(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phá được Trận Lục Tử Hồn xong thì bọn họ mới có thể nghênh đón con của mình, đây là điều hai vợ chồng quan tâm nhất.
Triệu Dương lơ đãng gật đầu, quả thật là Phó Vãn đã nói như vậy, tối mai sẽ làm pháp sự phá Trận Lục Tử Hồn và siêu độ quỷ thai.
Ngay lúc đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Lý Mỹ Phượng vang lên, Lý Mỹ Phượng thấy rất kinh ngạc khi nhìn thấy người gọi điện đến.
"Là Nguyệt Nhi?" Chính là Đàm Nguyệt Nhi, con gái lớn của hai vợ chồng Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.
Nếu ngày thường nhà họ Đàm xảy ra chuyện lớn như vậy thì chắc chắn hai vợ chồng họ sẽ chạy tới giúp đỡ nhà họ Đàm, nhưng đêm nay bọn họ lại ăn ý làm như không biết.
Ai ngờ Đàm Nguyệt Nhi lại chủ động gọi điện thoại tới.
Lý Mỹ Phượng vẫn thấy thương cô ấy nên nhận điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Đàm Nguyệt Nhi: "Mẹ nuôi, em trai con... Em trai con mất tích rồi Con đã kiểm tra camera, Thiên Bảo bị Trần thiên sư ôm đi."
Đàm Nguyệt Nhi nghe nói lần này ba mẹ cô ấy xảy ra chuyện là bởi vì ba nghi ngờ em trai giống Trần thiên sư, nhưng cô ấy vẫn còn thấy nửa tin nửa ngờ.
Nhưng bây giờ Trần thiên sư lại ôm em trai đi, điều này lại khiến cô ấy càng tin tưởng hơn.
Cô ấy mới chỉ là học sinh 10 mà đã gặp phải chuyện lớn như vậy, nên luống cuống như vậy cũng là điều tất nhiên, cô ấy chỉ có thể nhờ Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng giúp đỡ.
Hai vợ chồng họ vô cùng hận Trần thiên sư, chắc chắn là chuyện Trận Lục Tử Hồn nhà họ có liên quan đến Trần thiên sư, nhưng họ cũng không quen biết vị thiên sư này, họ chỉ biết rằng mỗi năm Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ đã chỉ rất nhiều tiền cho người này.
Hai vợ chồng họ không có thời gian quan tâm tới Triệu Dương, vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Triệu Dương về phòng lau mặt, hít sâu một hơi rồi chủ động liên lạc với Phó Hiên.
[Triệu Dương: Cả nhà cậu có ở đó không? Cần gọi video với cậu.]
[Phó Hiên: ?]
Có bệnh à?
Tuy múi giờ ở Phật Quốc chậm hơn một giờ so với múi giờ trong nước, nhưng thời gian ở Phật Quốc bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Tuy Phó Hiên và Triệu Dương quen biết nhau, nhưng thực ra cũng chỉ là quen biết sơ mà thôi, quan hệ giữa hai người cũng không được coi là tốt, ít nhất là không tốt đến mức gọi video nói chuyện phiếm lúc ban đêm.
Triệu Dương vẫn gọi tới, Phó Hiên cảm thấy Triệu Dương có tật xấu nhưng vẫn nhận.
Cũng đúng lúc người nhà họ Phó đều đang nằm trên sô pha, không biết là đang nói chuyện gì.
Qua ống kính video, Triệu Dương nhìn thấy nội thất trang trí bên trong tràn ngập phong cách nước ngoài, phong cách trang trí rất rực rỡ, chứa rất nhiều yếu tố Phật giáo, thứ khiến Triệu Dương thấy khó chịu nhất chính là đầu Phật khổng lồ phía sau.
Triệu Dương chú ý thấy mỗi người trong số họ đều đeo phật bài.
Triệu Dương: Ừm... Phó Đại Thành mở miệng hỏi trước: "Triệu Dương đúng không, chào buổi tối."
Một đám người lúng túng chào hỏi, Phó Hiên trực tiếp hỏi: "Triệu Dương, có chuyện gì mà phải gọi video lúc này vậy?"
Triệu Dương cười gượng nói: "Cháu chuyển lời cho chú Phó giúp người khác."
Vẻ mặt Phó Đại Thành hiện lên sự bối rối, làm cái gì vậy?
Triệu Dương hắng giọng, bất lực nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Phó Đại Thành, tôi cho ông thời gian mười ngày để trả lại đồ thuộc về tôi, nếu không..."
"Tôi tự mình đưa một cỗ quan tài cho ông."
"Bây giờ, mười."
Tất cả mọi người trong nhà họ Phó đều kinh ngạc, Phó Đại Thành thì giận tím mặt!
"Vớ vẩn, Triệu Dương, cậu đang nói linh tinh gì vậy! Cậu tưởng rằng tôi sợ nhà họ Triệu các cậu sao?"
