Không Cần Tự Trọng

Chương 5: Với tôi cô không đẹp




Chỗ mua sách của Mây là một cửa tiệm nhỏ chuyên bán sách y khoa, những người hay lui tới không phải sinh viên thì cũng là bác sĩ, hầu hết là kiếm sách phục vụ cho việc học tập và làm việc. Mây quen biết bà chủ của tiệm sách, vậy nên khi vào bên trong có chào hỏi qua một chút rồi mới bắt đầu lựa sách, bà chủ đẩy nhẹ gọng kính lên nhìn cô gái đi bên cạnh Mây, ánh mắt dò xét hệt như máy x quang.

Cô gái đứng bên cạnh Mây có một gương mặt rất sắc sảo, có lẽ là do lớp nền đánh kĩ trên làn da, cũng có thể là đôi lông mày kẻ khá sắc, nhìn tổng thể gương mặt gợi cảm lẳиɠ ɭơ vô cùng, phối với chiếc váy hở vai body đang mặc càng thêm hợp lý. Đã yêu nghiệt thì yêu nghiệt đến nơi đến chốn, không hề yêu nghiệt nửa mùa.

"Muốn xin chữ kí hong?" Trang nháy mắt, đối với việc có người nhầm lẫn cô là diễn viên hay người mẫu cô cũng khá quen. Hôm nào cô vui cô sẽ nhận mình chính là người đó, buồn thì thôi.

Mây nhìn sang thì thấy Trang đang cười, thú thật trên gương mặt của cô ấy nàng thấy thích nhất vẫn là chiếc răng khểnh không tuân theo quy luật nào mà ngự trên hàm răng kia. Khi cười chiếc răng khểnh càng thêm phần nổi bật, nhìn có vẻ rất hiền lành, Mây chẳng hiểu vì sao một người cầu toàn như Trang lại không bỏ đi chiếc răng khểnh kia để lắp răng sứ. Nhưng Trang để lại chiếc răng khểnh ấy cô cảm thấy trên gương mặt kia cũng còn chút gì vớt vát lại.

Vốn dĩ người phấn son trang điểm nhiều như vậy nàng không thích chút nào, chưa bao giờ Mây cảm nhận được vẻ đẹp trên một gương mặt đầy phấn son.

Nàng đi vào bên trong chọn ra một chồng sách lớn, có một số quyển không mua lại được mà phải đặt bà chủ tìm cho mình, Trang đứng lơ đễnh phẩy phẩy vài trang giấy gϊếŧ thời gian, còn không quên ngáp dài vài ba cái tỏ vẻ như mình buồn ngủ lắm rồi.

Đúng là một cô nàng không làm gì được gì ngoại trừ đi mua sắm và đi chơi.

Sau khi chọn xong sách rồi nàng cùng Trang ra tính tiền, bà chủ không cho quẹt thẻ nên Trang phải moi móc trong người ra cả triệu bạc để trả cho Mây, cô lèm bèm: "Quẹt thẻ thì chồng tôi trả, còn tiền mặt là tiền của tôi đó!"

"Vậy cô có thể dẫn tôi đi chỗ khác quẹt thẻ?" Mây ôm một chồng sách đẩy cửa ra khỏi cửa hàng, hỏi chơi cho vui.

Đương nhiên là Trang không giành phần ôm sách cùng Mây, giày cao gót của cô chịu không nổi thứ nặng nề như thế. Hai người cùng nhau đi về bãi đỗ xe của siêu thị gần đó, trên đường đi Mây thấy Đức đang đi hướng vào bên trong siêu thị, có vẻ đi với cô nàng nào đó khá xinh xắn. Mây không chỉ được cho nên nói miệng với Trang: "Ê ê, chồng cô kìa."

Trang nhìn theo hướng cô chỉ, nụ cười trên môi cứng ngắt một chút rồi biến mất.

"Thấy lộn rồi đó, giờ này chồng tôi đang làm việc."

Mây cũng không nói gì nữa vì nàng biết trong giới này thì việc nɠɵạı ŧìиɦ lừa dối không phải chuyện lạ, nhất là những cô vợ bù nhìn như Trang thì ngoại trừ sinh con và giữ gìn bộ mặt gia đình ra không còn giá trị nào khác, không thể yêu cầu một gia đình hạnh phúc chồng nghĩ cho vợ, vợ nghĩ cho chồng được.

Mà vốn bản tính của Trang cũng không phải sinh ra để làm vợ hiền vợ thảo, Mây nghĩ Trang thích hợp làm vợ bé hơn, cô ấy có đầy đủ phong thái của một Tuesday chuyên nghiệp.

