Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 72: 72: Phiên Ngoại 1




Thường ngày mọi người trong Thẩm gia ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cũng không thấy, vậy mà từ sau khi Thẩm Miên dọn đến nhà Tạ Kiều Ngữ, tất cả đều siêng năng xuất hiện trong Wechat, tạo nhóm, mỗi ngày đều có chuyện để nói.

Hôm nay:

[ Người một nhà tương thân tương ái ( 5)

19:11

Lương Mẫn Trân: @ Mỹ nam Tu mấy ngày nữa đến tết, ba hỏi con lúc đó có thể trở về hay không?”

Thẩm Tu: Nếu ba mẹ và em gái nói nhớ con, con có thể trở về.

Thẩm Tri Hành:?

Thẩm Tu: Úc úc úc! Còn anh hai nữa, anh có nhớ em không?

Thẩm Tri Hành: Đôi lúc cũng có, đừng nhiều lời.

Thẩm Tu: Ủy khuất.jpg

19:40

Thẩm Miên: Mọi người trong nhà… Vấn đề về nhà ăn tết… Con có chuyện muốn cùng các đại gia thương lượng một chút…

Thẩm Tu: Gì đó em gái? Có gì khó khắn cứ nói với anh.

Thẩm Thiên Vinh: [ Giọng nói 1’’ ]

20:00

Thẩm Miên: Ông ngoại chị Kiều Ngữ hỏi con có cùng chị ấy về Bắc Kinh ăn tết hay không? Con muốn hỏi ý kiến mọi người một chút.

Thẩm Tri Hành:?

Thẩm Tu: Không được!! Hai người ở bên nhau không được bao lâu đã tới nhà đối phương? Quá nhanh!

Thẩm Tu: Hơn nữa không có em gái ở nhà, anh ba phải như thế nào? Em không được đi.

Thẩm Tu: Nếu không anh cũng không về nhà.

Thẩm Tu: Đô miệng.jpg

20:10

Lương Mẫn Trân: @ Khi nào tiểu Ngữ về Bắc Kinh?

Thẩm Miên: Sơ tam.

Thẩm Miên: Chị Kiều Ngữ trực ban đến sơ nhị.

Lương Mẫn Trân: Như vậy a…

Lương Mẫn Trân: Mẹ và ba thương lượng một chút, bằng không ngày mai con và Tiểu Ngữ về nhà ở vài hôm? Chờ đến sơ ban hai đứa cùng đi Bắc Kinh?

Lương Mẫn Trân: Như vậy ba ba và mẹ cũng không luyến tiếc không cho con đi.

Thẩm Miên:!!! Cám ơn mommy.

Thẩm Miên: Mọi người có thể quan tâm tới con hay không?!! Chọc tay tay.jpg

20:14

Mẹ: Tiểu Miên, con mời Tiểu Ngữ vào nhóm đi, cùng cả nhà nói chuyện phiếm.

Thẩm Miên: Hảo! Mommy.

Thẩm Tu: Thật sự không quan tâm con.

Huhu.jpg

]

Nhà Tạ Kiều Ngữ.

Hôm nay Tạ Kiều Ngữ nghỉ ngơi, tâm huyết dâng trào kéo Thẩm Miên ngồi xuống sô pha, xem phim điện ảnh thể loại kinh dị.

Phòng khách to lớn rơi vào tối đen, chỉ có ánh sáng TV lấp lóe, từng trận gầm rú và tiếng hét chói tai truyền ra, nhưng trên sô pha chỉ có một người bị ảnh hưởng.

Tạ Kiều Ngữ nhìn ma trơi màu lam phiêu giữa không trung, cả người dần dần rụt rụt sau lưng Thẩm Miên.

Còn Thẩm Miên sau khi trả lời tin của Lương Mẫn Trân mới lên tiếng: “Chị Kiều Ngữ.”

Đột nhiên Thẩm Miên gọi, làm Tạ Kiều Ngữ đang tập trung xem TV nhảy dựng: “Sao… Như thế nào?” Tạ Kiều Ngữ hỏi.

Thẩm Miên thấy Tạ Kiều Ngữ không thích hợp, kinh ngạc hỏi: “Chị Kiều Ngữ, không phải xem phim kinh dị sợ chứ?”

Tạ Kiều Ngữ ngồi thẳng, giả vờ không sao nói: “Không có, em gọi nên giật mình.”

“Nga~” Vẻ mặt Thẩm Miên rõ ràng là không tin.

Tạ Kiều Ngữ liếc Thẩm Miên, trong lòng phát khổ.

