Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 25




Chương 25:

Tần Dĩ Hằng vừa lên tiếng liền khiến Sở Nghĩa hoảng sợ, cũng làm cho Sở mẹ hoảng sợ.

Đương nhiên, khiếp sợ của hai người bọn họ không phải cùng một loại khiếp sợ.

Sở Nghĩa ẩn ẩn cảm thấy Tần Dĩ Hằng đang trêu chọc hắn.

Không có việc gì thì lặp lại lời hắn nói làm gì......

Thời điểm lúc hắn nói thì không có cảm giác gì, đến lúc bị Tần Dĩ Hằng nói lại như vậy, tức khắc cảm thấy...... cực kỳ xấu hổ.

Bất quá Sở mẹ hình như rất vừa lòng lời nói của Tần Dĩ Hằng, còn như cảm thán đến bộ dáng của con trai mình, cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Nghĩa, lộ ra ý cười không thể hiểu được.

"Hai con ở chung tốt thì dì liền yên tâm rồi," Sở mẹ cười rộ lên: "Chuyện chung thân đại sự của Tiểu Nghĩa dì vẫn luôn lo lắng, đến bây giờ hắn rốt cuộc cũng có thể nói kết hôn rồi, nhưng dì là mẹ nó, vẫn luôn nhọc lòng, vốn dĩ hắn làm việc rất bận, hắn còn là gia đình đơn thân, dì......"

Sở mẹ hình như có điểm kích động, nàng bình tĩnh một chút, ngẩng đầu hỏi Tần Dĩ Hằng: "Con sẽ đối tốt với con dì không?"

Tần Dĩ Hằng thực nghiêm túc gật đầu: "Con sẽ."

Sở Nghĩa chỉ cúi đầu ăn cơm.

Vừa nghe chuyện Tần Dĩ Hằng vừa đáp, hắn tổng cảm thấy, Tần Dĩ Hằng câu "Con sẽ" này, cũng là đang giễu cợt hắn.

Nếu là thật sự.

Thì Tần tiên sinh, anh thay đổi.

Bữa cơm này cũng không có gì khó xử, hơn nữa Tần Dĩ Hằng ở đây, Sở mẹ cũng không cùng Sở Nghĩa nói chuyện, chỉ là nói muốn Sở Nghĩa an bài một chút, để hai nhà người sớm cùng nhau ăn một bữa cơm.

Sở Nghĩa nói được.

Tần Dĩ Hằng buổi tối còn có việc, cho nên hai người cơm nước xong, ở phòng khách cùng Sở mẹ xem phim truyền hình nửa giờ mới rời đi.

Tiểu Trần đã ở dưới lầu đợi, thấy ông chủ mình đi xuống dưới đang bước tới gần xe, liền đem cửa sau mở ra.

Lên xe, Tần Dĩ Hằng hỏi: "Tôi nhớ rõ em đã nói bà ngoại cùng dì của em đều ở tiểu khu này."

Sở Nghĩa gật đầu: "Ân."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Hai người họ buổi tối tại sao không có cùng nhau tới."

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Mẹ em có thể là nghĩ trước tiên gặp anh trước, hôm nay cũng tương đối hấp tấp, chờ lần sau mọi người đều có thời gian thì có thể cùng nhau ăn cơm."

Tất nhiên cho đến cái này, Sở Nghĩa đơn giản nói: "Hai người mẹ của chúng ta đều đề ra việc này, em cảm thấy có thể nhanh chóng an bài một chút," hắn quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Anh cảm thấy sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Có thể."

Xe đi được một đoạn, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên hỏi Sở Nghĩa: "Em muốn làm hôn lễ không?"

Sở Nghĩa suy nghĩ: "Muốn."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Làm sao vậy? Chỉ cần ý kiến của em thôi sao?"

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ, em muốn làm chúng ta liền làm, em không muốn làm chúng ta liền không làm."

Sở Nghĩa có điểm không tin: "Chuyện lớn như vậy chỉ cần em?"

Tần Dĩ Hằng một bộ biểu tình em thực buồn cười: "Một lễ cưới lớn không thể bằng em."

Sở Nghĩa hít sâu một hơi.

Hắn nghiêng đầu, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh thật sự không nói qua yêu đương?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Không có, làm sao vậy?"

Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có gì."

Thật biết nói.

