Không Cần Tự Trọng

Chương 12: Hông ấy mình về quê em




"Hi vọng chúng ta kết hôn vui vẻ ly hôn cũng vui vẻ."

Một giọt nước mắt rớt xuống bên má phải của Trang, cô cảm thấy nếu có Mây ở đây ắt hẳn Mây sẽ cho cô giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô diễn quá hay, quá đạt, ngày xưa không đi học làm diễn viên thật là phí cả đời.

"Nếu anh đã yêu người khác... em cũng không cản đường anh."

Nói rồi Trang đi đến bàn, thống khoái đặt bút xuống kí tên mình vào, mặc dù rất dứt khoát nhưng lại hơi ngu vì không kiểm tra lại một lần nữa xem trong đơn và thỏa thuận có ghi những gì. Cũng may Đức cũng không phải người đàn ông tệ bạc đến mức lừa Trang, những thứ hắn sẽ cho hắn đều ghi vào trong thỏa thuận.

"Anh xin lỗi..."

Nhìn thấy nước mắt cô rơi vì mình càng khiến trái tim hắn như buốt đau, hắn đã lấy đi những năm tươi trẻ của cô, biến cô thành một người phụ nữ đã qua một đời chồng. Cô tuy giả vờ mạnh mẽ nhưng thật ra bên trong của cô yếu mềm, hắn biết khi cô về phòng mình cô sẽ khóc một trận thật lớn, là do hắn hại cô trở nên như thế.

Trang khóc nấc lên đi ra khỏi phòng một cách dứt khoát, chỉ lưu lại một giọt nước mắt của cô trên sàn nhà.

Sau khi ra khỏi phòng rồi cô mới chạy về phòng mình, bật cười như điên, thì ra hắn cho cô cả hai căn nhà cùng một quán ăn, vậy tính ra cũng không lỗ lã gì lắm. Bỗng nhớ về thỏa thuận và đơn ly hôn, cô đập vào trán mình một cái rồi tự mắng bản thân ngu không thể nào hết, tự nhiên lại không chịu đọc thử. Và Trang đã trở thành một người phụ nữ độc thân như thế, buồn cười như cách mà cô tiến vào hôn nhân.

Ngày cô đi, bé Nhi buồn buồn đứng tiễn cô ở cổng, con bé còn nói sẽ gọi điện cho cô, sẽ gọi cô dẫn mình đi chơi. Cô biết An là mẹ con bé cho nên con bé cũng sẽ thân thiết với An mau thôi, nhưng mà hai người chơi với nhau cũng khá hợp, cô còn chưa truyền hết tinh hoa của mình cho con bé thì đã phải đi, từ nay về sau sẽ không còn một đứa bé cùng bày trò với cô nữa.

Sau khi ly hôn xong cô có rủ bạn bè của mình về quê chơi nhưng không ai chịu đi, cô không rủ được ai nên đánh liều rủ Mây đi chơi với mình, không ngờ Mây cũng đang trong kì nghỉ nên đồng ý đi với cô về quê.

Hôm đó Mây mặc một cái váy trắng tinh thuần, mang theo một cái ba lô sau lưng cùng cô đi về quê, cô cũng mang theo một cái ba lô ngạc nhiên nhìn Mây.

"Ủa không phải cô chở tôi về hả?"

"Ủa không phải đi theo cô về hả?"

Thế là hai người cùng nhau ra bến xe đón xe về quê, trên đường đi Trang có kể cho Mây nghe nhà mình đã mất mẹ, chỉ còn bố và chị hai, trong nhà cũng không còn nhiều người cho nên cũng không cần sợ lạ. Đứng ở bến xe Trang mua một cái bánh bao, hệt như thói quen của cô khi còn đi học, cô hỏi Mây ăn không nhưng nàng không ăn, vậy nên cô chỉ mua một cái cho mình.

Xe khách là xe không có máy lạnh mà chỉ mở rộng cửa cho gió lùa vào cho nên vừa đi vừa ăn cũng không bị tài xế la, cô ngồi ở ghế ngoài vừa ăn vừa hóng gió, Mây ngồi kế bên cô cũng không nói gì, tính tình lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy.

"Cô ăn với tôi không?" Trang đưa cái bánh bao của mình sang chỗ Mây để mời, cái bánh bao chỉ còn một nửa bốc lên mùi hương ngào ngạt của thịt, nhưng đáng tiếc Mây vừa mới ăn cơm ở nhà cho nên không thèm lắm.

"Thôi không ăn đâu."

Trang lại dí dí cái bánh bao sang chỗ cô, nhiệt tình nói: "Ngon lắm á."

"Không ăn mà."

Nàng thấy người kia bĩu môi rồi cất cái bánh bao vào trong gói giấy, nhưng thật sự người kia chẳng phải dạng người có thể im lặng quá lâu, vậy nên cũng không lạ gì khi thấy Trang lại bắt đầu luyên thuyên suốt cả đường đi.