Sở dĩ Tạ Kiều Ngữ muốn Thẩm Miên xem phim kinh dị với mình, là vì muốn thấy bộ dáng nàng rúc vào người mình do quá sợ.

Nhưng ai ngờ Thẩm Miên lại vô cảm với những thứ này, còn bản thân Tạ Kiều Ngữ lại bị dọa thế này.

Thẩm Miên trêu chọc Tạ Kiều Ngữ xong, liền nói về nhóm chat gia đình.

Một lát sau.

[ Người một nhà tương thân tương ái ( 6)

“Cái nút thần bí” mời “Y” vào nhóm

20:25

Tạ Kiều Ngữ: [ Bao lì xì ] * 3

Lương Mẫn Trân: Tiểu Ngữ, vào là được, phát lì xì cái gì ( Mỉm cười) ( Ôm)

Thẩm Thiên Vinh: [ Giọng nói 3’’ ]

Thẩm Miên: @ Mỹ nam tu không hoan nghênh sao?

Thẩm Tu: @ Y Hoan nghênh hoan nghênh.jpg, nhiệt liệt hoan nghênh.jpg

Tạ Kiều Ngữ: Một chút tâm ý nhỏ, cả nhà không cần để ý ( Hoa hồng)

Tạ Kiều Ngữ: Cám ơn anh 3 hoan nghênh.

]

Trong TV có một người bị quỷ giết chết, tử trạng thê thảm vô cùng nhưng lại không dọa được ai vì hai người trên sô pha đều ôm điện thoại trò chuyện.

Tạ Kiều Ngữ nhân cơ hội thiết lập quan hệ hữu hảo với Lương Mẫn Trân và Thẩm Thiên Vinh.

Còn Thẩm Miên trò chuyện riêng với Thẩm Tu.

[

Thẩm Tu: Em gái thấy thế nào?

Thẩm Miên: Làm sao vậy anh ba? Muốn em khen ngợi vì thu được tiền nên sắc mặt thay đổi quá mau hay sao?

Thẩm Tu: Hắc hắc, nhận tiền chuyện dễ thành, lần này chắc chắn anh không phải đối em tới nhà ông ngoại Tạ lão sư, tìm riêng em là vì chuyện khác.

Thẩm Tu: Hình như anh hai có bạn gái…

Thẩm Miên: Em biết a.

Thẩm Tu:??!! Em biết?!

Thẩm Miên: Em biết rất kỳ lạ sao?

Thẩm Tu: Làm sao em biết được?

Thẩm Miên: Em có gặp chị Tĩnh Di rồi a.

Thẩm Tu: Vậy chẳng phải trong nhà chỉ có anh… Độc thân?

Thẩm Tu: Vai hề chính là anh.jpg

]

Khi Thẩm Miên và Thẩm Tu trò chuyện, đột nhiên Tạ Kiều Ngữ lên tiếng: “Tiểu Miên, anh hai mời thêm một người vào nhóm.”

Vội vàng rời khỏi giao diện trò chuyện riêng với Thẩm Tu, click mở khung chat nhóm phát hiện từ 6 người biến thành 7 người.

[ Người một nhà tương thân tương ái ( 7)

“.” Mời “Await” vào nhóm.

Тra????g‎ gì‎ ????à‎ ha????‎ ha????‎ thế‎ ﹍‎ Т‎ r‎ ????‎ ????‎ Т‎ r‎ u‎ ????‎ e‎ ????.V????‎ ‎ ﹍

20:55

Lương Mẫn Trân: Đây là?

Thẩm Tri Hành: Bạn gái con.

Diệp Tĩnh Di: Xin chào bác gái, con là bạn gái của Tri Hành.

Thẩm Thiên Vinh: [ Giọng nói 6’’ ]

Diệp Tĩnh Di: Chào bác trai, con là Diệp Tĩnh Di, 27 tuổi, hiện đang là trợ lý của Tri Hành

]

Tạ Kiều Ngữ cầm điện thoại ngơ ngẩn: “Diệp Tĩnh Di?”

Thẩm Miên ừ một tiếng: “Chị Tĩnh Di và anh hai ở bên nhau.”

Tạ Kiều Ngữ nga một chút.

Thẩm Miên nhớ lại: “Chị không còn ăn dấm với chị Tĩnh Di chứ? Hiện tại chị ấy là chị dâu của hai chúng ta.”

Tạ Kiều Ngữ: “… Chị không có.”

Thẩm Miên: “Thật vậy chăng?”

