Không Bỏ Lỡ

Chương 8




8.

Đêm ở bên tôi, Cố Tư Uyên đăng trạng thái thứ hai của anh, giống như muốn chia sẻ niềm vui với cả thế giới.

Cố Tư Uyên v: Đã theo đuổi thành công!

Cư dân mạng bị sự tương phản trong tính cách của anh thu hút, nhao nhao chúc mừng.

Mà anh không có thời gian để trả lời cư dân mạng, hai ngày cuối tuần chúng tôi hẹn hò, đi ăn đồ ăn nhẹ bên cạnh trường học.

Nào là canh gà, gạo nếp gói dầu, còn có mì khô nóng và vịt hun khói.

Cổng trường có một con phố ăn vặt rất dài, dòng người vào cuối tuần chen chúc đông đúc đến tắc cả đường.

Cố Tư Uyên chỉ vào một cửa hàng bán chân gà nướng:

“Ngày xưa anh từng thấy em ngồi trong quán này gặm chân gà.”

"Anh còn nhìn thấy hả?"

Tôi cười cười:

“Khi đó em đang giảm cân, lượng thức ăn mỗi ngày đều phải tính toán cẩn thận, đến cuối tuần em mới ra ngoài ăn một bữa."

Chân gà nhà đó làm mềm nhũn, tôi ngày nào cũng thèm, ai ngờ bị anh bắt gặp.

"Anh nhớ khi đó em rất gầy mà, sao phải giảm cân?"

Tôi mím môi cười, trên đời này làm gì có tiêu chuẩn béo gầy chứ.

Tôi không nói với anh, khi đó tôi thực sự rất ngưỡng mộ Giang Yên, ngưỡng mộ cô ấy có vóc dáng trời ban, ăn thế nào cũng không mập.

Những tâm tư của tuổi trẻ đó, lúc này nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Công việc của tôi ở Vũ Hán vẫn chưa kết thúc thì Cố Tư Uyên đã phải trở về Bắc Kinh.

Tại sân bay, tôi an ủi anh:

“Hai ngày nữa có một nhà ga mở cửa trở lại nè, đến lúc đó em xong việc sẽ về Bắc Kinh với anh.”

Anh suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi:

“Là nhà ga HP ngày đó sao?”

Tôi gật đầu:

“Đúng đó, hồi trước vì dịch bệnh nên ngừng kinh doanh mấy năm, bây giờ mở cửa trở lại, phỏng chừng có rất nhiều người tới tuyên truyền."

Tôi nhận thấy vẻ mặt anh hơi khẩn trương, sau đó anh ôm chặt lấy tôi.

Tôi sửng sốt, nhìn mọi người xung quanh, ngại ngùng:

“Sao thế?”

Giọng anh rầu rĩ:

“Không muốn xa em.”

Sau khi ở cùng Cố Tư Uyên, tôi mới phát hiện có đôi khi anh giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng cần có người dỗ dành an ủi.

Tôi vuốt tóc anh:

“Được rồi mà, muộn nhất bốn ngày là em sẽ về.”

Anh buông tôi ra, trân trọng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Những đám mây đen âm u tản đi, ánh nắng mặt trời dần dần ló rạng.

Tôi ở lại Vũ Hán bận rộn nhiều ngày, đến địa điểm cuối cùng thì không may gặp trời mưa to.

Còn cả, Giang Yên.

Hình như cô ấy gầy đi nhiều, nhưng người đẹp gầy yếu chỉ tăng thêm cảm giác nhu nhược yếu ớt như cành liễu, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Sau khi cắt băng khai trương, bên ngoài trời mưa lớn, tất cả mọi người tạm thời chưa rời đi được.

Giang Yên đi tới chào hỏi tôi:

“Chúc mừng hai người."

"Cảm ơn."

Có vài chuyện tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn có thể tìm ra dấu vết, chẳng hạn như tại sao ảnh chụp lại được tung ra, tin tức là do ai chủ động lan truyền, rất nhiều rất nhiều.

Thế nhưng hiện tại tôi không muốn so đo, có thể cô ấy ở giới giải trí cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ, vậy nên mới làm như thế.

Mới hai giờ chiều mà bầu trời đã tối đen.

Tôi nhớ năm lớp 12 cũng có một trận mưa lớn khiến cho toàn bộ hệ thống thoát nước của Vũ Hán sụp đổ, khi đó muốn di chuyển còn phải dùng thuyền.

"Không biết khi nào mưa mới ngừng ha, đừng giống như chúng ta năm lớp 12 phải chèo thuyền kayak ra ngoài nhé."

Giang Yên nghe xong sửng sốt, vẻ mặt có hơi rối rắm, sau đó mở miệng nói:

“Từ Niệm Hạ, cậu không biết tôi ghen tị với cậu thế nào đâu.”

Tôi nghe xong thì giật mình, ghen tị với tôi ư?

"Ghen tị ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu, tất cả mọi người đều để ý đến cảm xúc của cậu, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Rõ ràng tôi mới là tâm điểm của họ cơ mà! Tôi so với cậu xinh đẹp hơn, gia thế tốt hơn, vòng quan hệ cũng rộng hơn. Hơn nữa cũng là tôi quen cậu ấy trước!”

Cô nghẹn ngào:

“Nhưng tôi lại không tự chủ được mà thích cậu, giống như mọi người thích sự cứng cỏi của cậu, thích sự nỗ lực của cậu. Tôi không thể không thừa nhận, cậu thật sự mạnh mẽ hơn tôi nhiều lắm.”

Tôi nghe xong cảm thấy buồn cười, đoá hồng kiều diễm trên cao thế mà lại hâm mộ luống cỏ mọc nơi đồng ruộng.

Tôi há hốc miệng, không biết phải nói gì.

Giang Yên lấy ra một phong bì từ trong túi xách rồi đưa cho tôi, bật khóc.

"Thật sự xin lỗi, Tiểu Hạ."

Tôi nhận lấy, tên ghi trên mục người gửi là Cố Tư Uyên.

Đây là lá thư cố Tư Uyên viết cho tôi năm đó?

"Năm đó khi tôi mượn vở ghi của cậu đã nhìn thấy lá thư này, sau đó đem nó giấu đi."

Thì ra là vậy.

Tôi mở lá thư, đọc cẩn thận từng dòng chữ viết tay nắn nót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.