Không Chấp Nhận Yêu Anh

Chương 3: Không cảm thấy vừa mắt




Phòng hồi sức đặc biệt bệnh viện Đài Bắc

Tư Hạ thông báo tình trạng sức khỏe của bệnh nhân 042 cũng như phác đồ điều trị sau phẫu thuật cho đàn em của Chí Thần, vì anh có việc gấp cần giải quyết nên không thể trực tiếp ghi nhận thông tin.

Sau khi kết thúc một ngày dài bận rộn với công việc, cô trở về phòng nghỉ dành cho bác sĩ để chợp mắt một lát. Vừa nhắm mắt lại hình ảnh người đàn ông có đôi mắt sắc lạnh, khoác bên ngoài bộ vest là chiếc áo blazer dài màu đen, tay bỏ vào túi quần nhìn phong độ đến cuốn hút. Chiếc mũi thon dài tạo điểm nhấn nổi bật cho khuôn mặt điển trai không một góc chết. Tư Hạ như chìm đắm vào giấc mơ, chỉ biết là xung quanh xuất hiện mỗi con người này… Không biết sao cô lại cảm nhận được điều gì đó cần sự yêu thương ngay lúc này. Y tá Lâm đã xuất hiện từ bao giờ, nhìn thấy được biểu cảm của Tư Hạ cô mỉm cười nhẹ nhàng đánh thức:

- Bác sĩ Hạ, mơ thấy anh nào mà cười tươi quá vậy?

Tư Hạ giật mình ngồi bật dậy, tại sao lại mơ thấy anh ta, rõ ràng chán ghét thể loại người như hắn, càng không cảm thấy vừa mắt tí nào. Cô thầm nghĩ chắc lâu rồi không tiếp xúc với đàn ông nên xảy ra tình trạng mơ linh tinh như vậy. Mau trả lời để chống chế y tá Lâm thôi:

- Em chỉ chợp mắt nghĩ vài chuyện cũ rồi cười thôi. Có chuyện gì vậy chị?

Quen biết cô đã lâu kể từ mối tình ngang trái đó, Tư Hạ đã thực sự không còn nghĩ đến chuyện yêu đương với bất kỳ ai nữa. Là một người chị thân thiết chứng kiến rõ những chuyện xảy ra với cô, y tá Lâm luôn mong muốn cô em gái thoát khỏi những ký ức buồn đó để bắt đầu một cuộc sống mới thay vì vùi đầu làm việc ngày đêm tại bệnh viện đến sức khỏe cũng sa sút hẳn. Y tá Lâm thở dài:

- Chị nghĩ em nên sẵn sàng tìm kiếm mối quan hệ mới là vừa, cái tuổi của em coi chừng ế đó nha!

Tư Hạ cười trừ cho qua:

- Em mà ế thì vẫn bám theo chị.

Đúng là hết nói chuyện nghiêm túc được với cô:

- Thôi tha cho chị đi! À, chị kêu em dậy là do người nhà bệnh nhân 042 muốn gặp em.

Tư Hạ hơi thắc mắc vì mới lúc nãy đã gặp trao đổi rồi mà, không biết có chuyện gì nữa đây:

- Em vừa gặp trao đổi lúc nãy xong?

- Không phải đám người đó, mà là anh chàng em gặp riêng lúc sáng đó.

Tư Hạ có vẻ hơi khựng lại, từ sau giấc mơ ban nãy trong thâm tâm cô không hề mong muốn gặp lại người đàn ông này, cô cảm giác hơi sợ, sợ có chuyện gì đó sẽ giữ chân cô với anh ta.

- Được rồi, em rửa mặt xong sẽ xuống ngay.

Phòng tư vấn bác sĩ Hạ

Anh đứng khoanh tay tựa lưng vào góc tường đối diện cô:

- Hôm nay Tiểu Kiệt sẽ xuất viện.

Tư Hạ nhìn anh, rõ hiểu con người này cứng nhắc và hành động ngông cuồng như vậy, cô cố gắng bình thản đáp dù trong lòng vô cùng bực tức:

- Bệnh nhân chỉ vừa mổ xong, nhất định phải ở bệnh viện theo dõi. Tôi không đồng ý.

Anh trầm ngâm nhìn cô, giọng nói lạnh lùng có chút sắc bén:

- Chắc chắn cô phải đồng ý.

Vừa dứt câu anh đẩy cửa bước ra khỏi phòng, dáng đi không thể nào đáng ghét hơn nữa. Vốn định chạy theo làm cho ra lẽ thì ngay lúc đó cô nhận được cuộc điện thoại triệu tập họp gấp ở phòng giám đốc, dự sẽ là điều chẳng lành.