Tần Dĩ Hằng còn có việc muốn đi công ty, Sở Nghĩa hôm nay công việc đã làm xong, hắn ở trên xe nghĩ nghĩ, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Em buổi tối có chút nhàm chán, anh thuận tiện không, cho em đi tham quan công ty anh."

Có lẽ là bởi vì vừa mới trong lúc vô tình lại bị Tần Dĩ Hằng làm cho thật hạnh phúc, Sở Nghĩa đột nhiên trở nên muốn dán vào Tần Dĩ Hằng , hơn nữa cả mình cũng không biết nói chuyện giọng rất nhẹ.

Tần Dĩ Hằng nháy mắt ngẩng đầu lên.

Hắn đột nhiên nghĩ đến thời điểm không nên , nghĩ tới một ít hình ảnh không nên.

Sở Nghĩa ở trên giường liền rất thích dùng âm thanh rất nhẹ cùng hắn nói chuyện.

"Anh đừng nhanh như vậy."

"Tần Dĩ Hằng......"

Tần Dĩ Hằng nhíu mi, trong nháy mắt hô hấp trở nên nặng nề.

Rõ ràng ngữ điệu không giống nhau, hắn vì cái gì lại nghĩ đến chuyện như vậy?

Tần Dĩ Hằng đúng đắn ngồi thẳng: "Buổi tối 7 giờ tôi có cuộc họp, hội nghị kết thúc sẽ có một ít người tới tôi văn phòng đàm luận một ít việc."

Sở Nghĩa khóe miệng dần dần hạ xuống.

Tần Dĩ Hằng lại nói: "Thuận tiện."

"A?" Sở Nghĩa khóe miệng lại cong lên: "Thật sự a, anh không phải muốn mở họp sao?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi tìm người chơi với em."

Sở Nghĩa: "Được a."

Sau khi buổi sáng đưa Tần Dĩ Hằng lại đây, Sở Nghĩa là lần thứ hai tới công ty này.

Xe so với buổi sáng chạy lộ tuyến bất đồng, trực tiếp chạy đến tầng hầm ngầm, Sở Nghĩa xuống xe, sau đó liếc mắt nhìn thấy bên này có thang máy chuyên dụng , thang máy phía trên có logo, còn có một chuỗi chữ "Phi Vân Internet".

Trước khi cùng Tần Dĩ Hằng kết hôn , Sở Nghĩa chỉ nghe qua công ty này, không có nghiêm túc hiểu biết, sau khi kết hôn, hắn cố ý lên mạng tìm kiếm tư liệu của công ty này.

Hơn mười phút xem kỹ càng, hắn chỉ có thể cảm thán hai cái.

Một cái là công ty này thật trâu bò.

Một cái là lão công hắn thật ghê gớm.

Tiểu Trần không có đi theo lên, mà thang máy có thể ấn tầng lầu không nhiều , Tần Dĩ Hằng ấn con số 18.

Thời gian còn 7 tầng còn không đến 5 phút, Sở Nghĩa tò mò, hỏi: "Anh trực tiếp đi họp sao?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Trước đi văn phòng."

Sở Nghĩa gật gật đầu.

Mới vừa hạ thang máy, liền có một người lại đây đón, người này nhìn đến Sở Nghĩa tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất mau biểu tình liền tự nhiên lên.

Hắn bắt đầu cùng Tần Dĩ Hằng báo cáo một ít việc, Sở Nghĩa không thể xen lời vào, chỉ có thể ở phía sau đi theo.

Nhưng người này đang nói, Tần Dĩ Hằng đột nhiên ngừng lại.

Sở Nghĩa thiếu chút nữa đụng phải bả vai của Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng quay đầu đối với Sở Nghĩa nói: "Vị này chính là trợ lý của tôi, Hứa Kính."

"Xin chào." Sở Nghĩa nói.

Hứa Kính cũng: "Xin chào."

Đoạn chào hỏi này kết thúc, Sở Nghĩa đột nhiên a một tiếng: "Hứa Kính, lúc trước tôi có nhận một cuộc điện thoại, tên là Hứa Kính, là anh sao?"

"Là tôi." Hứa Kính đối với Sở Nghĩa cười: "Không chỉ có là một lần, ngày hôm qua buổi sáng ngài gọi điện thoại tới muốn mượn áo, cũng là tôi nhận."

Qua hai lần điện thoại, Sở Nghĩa đột nhiên thân thiết lên, bước chân cũng không kìm được mà đến gần: "Cũng là anh a."

Sở Nghĩa vươn tay phải: "Tôi tên là Sở Nghĩa."

