Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 41: Văn Đông tài liệu hành




Diệp Tố vừa dứt lời, không đến một khắc sau toàn bộ bí cảnh bắt đầu sụp đổ, tất cả tu sĩ bị b ắn ra ngoài.

Vừa ra tới Từ Trình Ngọc lại phun ra một búng máu, tu sĩ đột phá cảnh giới thất bại bị thương tổn tuyệt đối không nhẹ, thậm chí nếu tâm cảnh bị hao tổn thì về sau sẽ rất khó để tiến giai.

“Đại sư huynh!” Chu Vân nôn nóng hô lên.

Từ Trình Ngọc giơ tay lau đi vết máu bên môi, quét mắt nhìn chung quanh có không ít tu sĩ cũng bị b ắn ra tới, nhìn Diệp Tố nói: “Chúng ta trước rời khỏi đây đi.”

……

Đoàn người trở lại chỗ ở ở Tập Đông Thành, Diệp Tố đứng ở mép giường, rũ mắt nhìn chằm chằm Du Phục Thời vẫn còn đang hôn mê, hắn nằm đó không có bất luận phòng bị gì, tóc dài tán loạn trên giường, từ lúc đó đến nay vẫn chưa từng tỉnh lại nhưng hô hấp vẫn còn ổn định.

Du Phục Thời nhân vật này chưa bao giờ xuất hiện qua trong nguyên tác, nhưng hắn không chỉ có Thiên Cơ Lệnh mà còn biết phải bỏ Địa Huyễn Liên lên Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng, rốt cuộc thân phận của hắn là gì? Hắn đang mưu đồ gì với Thiên Cơ Môn?

Một lúc sau nàng bỗng nhiên duỗi tay đến phần cổ thon dài của hắn, hơi dùng sức bóp lấy.

“Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ đẩy cửa bước vào, “Đây là y tu Mã đạo hữu mời tới, thuận tiện đến xem cho tiểu sư đệ.”

“Từ Trình Ngọc sao rồi?” Diệp Tố làm như không có việc gì rụt tay lại, tránh sang một bên, “Làm phiền y tu.”

Hạ Nhĩ nói: “Có thương tích, bất quá tâm cảnh không bị hao tổn, kết thành Nguyên Anh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Diệp Tố gật đầu, tâm cảnh không bị hao tổn là rất may mắn rồi.

Y tu kiểm tra Du Phục Thời một lượt cuối cùng nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là cạn hết linh lực, nghỉ ngơi một thời gian là được.”

“Tiểu sư đệ có linh lực sao?” Hạ Nhĩ đứng ở bên cạnh nói thầm một câu, ngày thường chưa bao giờ thấy tiểu sư đệ tu luyện, ngay cả đại sư tỷ cũng không quản được hắn.

“Đệ ở đây trông chừng đệ ấy.” Diệp Tố nói với Hạ Nhĩ, “Ta qua thăm Từ Trình Ngọc.”

Bên kia Từ Trình Ngọc cũng đang nghe Chu Vân kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi hắn và Mã Tòng Thu nhập định, biết được lúc ấy trong mắt cảnh chỉ còn hai người các nàng là thanh tỉnh.

“Diệp Tố đứng yên trên đài sen thật lâu.” Chu Vân hơi có chút nghi hoặc nói, “Sau đó không biết nàng ấy ngồi xổm xuống làm gì đó rồi lại lấy Địa Huyễn Liên bỏ lên Tứ Lăng Pháp Trượng, mắt cảnh liền ngừng hấp thu linh lực của mọi người.”

Mã Tòng Thu nhớ lại: “Đây không phải là lời của Du Phục Thời nói đó sao? Lúc ấy có phải hắn đang ám chỉ chuyện gì đó đúng không?”

“Không phải.” Thanh âm của Diệp Tố từ ngoài cửa phòng truyền đến, ba người nhìn sang thì thấy nàng đẩy cửa bước vào.

Từ Trình Ngọc nửa ngồi trên giường, gật đầu với Diệp Tố: “Du đạo hữu vẫn ổn chứ?”