Đến nhà của Trang Mây mới biết được rằng người đặt cái tên Đoan Trang cho Trang là một người đàn ông có học thức, vừa nhìn đã biết là người có ăn có học hẳn hoi, phong thái hoàn toàn khác với đứa con lả lơi của ông. Ngay cả chị hai của Trang cũng không tậu được đôi mắt đưa đẩy đong đưa như cô, rõ ràng trong nhà mới có một người dị thường nổi trội là Trang xuất hiện phá vỡ các quy tắc.

Hai người cất đồ vào phòng rồi đi tắm, tắm xong ăn cơm xong hai người đi ra sân trước ngồi hóng gió cho tiêu hết đồ ăn. Thấy con Lu ngồi dưới chân mình nhìn cho nên Trang giới thiệu với Mây: "Con này tên Lu nè, mập như cái lu."

Con Lu nghe vậy cũng không vui, đuôi đập đập vài cái ra chiều bất mãn.

"Ý... nhớ rồi." Trang vội vã đứng dậy chạy vào trong nhà lấy cái bánh bao ăn dở ra cho chó ăn, Mây vuốt vuốt đầu cậu chàng, cậu chàng rất ngoan ngoãn ngồi yên cho nàng vuốt, rõ là một cậu chàng ngoan.

"Ăn bánh bao con ơi..."

Trang đưa cái bánh bao ra nhử nhử Lu, Lu cũng há miệng như đợi sẵn khi nào Trang ném xuống thì cậu chàng đớp. Không ngờ cô Trang yêu dấu của cậu chàng nhử cái bánh bao nhưng lại ném ra một bông dâm bụt, cậu chàng hào hứng đớp nhầm bông hoa dâm bụt ngọt ngào trong miệng, còn chưa định thần ra được thì cô nàng kia ngửa đầu cười ha hả.

"Nè nè bánh bao thiệt nè." Trang ném bánh bao xuống đất cho Lu ăn.

Quá muộn.

Cô không thoát được đâu cô Trang...

Cậu Lu ngay lập tức dí Trang, vừa dí vừa sủa, có vẻ như Lu quá quen với việc đuổi Trang chạy khắp xóm nên khi dí có vẻ rất điêu luyện.

Miệng Mây giật giật vài cái vì chuyện vừa xảy ra, cô nàng hai mươi lăm tuổi đầu còn chọc cho chó dí, thật là chuyện không thể nào ngờ nổi. Ngồi nhìn một người một chó dí nhau chạy khắp xóm, rồi nhìn một người một chó mệt thè cả lưỡi ra, miệng Mây càng lúc càng giật giật hơn, rõ ràng hai người là hai loại động vật khác nhau, giờ lại thè lưỡi giống hệt nhau như thế.

"Cho..." Trang thở hồng hộc, "Cho uống miếng nước với..."

Mây lấy ca nước sau lưng mình truyền cho Trang, Trang ngửa đầu tu một ngụm nước đá rồi trợn mắt lên, cô thảng thốt hô lên: "Não đóng băng!"

Đúng thật là như vậy, do uống nước nhanh quá cho nên đầu cô bị cái lạnh làm cho tê lại, hệt như bây giờ đang bị đóng băng vậy. Chị Trà từ trong nhà bước ra, thấy em gái mình như vậy bèn cười: "Cái con bé này nó cứ dở dở ương ương vậy đó em, đứa bạn nào về một lần cũng sợ quá không dám về thêm lần nào nữa, không biết em về đợt này rồi đợt sau em dám xuống nữa không nữa. Thiệt tình."

Mây cười: "Đời em cũng nhạt quá nên chơi với Trang cho mặn mòi một chút ạ chị."

"Vậy ra biển mà tắm em ơi, chơi với nó nó ướp muối em luôn chứ không phải mặn mòi một chút đâu."

"Chị hai kì nha." Trang sau cơn đông não cuối cùng cũng phản bác được lời chị mình, cô hảo tâm bảo con lu hả miệng ra cô cho uống chút nước, lu cũng nghe cô, rốt cuộc cả chủ cả tớ đều bị dính não đóng băng.

Trang khều khều Mây, bảo: "Thôi, đi vô nhà"

"Ở nhà còn có con mèo nữa, à kìa, nó kìa."

Trang đi lại gần mèo giới thiệu cho Mây, bé mèo đang nằm trên kệ sách thư giãn, không ngờ mèo dùng tuyệt chiêu phi cước đạp thẳng vào mặt cô rồi nhảy xuống đất. Có lẽ mèo cũng bị cô chơi không ít lần.

"Giới thiệu với cô con mèo của nhà tôi, tên là con cóc ghẻ vô nhân tính thấy chủ là đánh không biết phân biệt tôn ti trật tự."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.