Hứa Kính cùng Sở Nghĩa bắt tay: "Sở tiên sinh, hân hạnh."

Bất quá cái bắt tay này không có bao lâu, bởi vì Hứa Kính phát hiện ông chủ hình như đang nhìn hắn.

Tay.

Hứa Kính vội vàng buông tay ra, bất động thanh sắc (1) mà đứng ở phía sau Tần Dĩ Hằng: "Tần tổng, thời gian không sai biệt lắm."

Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.

Hứa Kính lại hỏi: "Sở tiên sinh an bài như thế nào?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Kêu Chu Tiêu lại đây, dẫn cậu ấy đi dạo."

Hứa Kính dừng một chút, gật đầu: "Tốt."

Chu Tiêu cũng là trợ lý của Tần Dĩ Hằng , bất quá không có thâm niên như Hứa Kính, cũng không có bận như Hứa Kính .

Nhưng dù gì địa vị hắn chỉ ở sau Hứa Kính mà thôi. ( thế còn Tần tổng thì sao? =.= )

Còn không có nhàn đến có thể mang khách đi dạo công ty.

Hứa Kính liền gọi điện thoại cho Chu Tiêu khi trong lòng rất nghi hoặc.

Tần tổng thoạt nhìn rõ ràng đối với Sở tiên sinh không quá để ý, như thế nào lại đột nhiên kêu Chu Tiêu.

Bình thường có khách tới công ty, Tần tổng đang bận cũng chỉ là kêu Hứa Kính tùy tiện tìm người mang họ đi tham quan giới thiệu.

Cho nên điện thoại sau khi gọi qua, Chu Tiêu ở đầu bên kia cũng rất nghi hoặc.

"Công việc của em làm sao bây giờ?" Chu Tiêu hỏi Hứa Kính.

Hứa Kính nói: "Trước cứ để đó đi."

Chu Tiêu gãi gãi đầu: "Như thế nào lại để cho em làm, vị Sở tiên sinh này có địa vị gì?"

Hứa Kính không dám bại lộ chuyện riêng tư của ông chủ đành nói: "Dù sao lai lịch không nhỏ."

Chu Tiêu đành phải đi.

Tuy rằng hắn có năng lực ngoại giao rất tốt đi, nhưng đều là đã hiểu biết tình huống của đối phương , người bây giờ là, họ Sở? Là thần tiên nào? Tại sao đây là lần đầu hắn nghe nói?

Cũng không biết hắn tới làm gì, cũng không biết mình có thể làm gì.

Gõ hai lần cửa văn phòng, Chu Tiêu nghe được âm thanh rồi mở cửa tiến vào, liền thấy một nam nhân đang ngồi ở trên ghế sô pha.

Một thân quần áo thường ngày, thoạt nhìn không phải lại đây để bàn chuyện.

"Xin chào, tôi là Chu Tiêu, là trợ lý của Tần tổng ."

Vị Sở tiên sinh này cũng đứng lên: "Xin chào, tôi là Sở Nghĩa."

Hai người sau khi bắt tay, Sở Nghĩa liền hỏi câu: "Tại sao cậu cũng là trợ lý của Tần Dĩ Hằng, anh ấy có mấy người trợ lý?"

Gọi thẳng cả họ tên.

Chính xác là có địa vị.

Chu Tiêu: "Trừ bỏ tôi cùng Hứa Kính, còn có mấy người, đều quản chuyện khác nhau."

Sở Nghĩa gật gật đầu hỏi: "Tần Dĩ Hằng nói để cậu dẫn tôi đi dạo, đi đâu?"

Chu Tiêu lễ phép hỏi: "Xem Sở tiên sinh muốn biết cái gì?"

Sở Nghĩa muốn biết rất nhiều.

Phần mềm này khối hắn rất ít đề cập, hơn nữa hắn vừa tốt nghiệp cũng tự mở phòng làm việc, chưa từng tới công ty khác ban.

Sở Nghĩa đơn giản là kêu Chu Tiêu tùy tiện dẫn hắn đi dạo.

Bởi vì đã là buổi tối , rất nhiều bộ ngành đều đã tan tầm, chỉ còn một ít yêu cầu tăng ca.

Chu Tiêu dẫn hắn xuống dưới lầu đi một chút, giới thiệu qua một ít thứ Sở Nghĩa thoạt nhìn cảm thấy hứng thú, sau đó liền mang Sở Nghĩa đi đến phòng triển lãm.

