhẹ ra một hơi dài.

Tần Chính được băng bó kỹ vết thương xong, không nhìn thấy Đường Y Y, anh hỏi người đâu.

Lục Sơn thấp giọng trả lời – “Đường tiểu thư đã về nhà.”

Lông mi Tần Chính nhíu một cái – “Vết thương trên chân cô ấy đã băng lại chưa?”

Lục Sơn gật đầu – “Rồi.”

Tần Chính nhổ kim tiêm ra khỏi người, sải chân bước ra ngoài, anh vuốt vuốt thái dương đang đau nhức, tiếp tục bước về phía trước.

“Chuẩn bị xe, kêu quản gia thu dọn quần áo của tôi đưa đến nhà trọ Thế Lâm.

Lục Sơn không hỏi thêm gì chỉ nói – “Vâng.”

Nhà trọ Thế Lâm

Đường Y Y đang ngồi ở đầu giường xử lý công việc, laptop đặt trên đùi cô, mười ngón tay của cô như đang múa trên bàn phím, thỉnh thoảng lại nhâm nhi anh đào trên mâm.

Chuông cửa vang lên được một lúc, Đường Y Y mở cửa, Tần Chính đứng bên ngoài, trên đầu anh còn quấn một đám vải xô, trong tay lại là một vali hành lý màu đen.

Liếc nhìn vali hành lý một cái, Đường Y Y lại liếc ngược lên người đàn ông đứng trước mặt – “Anh không ở bệnh viện mà đến đây tìm em làm gì?”

Tần Chính cong môi – “Bác sĩ bảo anh phải giữ tâm tình vui vẻ, như vậy mới có lợi cho việc hồi phục.”

Đường Y Y ngẩn người ra – “Vậy là sao?”

Anh nhìn cô một lúc, nghiêm túc trả lời – “Chỉ có nhìn thấy em, anh mới cảm thấy vui vẻ.”

Bị nhìn tới mức cảm thấy mất tự nhiên, Đường Y Y cũng nghiêm túc trả lời anh – “Em không có thời gian quan tâm anh.”

“Không cần em quan tâm.” Tần Chính đột ngột bước tới gần, cất bước đi vào, trở tay khóa cửa.

“Anh chỉ cần nhìn thấy em, thì lập tức khỏe lên.”

Đường Y Y nổi da gà khắp người – “Tùy anh.”

Cô không chịu nổi khi Tần Chính dùng ánh mắt chăm chú nóng rực nhìn cô chằm chằm.

Tần Chính để vali qua một bên, hỏi – “Buổi tối anh ngủ ở đâu?”

Đường Y Y chỉ lên ghế sô pha.

Tần Chính vỗ trán – “Anh đang là bệnh nhân.”

Anh lại nói tiếp – “Bác sĩ còn bảo là ban đêm có thể sẽ phát sốt.”

Ẩn ý của anh là, anh đang rất suy yếu, cần được chăm sóc trông nom.

Đường Y Y trợn trắng mắt.

Buổi tối hai người hai chén cháo, một đĩa trứng xào cà chua.

Tần Chính chủ động dọn bàn, rửa bát.

Đường Y Y nhìn nhìn bóng lưng anh trong bếp, rồi quay lưng về phòng.

Không lâu sau, cửa phòng bị gõ hai tiếng, Tần Chính bước vào – “Em có thể giúp anh bôi thuốc hay không?”

Đường Y Y nhìn Tần Chính, không nói một lời.

Một lúc lâu sau, cô lấy laptop ra khỏi người.

Khóe môi Tần Chính giương lên, cất bước lại bên giường, đưa lưng về phía Đường Y Y ngồi xuống.

Đường Y Y vén áo Tần Chính lên, vết thương sau lưng hiện lên trước mắt cô.

Bị thương từ đầu vai phải kéo dài xuống eo, chia lưng ra làm hai nửa.

Vết thương này đáng lý ra là ở trên người cô, Tần Chính đã đỡ cho cô.

Nén lại suy nghĩ của bản thân, Đường Y Y cúi đầu bôi thuốc cho Tần Chính, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoa xoa.

Tần Chính cảm thấy ngứa ngáy, tựa như có một sợi lông vũ quét tới quét lui nhẹ nhàng trên lưng anh, trêu chọc anh, gẩy nhẹ lên tim anh.

Dần dần, hô hấp của Tần Chính ngày càng nặng nề, anh bỗng dưng bắt lấy tay của Đường Y Y, một tay thì kéo cô ngồi lên đùi anh, ánh mắt anh sâu thẳm.

Đường Y Y như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Cả nửa người trên tinh tráng của Tần Chính bây giờ đang trần trụi, hơi thở anh phun ra nóng ẩm nặng nề, anh dùng ánh mắt của mình lột sạch y phục trên người Đường Y Y – “Chúng ta làm đi.”

Đường Y Y khẽ cong môi, thừa dịp Tần Chính còn đang ngu ngơ thất thần cô vòng tay ra phía sau, đặt tay lên vết thương của anh, Tần Chính đau bật ra tiếng rên.

“Bị thương thì lo dưỡng thương cho tốt.” – Sắc mặt Đường Y Y lạnh xuống, ánh mắt dời đi, rơi vào đũng quần của Tần Chính – “Nếu không quản lý được thằng em của mình thì dọn dẹp đồ đạc rồi về đi.”

Tần Chính thản nhiên trước ánh mắt của cô, thậm chí vô tình một cách cố ý ưỡn eo ra phía trước.

Mặt Đường Y Y nóng lên, xoay người vào toilet.

Ban đêm cả người Tần Chính phát sốt, anh cố lê người đứng dậy, dựa vào cửa phòng Đường Y Y gọi – “Y Y.”

Kêu một lúc lâu sau, Đường Y Y mới tỉnh dậy, cô vén chăn bước xuống giường, gãi đầu mở cửa – “Sao vậy?”

Giọng nói của Tần Chính khàn khàn – “Anh bị sốt rồi.”

Anh cầm tay Đường Y Y đặt lên trán mình – “Anh rất khó chịu.”

Tay Đường Y Y đụng vào nhiệt độ trên trán anh bị hù giật cả mình – “Để em xem nhiệt kế để ở đâu.”

Tần Chính mắt nhắm mắt mở đi theo đuôi Đường Y Y.

Qua nửa đêm, nhiệt độ của Tần Chính hạ xuống, Đường Y Y mới thở ra một hơi nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Chính bưng chậu, cất lên giọng điệu của người đàn ông gia đình – “Y Y, quần áo em thay ra để ở đâu?”

Đường Y Y vẫn còn buồn ngủ nằm trên giường, nghe Tần Chính hỏi mà ngây người, cô ho khan một tiếng trả lời – “Không có quần áo thay ra.”

Tần Chính ngạc nhiên – “Em tắm rửa không thay nội y ra sao?”

Đường Y Y lắc đầu – “Không thay.”

Vẻ mặt Tần Chính đầy vẻ khó tin.

Anh bước tới cửa, trong mắt chợt lóe qua một tia sáng, bỗng dưng anh lùi người về, vào phòng tắm tìm tìm, sau đó tìm được vật mình muốn tìm dưới đống quần áo.

Khóe mắt Đường Y Y liếc qua, phát hiện trong chậu là vải vóc màu đen, nhìn quen mắt, sau một giây, cô đột ngột ngồi bật dậy.

“Đưa đây!”

Lúc này đã không thấy bóng dáng Tần Chính.

Khi cô kịp phản ứng lại, thì lập tức lê dép ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.