(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn đi tới một thế giới khác, trên xe không có mẹ cũng không có Thu Thu, cậu bé thấy có hơi sợ hãi nên nắm thật chặt lấy cái chảo, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa số xe.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, đủ để thấy rõ khung cảnh ngoài cửa sổ.
Đây rõ ràng là một con đường gập ghềnh không bằng phẳng, nhưng Đoàn Đoàn ngồi trên xe lại cảm thấy rất êm ái.
Bên ngoài cửa số tối đen như mực, hai bên toàn là hoa ÙU Linh, Đoàn Đoàn nhìn thấy có âm hồn đang đi lang thang ở bên ngoài, hai mắt vô hồn, còn có mèo nhỏ chó nhỏ chạy ở phía trước.
Ở phía xa xa còn có quỷ sai cầm xiềng xích đi lại khắp nơi, bọn họ dùng vải màu xám trắng dành cho người c.h.ế.t để che mặt, đang bận rộn làm việc.
Dù có vẻ đông đúc như vậy nhưng xung quanh lại im lặng đến đáng sợ, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Đoàn Đoàn không quen với nơi này lắm.
Cộc cộc...
Có quỷ gõ cửa số xe.
Nhưng Đoàn Đoàn cũng không hề nghe thấy tiếng, mà cậu bé chỉ nhìn thấy có quỷ đang gõ cửa số Xe.
Là một chú chỉ có nửa khuôn mặt, dường như không ngờ rằng sẽ một chiếc xe lại lao vào giao lộ giữa nhân giới và Minh giới.
Sau đó còn có một bà lão với khuôn mặt hiền hậu nhưng không có tròng mắt gõ vào cửa số xe bên kia.
Mẹ từng nói, không cần để ý đến những âm hồn có ý đồ lên xe. Đoàn Đoàn không nói gì, ôm chảo tiếp tục ngồi yên tại chỗ.
Thế giới im lặng này khiến cậu bé cảm thấy khó chịu, nhưng chẳng bao lâu sau cậu bé đã nghe thấy một âm thanh, hình... hình như là tiếng sóng biển!
Đoàn Đoàn nhìn ra ngoài cửa số xe, dường như cuối cùng màn đêm dài vô tận cũng đã kết thúc, bên kia của màn đêm rất sáng.
Có ánh sáng!
Dưới ánh sáng xanh biếc là bờ biển, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào đá ngầm.
Có một số thuyên lớn đang neo đậu tại cảng.
Đoàn Đoàn nhìn thấy một tòa nhà rất kỳ lạ ở đầu bên kia bờ biển, dường như là điểm cuối của con thuyền lớn.
Chiếc xe dừng lại, Đoàn Đoàn chớp mắt, đến rồi sao?
"Phó... Phó Vãn!" Cục giấy màu xanh phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, tia tàn hồn cuối cùng của Trần Giang Lâm đã bị đốt cháy, cục giấy hóa thành một đống tro tàn, vẫn treo lơ lửng dưới biển số xe.
Đoàn Đoàn quay đầu lại nhìn thấy những đứa trẻ bước xuống từ cửa bên trái, chúng cũng biết rằng đã đến nơi. Đầu bên kia của biển chính là U Minh địa phủ.
Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy biển rộng, cậu bé cầm chảo bước xuống xe.
Âm hồn xếp hàng ở cửa bờ biển, thấy bọn họ cũng không có gì dị thường thì vẫn xếp hàng theo thứ tự.
Đoàn Đoàn vốn đang nín thở bước ra khỏi xe, nhưng cậu bé phát hiện... Thì ra cậu bé có thể thở được. Tại sao Thu Thu lại nói ở U Minh không có không khí?
Những đứa trẻ đứng trước mặt Đoàn Đoàn, giống như đang nói lời tạm biệt cuối cùng với cậu bé.
Đoàn Đoàn cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: "Tạm biệt." Những đứa trẻ cùng nhau đến chỗ thuyền lớn để xếp hàng, lần này chúng đi cùng nhau nên sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Đoàn Đoàn đứng ở cửa bờ biển, cậu bé không lập tức rời đi mà cầm chảo đi tới bờ biển, tò mò nhìn mặt biển trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Một biển xương khô, bên trong toàn là các loại xác chết.
"Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn quay đầu nhìn, là sáu chị em quỷ thai.
Đoàn Đoàn thấy chúng đều vây quanh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đột nhiên trở nên lo lắng: "Sao các cậu lại tới đây?" Chẳng lẽ các cậu ấy không thể đi đầu thai sao?
Đứa trẻ dẫn đầu nói: "Thuyền trưởng bảo chúng tớ uống nước Minh Hải, sau khi lấy được vé, chúng tớ có thể xếp hàng lên thuyền."