“Không có gì đáng ngại.” Diệp Tố kéo ghế ra ngồi vào bàn, “Trên đài sen có trận pháp, ta không hiểu rõ lắm nên chỉ đành đánh cuộc mình có thể phá vỡ trận thế.”

Từ Trình Ngọc cũng không hoài nghi lời này của nàng, trận pháp của đại năng ẩn chứa cuồn cuộn trận ý, khó có thể đụng vào, nếu thiết lập trong các bí cảnh lớn thì nhất định không qua bao lâu sẽ bị các tông môn phát hiện.

“Đệ tử của đại tông môn đều có nơi thí luyện riêng của bổn tông phái, tiểu bí cảnh giống vừa rồi thường cũng chỉ có tu sĩ tu vi thấp mới có thể tiến vào, hơn nữa khoảng cách giữa các lần mở ra cũng ngắn, mấy năm sẽ mở một lần.” Từ Trình Ngọc suy đoán nói, “Có người cố ý thiết hạ trận pháp trong tiểu bí cảnh, lấy Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng làm mắt trận, hấp thu linh lực của tu sĩ.”

Đặc biệt những địa phương như bí cảnh này ai cũng đều biết độ nguy hiểm rất cao, có người chết ở trong đó là việc hết sức bình thường, sẽ không có ai hoặc có tông môn nào sẽ chất vấn chuyện này.

“Có khả năng là tà tu.” Mã Tòng Thu nói, “Ta nghe nói có vài tà tu có bí pháp, trước khi chết sẽ thiết lập trận pháp, gặp được cơ hội thích hợp sẽ đoạt xá trọng sinh.”

“Cũng chưa chắc không có khả năng này.” Từ Trình Ngọc nhìn Diệp Tố, “Cô có phỏng đoán gì không?”

“Linh khí.” Diệp Tố nói, “Ta nghi ngờ từ bên ngoài có chỗ nào đó vận chuyển linh khí đến mắt cảnh.”

Từ sau khi trận đá dưới hồ nước lộ ra, nàng liền suy nghĩ linh khí trong mắt cảnh từ đâu mà đến, mức độ nồng đậm của linh khí thế này ít nhất cũng phải là nơi có cấp bậc động phủ trở lên chứ không phải xuất hiện ở một tiểu bí cảnh như thế.

Từ Trình Ngọc trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: “Khi kết anh, thần thức của ta mở rộng, dường như đã chạm vào cái gì đó.”

Tu sĩ dưới cảnh giới Nguyên Anh chỉ có linh thức, tới khi kết anh thần thức mới thành lập, có thể bao trùm ngàn dặm.

Thần thức của hắn bất quá chỉ mới chạm đến mà thôi, còn chưa nhìn thấy được rõ ràng là cái gì vậy mà Nguyên Anh vốn dĩ gần kết thành lại vỡ nát.

“Ta đã báo chuyện này về Ngô Kiếm Phái, tuy nhiên bí cảnh đã sụp không ai lại có thể tiến vào xem xét.” Từ Trình Ngọc cũng không quá để ý chuyện bản thân kết anh thất bại mà ngược lại lại để ý không biết lúc ấy thần thức của mình đã chạm vào cái gì.

Nhưng có suy nghĩ về nó nhiều thêm cũng vô dụng, bí cảnh một khi đã sụp sẽ không tái xuất hiện ở tu chân giới nữa, không có cách nào tiến vào cũng không có cách nào có thể điều tra ra được thứ gì.

Diệp Tố lấy Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng ra, thân trượng làm từ bạch ngọc, đài sen ba tầng lại làm từ hắc ngọc, ở giữa đài sen là hai đóa Địa Huyễn Liên đang nhẹ nhàng lay động, tổng thể của pháp trượng mang đến một cảm giác tà chính đan xen quỷ dị.

Nàng nhìn đài sen ba tầng chậm rãi nói: “Có lẽ đáp án chỉ có thể hỏi Vạn Phật Tông.”

“Có cơ hội chúng ta đi Vạn Phật Tông nhìn xem.” Từ Trình Ngọc nói.