Phòng giám đốc bệnh viện Đài Bắc

- Không thể cho bệnh nhân đó xuất viện, anh phải hiểu rõ tình trạng của cậu ấy hơn ai hết chứ!

Tư Hạ phản kháng sau khi nghe thông tin sẽ để bệnh nhân 042 xuất viện, một trường hợp hết sức vô lý và đặc biệt là ngoại lệ từ trước tới giờ của bệnh viện Đài Bắc. Cô thắc mắc tại sao đến ngay cả giám đốc cũng phải nghe theo lời anh ta. Người đó thật sự là ai và lợi hại đến cỡ nào mà có thể điều khiển tất cả mọi thứ theo ý muốn.

- Máy móc sẽ được đưa đến nhà và cô là bác sĩ chính theo dõi và chăm sóc cho bệnh nhân đó cho đến khi hồi phục. Đây là yêu cầu bắt buộc cô nhất định phải tuân theo.

Cô có nghe nhầm không vậy, xuất viện đã đành mà anh ta còn yêu cầu cô chăm sóc tại nhà cho bệnh nhân. Lòng cô như ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt tất cả, từng bước đi thể hiện sự bực tức mà ai cũng có thể nhìn thấy tận mắt. Đây là lần đầu tiên bác sĩ Hạ trông có vẻ đáng sợ đến vậy. Xác định được mục tiêu tấn công từ xa, cô không ngại mà còn nhanh chân phóng đến nắm lấy áo người đàn ông áo đen. Lưu manh thì phải hành xử lưu manh mới đáng.

- Ai cho anh cái quyền yêu cầu quá đáng như vậy. Anh ép tôi?

Cả bọn đàn em theo bản năng chạy đến, định khống chế đối tượng tiếp cận có thể gây nguy hiểm cho Đại ca, tuy nhiên anh đã đưa tay ra lệnh dừng lại để xem cô muốn làm gì anh. Chí Thần cúi mặt xuống nhìn lấy từng nét trên gương mặt nhỏ nhắn trông có tỏ vẻ hung tợn.

Lần đầu tiếp xúc gần như vậy anh mới từ từ nhìn ngắm cô. Tư Hạ có đôi mắt nâu thuần khiết với hàng mi dài và cong tự nhiên cảm giác như bị hút vào không gian tràn đầy cảm xúc. Chiếc mũi nhỏ nhắn, hơi ửng đỏ ở đầu mũi khiến người ta muốn nâng niu và yêu chiều. Đôi môi trái tim được tô điểm bởi lớp son màu hồng nhạt, tạo sự tươi tắn, mềm mại và quyến rũ không muốn rời mắt. Tổng thể khuôn mặt này đúng làm người khác đắm đuối và khó quên. Nhưng chắc chắn rằng với anh thì không, Chí Thần tự tin rằng đã biết bao cô gái xinh đẹp thuộc dạng mỹ nhân tiếp cận anh mỗi ngày nhưng chưa từng ai làm anh phải lung lay. Anh không cho phép mình yêu hay được yêu vì đó sẽ là yếu điểm mà những tay muốn săn anh ngoài kia đang nhắm đến.

Anh lạnh lùng gạt tay cô ra, những người con gái khác thì đến vuốt ve quyến rũ, yêu thương không hết chỉ mỗi cô là chạy đến nắm lấy áo anh trách mắng. Đúng là không cảm thấy vừa mắt với người con gái này.

- Cô có thể nói chuyện với cấp trên của cô, đừng nhiều lời.

Rõ là đưa cô vào ngõ cụt, từ sau khi Tư Hạ từ chối thẳng thừng tình cảm của tên Giám Đốc, nhiều lần giở trò đồi bại bị cô làm bẽ mặt trước bệnh viện. Hắn ấm ức tìm mọi cách để cô tự giác nghỉ việc nhưng bất thành, với quyền hạn của cấp trên hắn lấy lý do đẩy việc xuống trực tiếp cho cô như tăng ca trực phòng cấp cứu, khám ngoài giờ và sắp xếp các ca phẫu thuật khó. Hầu như thời gian của Tư Hạ là ở bệnh viện, cô chỉ về nhà vào cuối tuần được vài tiếng là quay trở lại ngay. Không vì món nợ năm đó, cô sẽ không phải sống theo ý người khác như thế này.

Tư Hạ quay lưng đi, cô biết là có nói thêm nữa cũng chẳng thay đổi gì và càng không muốn nhiều lời với tên tàn nhẫn đó. Cô rõ buồn nhưng không cho phép bản thân được khóc, đối với cô nó là thứ xa xỉ ngay lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.