“Ân.”

Thẩm Miên nga một tiếng: “Vậy chị nên trò chuyện với chị Tĩnh Di trong nhóm đi, phỏng chừng năm nay chị ấy sẽ tới nhà chúng ta ăn tết.”

Tạ Kiều Ngữ chần chờ vài giây, ngón tay lướt lướt trên bàn phím, cô học theo Thẩm Miên ‘Xin chào chị dâu’ xuất hiện trong nhóm.

Thẩm Miên tắt TV, mở đèn phòng khách, nói với Tạ Kiều Ngữ: “Đi thu thập hành lý, ngày mai chúng ta về nhà ở.”

“Chị cũng về?” Tạ Kiều Ngữ hỏi.

Vừa rồi nghe Thẩm Miên nói nàng phải về nhà ở vài ngày, không có nghe cô cũng đi cùng.

Thẩm Miên gật đầu: “Đương nhiên, chị là bạn gái em, chị không theo về thì ai theo?”

-

29 âm lịch.

Sáng sớm, Thẩm Miên bị Lương Mẫn Trân gọi dậy dán câu đối xuân.

Tạ Kiều Ngữ ăn sáng xong đã tới bệnh viện.

Rửa mặt xong, cơn buồn ngủ cũng biến mất chút ít.

Vừa bước khỏi cửa phòng liền thấy Thẩm Tu đứng chờ sẵn.

Thẩm Miên vui vẻ hỏi: “Anh ba? Trở về lúc nào?”

Thẩm Tu héo héo nói: “Vừa trở về.”

Thẩm Miên nhìn mắt Thẩm Tu thâm đen, quan tâm nói: “Có phải cả đêm không ngủ? Bây giờ anh về phòng nằm xuống bổ sung giấc ngủ đi.”

Không chỉ cả đêm không ngủ, vì có thể về nhà ăn tết, Thẩm Tu dùng thời gian 3 ngày hoàn thành công việc của 6 ngày, mấy ngày nay căn bản không ngủ được bao nhiêu.

Thẩm Tu ngáp một cái, nhìn Thẩm Miên nói: “Anh giúp em dán câu đối xuân xong sẽ đi ngủ.”

Xác thật sau đó Thẩm Tu đi ngủ nhưng hắn ngủ ở bệnh viện.

Trong lúc giúp Thẩm Miên dán câu đối, không để ý bậc thang, dưới chân đạp phải không trung bị thương ở chân.

Trùng hợp là bệnh viện Tạ Kiều Ngữ đang công tác.

Chờ bác sĩ khám cho Thẩm Tu xong, Thẩm Miên thừa dịp tới phòng Tạ Kiều Ngữ xem một chút.

Vốn dĩ nàng chỉ định liếc mắt nhìn một cái sẽ rời đi, nhưng khi nàng vừa tới gần đã thấy một người tay cầm bó hoa bước vào phòng Tạ Kiều Ngữ.

Có tình địch!

Thẩm Miên lập tức đi qua, cùng các hộ sĩ dựa cửa nghe lén bên trong xảy ra chuyện gì.

“Bác sĩ Tạ, nghe nói năm nay cô làm việc đến sơ nhị đại niên, nhất định rất vất vả.”

Người nọ nói tiếp: “Không biết bác sĩ Tạ có muốn đến nhà tôi ăn tết hay không? Tết nhất, chắc bác sĩ Tạ ăn không ngon.

Mẹ tôi làm sủi cảo ăn rất ngon.”

Mặt Tạ Kiều Ngữ không biểu tình, tay cầm bút vẽ vài nét trên giấy: “Xin hỏi anh có bệnh gì?”

“Là tâm bệnh.”

Người nọ nói: “Từ lần đầu gặp bác sĩ Tạ, không lúc nào tôi không nhớ tới…”

Tạ Kiều Ngữ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, muốn gọi hộ sĩ mời người này ra ngoài, đột nhiên tầm mắt quét thấy gương mặt quen thuộc, mặt Tạ Kiều Ngữ đổi thành tươi cười.

Người tỏ tình dõng dạc hùng hồn thấy Tạ Kiều Ngữ cười tưởng cô cảm động vì hắn, nhanh chóng tăng ngữ tốc càng lúc càng nhanh, gần như câu cuối cùng thì Tạ Kiều Ngữ đứng dậy nói với hắn: “Ngượng ngùng, mong anh đừng hiểu lầm, anh cần đến khoa khác khám bệnh.”

Mấy người ngoài cửa cười rộ lên.