“Được”

……

Buổi tối Diệp Tố ngồi nhập định trên giường trong phòng, nàng không đột phá trong bí cảnh nhưng trong linh phủ sớm đã hấp thu một lượng lớn linh khí, chẳng qua nàng mãi không có thời gian luyện hóa.

Trúc Cơ kỳ là giai đoạn tu sĩ định hình linh phủ, ở cảnh giới này, tu sĩ phải không ngừng mở rộng linh phủ của bản thân.

Linh phủ càng lớn cũng đồng nghĩa linh lực trong tương lai sẽ càng cuồn cuộn thuần hậu, thực lực của tu sĩ cũng sẽ càng cao.

Diệp Tố nhắm mắt, đôi tay chắp lại để trước bụng, bắt đầu luyện hóa linh khí trở thành linh lực của bản thân, rồi lại dùng linh lực mở rộng linh phủ.

Biên giới tối đen của linh phủ không ngừng được linh lực thắp sáng, những khu vực sáng lên dần dần bị Diệp Tố nắm giữ.

Diệp Tố mở mắt ra, sắc mặt có hơi kỳ quái, phía dưới linh phủ tựa hồ có cái gì đó đang chảy xuôi.

Nàng lại một lần nữa dùng linh thức bao trùm lấy linh phủ nhưng lại không phát hiện có gì khác thường.

Ngày hôm sau, sau một đêm nghỉ ngơi tất cả mọi người đã đều hồi phục, chỉ còn Du Phục Thời vẫn hôn mê, Diệp Tố đi đến phòng hắn nhìn một hồi, thấy tiểu sư đệ vẫn hô hấp vững vàng nên nàng đóng cửa lại đi xuống lầu.

Dưới lầu của khách đi3m, hai cái bàn kê sát vào nhau, ba người Thiên Cơ Môn cũng Lữ Cửu ngồi một bên, bên còn lại là Từ Trình Ngọc, Mã Tòng Thu và Chu Vân.

“Nguyên Anh trung kỳ? Này cũng quá nhanh rồi đó!”

Diệp Tố vừa mới xuống lâu liền nghe thấy Mã Tòng Thu ở bên kia cảm thán.

Nàng kéo ghế ngồi xuống ở trung gian hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì đó?”

Hạ Nhĩ nói: “Toàn bộ tu chân giới đang truyền tai nhau Côn Luân Phái Lục Trầm Hàn đã lên tới Nguyên Anh trung kỳ, nói hắn hiện tại là người đứng đầu của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi ở Phù Thế đại lục chúng ta.”

“Mười chín tuổi Nguyên Anh trung kỳ.” Từ Trình Ngọc đổ một ly trà đưa cho Diệp Tố, “Hơn nữa một tháng trước hắn còn chém chết một Thiên Ma, vị trí đệ nhất hoàn toàn xứng đáng.”

Lục Trầm Hàn?

Diệp Tố thoáng ngây người trong nháy mắt, đã lâu lắm rồi nàng không có giao thoa gì với nam nữ chủ, thiếu chút nữa đã quên mất hai người này.

“Thiên Ma là cái gì?” Diệp Tố hỏi, nàng chỉ biết trong nguyên tác Dịch Huyền tấn giai từ Nhân Ma lên Ma Quân, sau đó là Ma Tôn cuối cùng một đường lên đến Ma Chủ.

“Ma giới phân làm hai loại là Nhân Ma và Thiên Ma, tu sĩ nhập ma gọi là Nhân Ma còn Thiên Ma là ma đầu trời sinh, vừa sinh ra liền có thể đánh ngang tay với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.” Từ Trình Ngọc ngồi ở đối diện giải thích, “Có thể chém giết Thiên Ma thường phải là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ mới có năng lực đó, đổi một cách nói khác thì Lục Trầm Hàn hắn đã vượt cấp đánh bại được tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.”

“Bất quá hắn hai năm trước không biết vì sao hắn lại đột nhiên biến một khoảng thời gian trong khu vực thí luyện của Côn Luân.” Từ Trình Ngọc như suy tư điều gì, “Không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Chu Vân suy đoán: “Có lẽ đã gặp được kỳ ngộ.”

