Không Chấp Nhận Yêu Anh

Chương 27: Hẹn hò




Anh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, luyến tiếc hôn nhẹ lướt qua môi cô.

- Chúng ta hẹn hò đi.

Một ma lực nào đó tấn công trực diện khiến trái tim cô thổn thức, đập liên hồi. Anh đang nói cái gì vậy? Hẹn hò?

- Anh..có đang bị bệnh gì không?

- Được một người hoàn hảo như tôi ngỏ lời, cũng hơi sốc, có thể hiểu được.

- Thay đồ nhanh đi. Tôi chờ ở ngoài.

Làm sao có một người tự luyến đến ngông cuồng như vậy. Cô ngẫm lại, đột nhiên sau đêm đó anh thay đổi thái độ hoàn toàn. Chẳng lẽ anh chỉ muốn..cùng cô thoả mãn dục vọng.

Buổi đêm ở Đại Thành vô cùng sầm uất, dưới ánh đèn đường, dòng người đông đúc qua lại. Các cửa hàng nối nhau qua từng dãy phố, tạo nên nhiều sắc màu rực rỡ. Trăm hoa đua nở khắp nơi báo hiệu cho một năm mới sắp đến, điều đặc biệt đánh dấu cột mốc của anh đó là có một cô gái xuất hiện trong cuộc đời.

Tư Hạ thích thú chiêm ngưỡng những món ăn với phong cách đường phố độc đáo, mỗi gian hàng đều mang hương vị hấp dẫn. Cô như cuốn vào thế giới dành cho riêng mình, anh từ tốn theo sau, mỉm cười thì thầm. "Rất đáng yêu."

Chỉ chưa đầy 15 phút trên tay cô đã ngập tràn đồ ăn, biết sao được khi mà niềm đam mê ẩm thực trong cô trỗi dậy ngay lúc này.

Không kịp thưởng thức hết, cô lại đưa qua cho anh rồi mua tới món khác. Quyết tâm đại chiến ẩm thực chợ đêm hôm nay, bởi từ sau khi cưới, cô chỉ lay hoay từ phòng khám rồi về nhà, muốn đi ra ngoài cũng phải được sự đồng ý của anh.

- Cô hãy ăn hết rồi mua tiếp có được không?

Tư Hạ quay ra sau, trông anh bây giờ rất buồn cười. Thái độ lạnh lùng hay ra dáng tổng tài, đại ca thường ngày dường như tan biến khi ở cạnh cô lúc nào không hay. Chỉ thấy trước mắt là người đàn ông đầu bù tóc rối, tay xách nách mang.

Cô bước lại gần anh:

- Hay anh ăn giúp tôi đi.

- Không, tự mà ăn hết.

Bỗng nhiên cô bật chế độ nhõng nhẽo, hàng mi cong cụp xuống, đưa đôi mắt long lanh nhìn anh. Cái trò gì đây mà khiến anh muốn đổ gục ngay lập tức. Con gái là vậy hay sao? Chiêu thức dụ dỗ cánh đàn ông yếu lòng như chúng tôi. Biết rằng bản thân đã đầu hàng trước cô, nhưng phải một mình xử lý hết đống thức ăn này thế nào đây. Tư Hạ vẫn cứ vô tư tiếp bước, hả hê cười trong vô thức.

Chí Thần suy nghĩ hồi lâu, vẫy tay kêu đàn em:

- Hai cậu lại đây.

- Dạ Đại Ca.

- Có nhiệm vụ cấp bách cần hai cậu ra tay giải quyết.

- Dạ tụi em luôn sẵn sàng.

- Là ăn hết cái này dùm tôi.

Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, đây gọi là nhiệm vụ sao. Trao hết cái cần giải quyết cho hai đàn em, anh thở phào nhẹ nhõm ung dung bước đi. Rất may là anh đây thông minh nghĩ ra cách chứ không thì ăn đến tắt thở mất.

Sau khi dạo hết một khu phố, Tư Hạ cảm giác không thể nhồi nhét thêm được thứ gì nữa. Chân cô cũng bắt đầu thấy mỏi, nhưng mà anh đi đâu rồi nhỉ. Cô xoay người nhìn xung quanh thì bàn tay ấm áp từ đâu đến nắm chặt tay cô.

- Tìm tôi sao.

- Cứ nghĩ anh bị bắt cóc rồi chứ.

- Uống đi.

- Cái gì vậy.

- Thuốc tiêu hoá.

Không ngờ người như anh lại chu đáo đến vậy. Tư Hạ xiêu lòng thật sự, tim cô tan chảy vì sự ấm áp nhẹ nhàng của chàng trai lạnh lùng trước mắt.

Cô cầm lấy túi thuốc và chai nước trên tay anh, lần này anh cũng mang cả cửa hàng thuốc cho cô lựa chọn. Uống xong, Tư Hạ gợi ý dẫn anh đến một nơi đặc biệt, và hiển nhiên anh luôn chiều theo ý vợ.

Từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố Đại Thành lung linh hiện ra trước mắt. Xung quanh là các lều trại đã được dựng sẵn với đầy đủ tiện nghi. Những dây đèn tròn nhỏ bao quanh không gian nơi đây, toả ánh sáng vàng ấm áp trong màn đêm thêu dệt nên bức tranh tuyệt đẹp.

Thoáng chốc có cơn gió thổi ngang qua mang một chút hơi lạnh làm cô rùng mình. Anh vào bên trong lều lấy chiếc mềm mỏng, đắp lên người cô.

Cả hai ngồi lặng thinh một lúc lâu, chỉ cảm nhận tiếng thở đều của đối phương. Cô quay sang nhìn anh do dự nói:

- Về..chuyện xảy ra giữa tôi và người đàn ông hôm đó, anh không hỏi gì sao?

- Tôi tự biết cách. Nếu cô không muốn..

Tư Hạ cắt ngang lời anh:

- Anh ta là người yêu cũ của tôi. Chúng tôi quen nhau từ thời đại học và đã chia tay hơn 4 năm.

- Tại sao hai người lại ở trong nhà vệ sinh.

- Là anh ta kéo tôi vào trong khoá cửa lại, và..

- Thôi được rồi. Từ bây giờ tôi nhất định sẽ không để hắn có cơ hội lại gần cô nữa. Nếu không tôi sẽ gie..

Cô chòm người tới gần, khoá chặt môi anh bằng nụ hôn bất ngờ. Chí Thần nhanh chóng kéo tay cô lại, cả người cô ngả vào lòng anh, hôm nay to gan dám chủ động hôn anh.

Giọng nói trầm ấm vang lên sát bên tai Tư Hạ:

- Có phải nhận ra thích tôi rồi không?

- Đừng hòng, chỉ muốn ngăn cái miệng độc ác của anh lại thôi.

Anh cười nhạt, áp lên cánh môi xinh đẹp một nụ hôn sâu, quấn quýt không rời. Đầu lưỡi vui đùa kết nối trong khoảng không tối đen. Say đắm nếm vị ngọt ngon như viên kẹo mút.

Đêm đó, họ không làm gì cả, Chí Thần chỉ ôm cô từ phía sau, thỉnh thoảng anh lại hôn lên tóc, hít mùi thơm như hoa toả ra từ cơ thể cô đến nghiện rồi dần chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.