Tạ Kiều Ngữ bước ra cửa, nhóm người ngoài cửa lập tức tản đi trở về vị trí công tác của mình, chỉ có mình Thẩm Miên vẫn đứng yên tại chỗ.

Tạ Kiều Ngữ vui mừng hỏi: “Sao lại tới bệnh viện?”

“Anh ba bị trật chân, em đưa anh ba đến đây, có thời gian nên qua xem chị.”

Ngay khi hai người nói chuyện, nam nhân cũng theo Tạ Kiều Ngữ bước ra: “Bác sĩ Tạ, tôi rất thích cô, làm bạn gái của tôi được không?”

Thẩm Miên đứng trước người, lời thấm thía nói: “Vị tiên sinh này, trước tiên anh ôm hoa tới tìm chị Kiều Ngữ thế này sẽ ảnh hưởng đến công việc của chị ấy, thứ hai anh muốn chị ấy làm bạn gái là chuyện không thể nào.”

Nam nhân hỏi: “Tại sao?”

“Vì…”

Thẩm Miên dùng ánh mắt dò hỏi Tạ Kiều Ngữ xem nàng có thể tiếp tục nói hay không?

Tạ Kiều Ngữ biết Thẩm Miên muốn nói gì, hơi hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Vì chị ấy đã có bạn gái!”

Nam nhân: “Bạn gái?”

Hội bà tám chung quanh giống như đang làm việc nhưng thực tế lại phân tâm nghe lén: Bạn gái?!

“Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm Miên nói.

Nam nhân sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Tôi không tin, nhất định cô hợp tác với bác sĩ Tạ gạt tôi, muốn tôi bỏ cuộc.”

Thẩm Miên vô ngữ: “Anh quá chấp nhất.”

Thẩm Miên: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ rời đi.”

“Vì cái gì?”

Thẩm Miên nhếch miệng cười: “Vì chắc chắn anh sẽ không muốn nhìn thấy chuyện sắp xảy ra.”

Nam nhân đang muốn hỏi tiếp đã thấy nữ sinh nói chuyện với mình xoay người lại hôn môi Tạ Kiều Ngữ.

Hôn… Môi?

“Bây giờ tin chưa?” Thẩm Miên ôm cánh tay Tạ Kiều Ngữ vào ngực, đầu dựa bả vai cô nói: “Nếu tin thì nên rời đi được rồi.”

Nam nhân nhìn Tạ Kiều Ngữ, phát hiện cô nhìn nữ sinh với vẻ mặt sủng nịch, không có động tác phản bác gì.

Nam nhân lâm vào trầm mặc, bước tới một bước đưa hoa cho Thẩm Miên, nói: “Xin lỗi quấy rầy, hoa này tặng cho hai người, chúc hai người hạnh phúc.”

Không chờ Thẩm Miên từ chối, nam nhân nhét hoa vào tay nàng, nhìn Tạ Kiều Ngữ một cái rồi xoay người rời đi.

Thẩm Miên nhìn chằm chằm hộ sĩ xung quanh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thấp giọng bên tai Tạ Kiều Ngữ: “Chị Kiều Ngữ, hiện tại đồng nghiệp đều biết chị là les, cũng biết em là bạn gái của chị.’

Tạ Kiều Ngữ không hề để ý, cười nói với Thẩm Miên: “Nếu toàn thế giới cũng biết thì càng tốt.”

Thẩm Miên bị Tạ Kiều Ngữ làm nghẹn lời.

Thẩm Miên hoãn vài giây nói: “Chị làm việc đi, em qua thăm anh ba.”

Thẩm Miên nói xong ôm bó hoa bỏ đi, chờ nàng khuất bóng, tức khắc Tạ Kiều Ngữ bị mấy hộ sĩ vây quanh.

“Bác sĩ Tạ, người vừa nãy là bạn gái bác sĩ sao?”

“Bác sĩ Tạ, bạn gái chị thật đáng yêu! Hai người quen biết thế nào?”

“Bác sĩ Tạ,…”

“Đó là bạn gái tôi.” Khi không còn thấy bóng Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ mới trả lời.

Mọi người nghe vậy, hai mắt phóng ánh sáng, còn muốn hỏi thêm chi tiết.

“Nhưng có phải mọi người nên đi làm việc hay không?”

Tạ Kiều Ngữ nói xong xoay người vào phòng, không cho các hộ sĩ có thời gian hỏi thêm gì.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Kiều Ngữ: Ta bối phận, một hàng lại hàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.