Vào triển làm, Chu Tiêu mở đèn lên, Sở Nghĩa lúc này mới nhớ tới cái gì đó.

"Đúng rồi," Sở Nghĩa ngồi xuống, đối với Chu Tiêu nói: "Nghe nói lúc trước Tần Dĩ Hằng làm cái gì lấy được thưởng rồi lấy được độc quyền, sau đó mới làm công ty."

Chu Tiêu đối với Sở Nghĩa cười: "Đúng vậy, dẫn cậu đến triển lãm để xem chính là cái này."

Chu Tiêu đến chỗ máy tính, lại cầm lấy điều khiển từ xa.

Sở Nghĩa: "Cậu ngồi bên này đi, chúng ta cùng nhau xem."

Chu Tiêu không do dự bao lâu, liền đi qua ngồi xuống.

Tuy rằng hắn còn không biết Sở Nghĩa là nhân vật nào, nhưng rất có lực tương tác, cũng hay nói nói cười cười, cùng một đường đi dạo rất thoải mái.

Cho nên hai người quan hệ gần gũi lên không ít, Sở Nghĩa không cùng hắn khách khí, hắn cảm thấy cũng không cần cùng Sở Nghĩa khách khi.

Cái Tần Dĩ Hằng làm chính là một phần mềm, Sở Nghĩa nhìn cái icon kia, suy nghĩ một chút: "Cái phần mềm này hình như có chút quen thuộc."

Sở Nghĩa lấy điện thoại ra, chỉ vào một cái phần mềm bên trong: "Không phải là cái này đi?"

Chu Tiêu gật đầu: "Đúng vậy, điện thoại cậu hiện tại dùng cái này, nó lúc ban đầu chính là Tần tổng làm."

Sở Nghĩa kinh ngạc: "Anh ấy lợi hại như vậy?"

Chu Tiêu bật cười: "Tần tổng nhưng không chỉ lợi hại như vậy, này chả có gì cả." Chu Tiêu giải thích: "Nhưng hiện tại đưa ra thị trường một loạt, có năm đầu cơ hồ đều là Tần tổng làm, trên điện thoại sẽ có lúc cải tiến phiên bản khác, cho nên sẽ có khác nhau."

Sở Nghĩa tự đáy lòng phát ra một tiếng: "Oa."

Phần mềm mới bắt đầu cùng hiện tại rất có bất đồng, tuy rằng giao diện có chút vụng về , nhưng cũng chơi khá tốt.

Sở Nghĩa chơi chơi liền cảm thấy hứng thú , từ trong tay Chu Tiêu đem điều khiển từ xa lấy đi.

Chu Tiêu đối với cái phần mềm này rất quen thuộc, cơ bản Sở Nghĩa hỏi cái gì, hắn đều có thể đáp được.

Đến một hồi, quan hệ hai người càng gần gũi.

Chơi trong chốc lát, điện thoại Sở Nghĩa đột nhiên vang lên, là Tần Dĩ Hằng gửi tới tin nhắn, hỏi hắn ở nơi nào.

Sở Nghĩa nói ở triển lãm.

Rồi sau đó không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền cùng Hứa Kính xuống dưới.

Cửa mở ra trong nháy mắt, Hứa Kính cùng Tần Dĩ Hằng liền thấy ngồi ở hàng thứ nhất là hai nam nhân dựa vào nhau rất gần, Sở Nghĩa tò mò mà nghiên cứu đồ vật trên tay, sau đó Chu Tiêu nhiệt tình mà giải thích.

Cái hình ảnh này ở trong mắt Hứa Kính không có gì.

Chu Tiêu bình thường tiếp khách nói chuyện phiếm đều như vậy.

Nhưng ở trong mắt của Tần Dĩ Hằng thì không giống nhau.

Hắn cảm thấy Sở Nghĩa cùng Chu Tiêu có phải dựa nhau quá gần hay không.

Tay áo đều chạm vào nhau.

Ngữ khí của hai người nghe cũng không giống như là hôm nay mới quen biết.

Chu Tiêu, cậu có phải có điểm quá mức nhiệt tình hay không.

Tần Dĩ Hằng cảm thấy mình giống như có chút không vui.

Vì cái gì Sở Nghĩa cùng với người khác đều có thể thoải mái nói chuyện.

Lại cũng chỉ ở cùng hắn thì không có lời gì để nói.

(1) : Bất động thanh sắc – tỉnh bơ, không biến sắc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.