Mã Tòng Thu ngồi bên cạnh nhìn nàng một cái: “Thiếu chút nữa quên, Chu sư muội thích Lục Trầm Hàn.”

Chu Vân đỏ mặt: “Lục Trầm Hàn xuất thân Côn Luân, diện mạo tuấn mỹ, thiên phú lại cực cao, muội thích hắn thì có làm sao chứ?”

“Còn đẹp hơn hai vị tiểu sư đệ của Thiên Cơ Môn sao?” Lữ Cửu tò mò hỏi, nàng chỉ là một tán tu, thực lực không cao, trước kia chưa từng có cơ hội giao tiếp với các đệ tử của các đại tông môn.

Chu Vân ngẩn ngơ, cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chút ấp úng: “…… thực lực của hắn mạnh hơn một chút.”

Từ Trình Ngọc nhìn Chu Vân, không khỏi lắc đầu bật cười, sư muội thích bất quá cũng chỉ là một lớp da mặt mà thôi.

“Buổi chiều ta đi ra ngoài một chuyến.” Diệp Tố quay đầu nhìn về phía sư đệ sư muội, “Các đệ lưu lại trông coi tiểu sư đệ.”

Ba người gật đầu đồng ý.

Diệp Tố lúc trước trong bí cảnh đã hẹn địa điểm gặp mặt với Hoàng Nhị Tiền, giữa trưa sau khi dùng cơm xong, nàng lấy ra Súng Bắn Phù, hủy đi, giải thích kết cấu cho sư đệ sư muội xem.

“Đại sư tỷ, hay là sửa lại một chút.” Minh Lưu Sa cầm Súng Bắn Phù nói.

Hắn am hiểu nhất là tiểu pháp khí nên trực tiếp đưa ra kiến nghị bỏ thêm chút ám khí vào trong Súng Phun Phù, khi kích hoạt thì có thể tấn công tay và mắt của đối phương.

Minh Lưu Sa chậm rì rì nói: “Đệ, nghĩ, xong, hết, rồi.”

Diệp Tố: “…… Không cần thêm ám khí công kích, mấy đứa hủy đi kết cấu bên trong rồi có thể ráp lại hoàn chỉnh là được rồi.”

Đến buổi chiều, nàng dựa theo địa chỉ mà Hoàng Nhị Tiền đưa trước đó đến một một ngôi nhà trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, ngửa đầu nhìn biển hiệu đã lung lay sắp rớt, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

—— vậy mà lại là Văn Đông tài liệu hành.

Diệp Tố bước vào cửa hàng tơ nhện đã đóng trên cửa, bên trong đồ đạc bị vứt lung tung khắp nơi, không thấy có ai ở bên trong.

Chỉ thấy trên một ngăn tủ cũ có gắn một cái chuông, bên cạnh có dán một tờ giấy: Có việc lắc chuông.

Diệp Tố bước tới, cầm lấy chuông lắc lắc.

Chỉ trong chốc lát, một tu sĩ khô gầy mặc hoàng bào bước từ bên trong ra: “Tới đây, tới đây!”

“Hoàng đạo hữu.” Diệp Tố buông chuông, xoay người nhìn Hoàng Nhị Tiền.

“Diệp đạo hữu.” Hoàng Nhị Tiền tươi cười nhiệt tình, từ đống đồ vật lấy ra một cái ghế dựa tàn tạ, “Mời ngồi, có muốn uống chút gì không?”

“Không cần.” Diệp Tố nhìn cái lỗ to trên mặt ghế, “Lúc ta ở mắt cảnh không thấy ngươi, Hoàng huynh đã đi đâu?”

Nàng nhớ rõ lúc gặp hắn ở trong bí cảnh thứ nhất, hắn ta ở trong khu vực đánh nhau chạy tới chạy lui chỉ vì chào hàng bùa chú.

“À thì…… lúc ấy ta ở một chỗ khác trong bí cảnh.” Hoàng Nhị Tiền cười ha hả nói.