Một cô gái trẻ tuổi hoảng sợ, trong lòng có một suy đoán đáng sợ, hỏi: "Ai bảo anh chuyển lời?"
"Phó Vãn."
Hai chữ này giống như một tiếng sấm đánh bên tai bọn họ, ngay sau đó cuộc gọi video đã bị cắt đứt.
Trong đại sảnh được trang trí mang đậm yếu tố văn hóa Phật Đông Nam Á vô cùng yên tĩnh. Vậy mà lại là... Phó Vãn.
"Phó Vãn đã trở lại? Không... Không phải là cô đã mất tích rồi sao? Lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu rồi chứ!"
Trong năm năm đó, hai vợ chồng Phó Đại Trung điên cuồng đi khắp Ninh Thành để tìm cô con gái đã biến mất, thậm chí còn không bất chấp việc đắc tội với nhà họ Thẩm, nhưng vẫn không có bắt kỳ tin tức gì về Phó Vãn.
Bọn họ đều cho rằng Phó Vãn đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t ở một góc nào đó.
Ngoại trừ Đoàn Đoàn ra thì dòng dõi của Phó Đại Trung đã hoàn toàn không còn ai khác.
Mà hôm nay, Phó Vãn lại lặng lẽ trở về?
Trong mắt mọi người hiện lên vẻ sợ hãi.
Phó Đại Thành vẫn còn nhớ rõ, là ông ta tự mình mặc kệ Đoàn Đoàn khóc lóc cầu xin, ném cậu bé vào viện phúc lợi Ái Thiên Sứ...
Toàn thân Phó Đại Thành rét run, ông ta cắn chặt răng: "Tôi thì lại muốn xem xem con bé c.h.ế.t tiệt kia đưa tôi vào quan tài kiểu gì!"
Bà Tiết ở bệnh viện chăm sóc con trai, Tiết tổng ở nhà cũng ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy nhìn người giấy nhỏ đang được bao bọc bởi vải đen kia, sau khi phát hiện không xảy ra việc gì thì lại đi ngủ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến lúc bình minh.
Sau khi rửa mặt xong, Tiết tổng xin nghỉ ở công ty, trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.
Tiết Định Khôn vẫn như vậy, nằm trên giường bệnh, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lòng Tiết tổng cũng thấy bồn chồn, không biết rốt cuộc thì người giấy nhỏ này có thể dùng được hay không.
Tiết tổng kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua ở quán ăn của Phó Vãn cho vợ nghe: "Tóm lại ba giờ chiều hôm nay, Định Khôn của chúng ta sẽ có thể tỉnh lại."
Bà Tiết cũng không nghi ngờ Tiết tổng sẽ lừa mình một chuyện như vậy, nhưng bà ấy vẫn có chút hoài nghi nói: "Anh nói cô ấy là một cô gái trẻ tuổi phải chăm con?"
Tiết tổng nghĩ lại rồi gật đầu: "Trông có vẻ rất trẻ, có lẽ mới hơn hai mươi, tuyệt đối không thể vượt qua hai mươi lăm."
Bà Tiết nghi ngờ: "Vậy thì... vậy thì trẻ quá."
Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong thái đại sư huyền học trong tưởng tượng của bà ấy, mây đạo sĩ trong phim truyền hình toàn hơn 40 tuổi, phần lớn đều là những đại sư già với bộ râu hoa râm.
Tiết tổng cũng không thèm để ý mà nói: "Có bản lĩnh là được, đâu cần quan tâm tuổi tác chứ?" Bà Tiết lại nói: "Em cũng nghe bạn giới thiệu và mời một vị thiên sư, nghe nói thiên sư riêng của nhà Đàm Kính Nghiệp!"
Rất nhiều người trong giới đều biết nhà họ Đàm có một thiên sư riêng, nếu phải cạnh tranh với nhà họ Đàm, thì nhà họ Đàm chắc chắn sẽ là người giành chiến thắng, phải nói là nhà họ Đàm vô cùng may mắn.
Nghe nói nhà họ Thẩm cũng từng mời vị Trần thiên sư kia tới, ai ngờ dù cho người bên ngoài ra giá cao bao nhiêu thì Trần thiên sư kia cũng không đồng ý, nhưng vị thiên sư này lại thỉnh thoảng ra ngoài kiếm chút thu nhập thêm.
Lúc họ đang nói thì có một người đàn ông trung niên để tóc dài đến nửa vai đi tới, ông ta còn để râu dài màu đen, ánh mắt rất khôn khéo: "Chính là nơi này?"
Bà Tiết vội vàng hỏi: "Trần thiên sư?"
Thấy người đó gật đầu thì bà Tiết kinh ngạc, bà ấy cũng không nói với Trần thiên sư là phòng bệnh của bọn họ ở tòa mấy tầng mấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");