Đoàn Đoàn chợt hiểu ra, à, thì ra là phải uống nước Minh Hải rồi mới có thể lên thuyền. Cậu bé nhìn mấy đứa trẻ múc nước Minh Hải trong suốt lên rồi uống, trên cổ tay chúng xuất hiện một cái vòng tay màu đỏ, sau đó chúng lại xoay người đến chỗ thuyền lớn để xếp hàng tiếp.
Đoàn Đoàn nhìn nước Minh Hải ở trước mặt, cậu bé không rõ tại sao mẹ lại bảo cậu bé mang một chút về, nhưng cậu bé là bé ngoan, sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhỏ mẹ giao.
Lông mày Đoàn Đoàn nhíu lại, nhưng mà cậu bé vẫn nghe lời mẹ cầm lấy chảo múc nước trong Minh Hải.
Rõ ràng nhiều nước như vậy thì Đoàn Đoàn phải cảm thấy nặng, nhưng cậu bé lại cảm thấy vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức cậu bé có thể cầm bằng một tay.
Đoàn Đoàn đang định rời đi, nhưng khi cậu bé quay người lại thì có một giọng nam sợ hãi gọi cậu bé từ phía sau: "Đoàn Đoàn?"
"Mau trở về, đây không phải là nơi cháu có thể tới!"
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Đoàn Đoàn lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang.
Sương sớm dâng cao trên mặt biển xanh, mờ mịt đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ ở phía xa.
Đoàn Đoàn có chút khẩn trương, cậu bé nắm chặt cái chảo, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh.
"Đoàn Đoàn mau trở về đi, cháu nên nghe lời bác cháu."
Ở trong sương mù m.ô.n.g lung mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng hơi còng, bóng dáng đó quen thuộc đến mức khiến Đoàn Đoàn bật thốt lên: "Ông ngoại!"
Hai mắt Đoàn Đoàn đỏ hoe kêu lên, cậu bé bước nhanh chạy về phía sương mù. Sương mù nỗi lên hai bên rồi nhanh chóng tránh xa khỏi người Đoàn Đoàn, nước biển lạnh lẽo thấm ướt mắt cá chân cậu bé.
"Ông ngoại, Đoàn Đoàn nhớ ông và bà ngoại lắm."
"Tuýt tuýt tuýt..."
Một tiếng còi ô tô chói tai vang lên từ phía sau, Đoàn Đoàn vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng tiếng còi ô tô lại vang lên xuyên thấu tim phổi cậu bé, lúc này Đoàn Đoàn mới dừng bước như vừa tỉnh mộng, nhưng ánh mắt cậu bé vẫn đuổi theo đám sương mù biển kia. Mẹ nói đây là âm thanh nhắc nhở cỗ xe linh hồn sắp rời đi, nếu nghe được âm thanh này là đại biểu cho việc cậu bé phải lên xe chuẩn bị rời đi, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Cậu bé rất nhớ ông bà ngoại, rất nhớ rất nhớ, nhưng... cậu bé vẫn muốn ở bên mẹ nhất.
Đoàn Đoàn trầm mặc trong chốc lát, cầm cái chảo đang trôi trên biển âm phủ lên, quay người rời đi cùng với một thìa nước từ âm phủ với đôi mắt đỏ hoe.
Đoàn Đoàn ôm cái chảo ngồi lên xe, âm hồn bên bờ biển liên tục nhìn về phía cậu bé, dường như chưa từng thấy ai đến đây rồi còn có thể trở về.
Cỗ xe linh hồn chậm rãi lăn bánh, cỗ xe đen kịt quay đầu xe chạy về phía Đoàn Đoàn.
Lúc trở về cũng chỉ có một mình Đoàn Đoàn ngồi ở trên xe, cỗ xe đang đi ngược chiều, đám âm hồn xung quanh đang đi tới âm phủ đều nhìn đến ngây người.
Ngoại trừ nửa đầu tháng 7 và tuần đầu của người vừa mới mắt cảnh cửa Quỷ môn mới mở ra, thì U Minh địa phủ luôn là nơi mà người ta chỉ có thể đến chứ không thể trở về.
Vậy mà còn có linh hồn có thể trở về sao? Đúng là được mở mang kiến thức mà.
Trên đường đi, Đoàn Đoàn cũng không gặp quỷ sai nào đến kiểm tra xe, cậu bé không biết cỗ xe linh hồn đã chạy được bao lâu, cậu bé chỉ nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng kia càng lúc càng lớn. Phía trước có một cánh cửa đứng thẳng, bên kia là một thế giới tràn ngập sức sống.
Rõ ràng trời còn chưa sáng, nhưng Đoàn Đoàn lại cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu thật lâu.
"Về, về rồi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");