Nàng cho hết sách vào trong cốp xe, lúc ngồi vào trong xe rồi mới thấy được Trang đang ngồi thừ người ở ghế trước, đôi mắt vốn thường ngày linh động hoạt bát bây giờ lại ngẩn ngơ như có hàng vạn tâm sự. Nàng quơ quơ tay ra trước mắt Trang để kéo cô nàng về thực tại, Trang ngớ người ra khi thấy mình thất thần, nụ cười dần dần nở ra thật cợt nhã.

"Kêu cái gì vậy bà nội!"

"Đi ăn không?"

Trang nhướng mày nghi hoặc: "Rủ tôi?"

"Chứ ai, chẳng lẽ rủ vong sau lưng cô?" Mây đóng cửa xe lại rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe siêu thị, vẫn là tiết mục lái xe chậm hơn bà già của nàng.

"Nói tùm lum tùm la, làm gì có vong nào, bậy bậy bậy!" Trang phủi phủi cái miệng nhỏ của Mây, sau lưng cô làm gì có một vong nào, đang chạy xe mà nói bậy như vậy không nên. Thật ra Mây thì sao cũng được nhưng cô vẫn còn trẻ lắm đẹp lắm, cô không muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với Mây.

Mây cũng cười đáp lại với Trang, thấy cô nàng thường ngày líu lo như thế này nàng mới thấy quen, deep sâu như ban nãy thật sự không quen chút nào. Hai người phá lệ đi ăn tối cùng nhau, chưa bao giờ Mây nghĩ mình sẽ đi ăn với một cô nàng phấn son lòe loẹt như thế này, nhưng dù sao Trang cũng đang buồn nên nàng mới mở lòng từ bi đi cùng với nàng ta.

Lúc đợi bàn Trang có đứng tựa vào bàn lễ tân nói chuyện với cậu lễ tân nhỏ con bảnh trai, dáng vẻ gợi cảm của nàng khiến cho cậu nhỏ đỏ bừng cả mặt, mắt còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô nàng, mỗi khi cô nàng nhìn toàn phải cúi mắt hoặc đảo mắt ra nơi khác. Trang cười cười nhìn cậu chàng làm cho cậu chàng luống cuống như mới được nhận vào làm, ngay lập tức phân phó người chuẩn bị bàn cho Trang và Mây.

"Biết vận dụng nhan sắc dữ."

Mọi hôm Mây muốn ăn ở đây phải đợi tầm nửa tiếng để một tiếng, không ngờ chỉ cần trưng bản mặt của Trang ra chưa đến năm phút đã có bàn ngồi, có lẽ mấy bạn phục vụ đã phải dọn dẹp bàn với tốc độ thần tốc. Mây nghĩ nếu xây dựng gia đình trên nền tảng yêu thương mà Trang cứ mang gương mặt này đi vận dụng ắt hẳn chồng phải ghen chết, nhưng may thay Đức không hề là dạng đàn ông như thế.

"Nếu cô được sinh ra với gương mặt này cô cũng vậy thôi."

Người phụ nữ tự tin kia đợi cô kéo ghế mới chịu ngồi xuống ghế, trải khăn các thứ đều như là điều quen thuộc với cô nàng. Hai người chọn hai phần ăn đơn giản, Mây nghĩ với những người đỏm dáng như Trang sẽ không ăn nhiều, đúng thật là như vậy cô nàng chỉ ăn salad cá ngừ và một chút bánh mì đen.

Có lẽ cho dù chết đi cũng phải chết với gương mặt tràn đầy xinh đẹp như bây giờ.

Trần đời Mây mới gặp một người yêu nhan sắc của mình như Trang, thật là cuộc đời sâu rộng dạng người nào cũng có.

"Thật ra cô cũng có đẹp đâu?"

Đó là với tiêu chuẩn của Mây, nhưng nghe đến bản thân mình không đẹp làm Trang như nổi đom đóm mắt, hai mắt cô sáng lên như hai quả đèn pha, nụ cười của cô cũng cứng hệt như ai đổ thạch cao lên miệng.

"Nói gì?"

"Có nói gì đâu?" Mây cũng quên béng mình mới nói gì.

Trang cười:" Cô mới nói tôi không đẹp?"

"Với tôi thì như vậy."

Trang hơi nhẹ nhàng nâng con dao cắt thịt bò của Mây lên, hướng mũi dao về hướng Mây yêu thương nói: "Nói nữa là tui thọt à."

"Có sao nói vậy thôi."

"Rồi cô sẽ thấy tôi đẹp thôi, khó ngấm thì càng mê lâu á." Trang nháy mắt, mặc dù rất cay vụ Mây chê mình không đẹp nhưng cô vẫn tin rằng có một ngày Mây sẽ thấy mình đẹp. Cô rất thông cảm cho Mây vì phụ nữ có một chục kiểu make up, có lẽ là không thích kiểu make up này của cô, ngày nào đó cô đổi kiểu make up khác là khác ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.