“Ngươi có pháp bảo có thể chủ động rời khỏi bí cảnh?” Diệp Tố nhìn hắn nói, “Thuận miệng hỏi một chút thôi, không cần để ý.”

Hoàng Nhị Tiền không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Diệp đạo hữu, Súng Phun Phù thì……?”

“Qua mấy ngày nữa sẽ giao một nhóm đến đây.” Diệp Tố chỉ chỉ vào ba chữ trên đạo bào của mình, “Không ngờ tới mấy trăm năm sau chúng ta lại có thể tiếp tục hợp tác.”

Hoàng Nhị Tiền cười cười, ngữ khí chân thành một chút: “Một bên sắp phế tông, một bên sắp đóng cửa, hai bên hỗ trợ lẫn nhau cũng là điều nên làm.”

“Ta có một kiến nghị.” Diệp Tố đột nhiên nói, “Văn Đông tài liệu hành có muốn trực tiếp gia nhập vào Thiên Cơ Môn hay không?”

Hoàng Nhị Tiền sửng sốt, sau đó liền uyển chuyển cự tuyệt: “Văn Đông tài liệu hành chỉ là một tài liệu hành tư nhân mà thôi.”

“Ít nhất Toàn Điển hành và Trảm Kim Tông sẽ không nghĩ như vậy.” Diệp Tố nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Bắt đầu từ thời điểm Văn Đông tài liệu hành giao dịch với Thiên Cơ Môn, các người đã bị trói chặt với chúng ta.”

Hoàng Nhị Tiền cúi đầu, nàng nói không sai, Văn Đông tài liệu hành vì cung cấp tài liệu cho Thiên Cơ Môn mà bị chèn ép đến nỗi chỉ còn sót lại một cửa hàng hoàn chỉnh, nơi này bất quá chỉ là một cứ điểm nhỏ của hắn mà thôi.

“Sau khi Văn Đông tài liệu hành gia nhập Thiên Cơ Môn thì vẫn có thể dùng tên của các ngươi như cũ.” Diệp Tố tung ra mồi nhử, “Lợi nhuận sẽ chia bảy ba, tất cả luyện khí sư của Thiên Cơ Môn sẽ đúng ngày đúng giờ cung cấp pháp khí cho các người, Thiên Cơ Môn không hạn chế sự phát triển của Văn Đông tài liệu hành.”

“Pháp khí?” Hoàng Nhị Tiền ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Diệp Tố cười: “Ngươi vì sao lại muốn mua phù chú cùng với Súng Phun Phù? Ta vốn cho rằng Hoàng đạo hữu là người có dã tâm, thì ra chỉ là do sinh hoạt bức bách mà nên.”

Hai tay buông xuống dưới bàn của Hoàng Nhị Tiền vô thức giật giật, hắn là người thừa kế của Văn Đông tài liệu hành, sớm đã hận Toàn Điển hành cùng Trảm Kim Tông thấu xương, không những hắn muốn phục hưng Văn Đông, hắn càng muốn thay thế địa vị của Toàn Điển hành, chỉ có như thế mới xem như trút được mọi oán khí.

Thế nên hắn cái gì cũng mua cũng bán, ý đồ tìm ra tài nguyên thích hợp.

Chỉ là không ngờ tới vòng vèo một hồi cuối cùng lại quay trở lại con đường bắt tay với đệ tử Thiên Cơ Môn.

“Sinh ý mua đi bán lại này của ngươi không có khả năng đi được lâu dài.” Thần sắc Diệp Tố nghiêm túc hơn vài phần, “Văn Đông tài liệu hành xuống dốc là do bị Thiên Cơ Môn liên lụy, chi bằng đã như thế thì hai bên cứ trói chặt với nhau, vinh hoa cùng hưởng tổn thất cùng chia.”

Sau khi nhìn thấy bảng hiệu của Văn Đông tài liệu hành Diệp Tố liền sinh ra ý niệm này.

Chỉ có như vậy, nàng mới có thể yên tâm giao dịch với Văn Đông tài liệu hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.