Không Biết Ngọt

Chương 2




Đường Cam đến Mộc Tê trấn vào ba năm trước.

Y sinh ra ở một thôn trang sống dựa vào sông nước, cha mẹ đều là ngư dân giản dị thật thà và cần cù, mẹ y có một đôi tay khéo léo có tiếng gần xa, làm điểm tâm bán trước giờ đều cung không đủ cầu, tiểu Đường Cam từ thuở nhỏ đã được nàng cõng trên lưng, cùng theo nàng làm điểm tâm. Lúc mười bảy tuổi, Đường Cam đã học xong tất cả tay nghề của mẫu thân mình, y trời sinh thông minh, nghiên cứu phát minh rất nhiều loại bánh mới mẻ ngon miệng, Đường Cam còn lớn lên trông rất tuấn tú, bà mối trong thôn cứ ba ngày hai lần lại chạy đến nhà y, thế nhưng Đường Cam không quan tâm chuyện hôn nhân đại sự, chỉ muốn mở một cửa tiệm điểm tâm, để cho cha mẹ y bớt cực khổ, có thể an dưỡng tuổi già.

Lập nghiệp rồi mới thành gia, Đường Cam nói như vậy với cha mẹ mình, nói xong còn quấn lấy mẫu thân, nói, con còn nhỏ, chưa muốn thành thân.

Ngay khi tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị sẵn sàng, một trận mưa to không hề có điềm báo trước lại đổ xuống, ròng rã nửa tháng, nước sông đánh vỡ đê đập, khiến cho người trong thôn bỏ mạng hơn một nửa, trong đó bao gồm cả cha mẹ của Đường Cam.

Lũ lụt qua đi lại đến ôn dịch, người còn sống sót vô cùng ít ỏi, Đường Cam hôn mê trong gian nhà ẩm ướt âm u, sau khi tỉnh lại y loạng choạng đến trước mộ phần cha mẹ, dập dầu ba cái, rồi mang theo cái trán chảy máu cùng bọc quần áo nho nhỏ trên lưng mà rời khỏi địa phương y đã sống mười bảy năm.

Y ngơ ngơ ngác ngác không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình đã đi bao xa, cùng mười mấy người dân chạy nạn còn sống sót tiến về phía bắc, khi đến ngọn núi gần Mộc Tê trấn, một đám người tay không tấc sắt lại đụng phải sơn tặc.

Đám sơn tặc này dị thường tàn nhẫn, không nói một câu liền trực tiếp chém giết, bọn họ đều là những người gặp nạn bụng đói cồn cào tay không tấc sắt, nào chống cự lại được lũ đạo tặc cường tráng hung mãnh, sơn đạo yên tĩnh ngay tức khắc biến thành một tràng Tu La đầy máu tươi cùng tiếng kêu gào thảm thiết. Đường Cam sợ hãi, lảo đảo chạy trốn hai bước thì bị bắt lấy cổ tay, sơn tặc xoay mặt của y lại bất chợt sửng sốt một chút, giết chóc đỏ tươi trong cặp mắt càng tăng thêm sắc ý, lúc Đường Cam bị trói gô ném lên ngựa, cái gã đã bắt y không thể chờ đợi được nữa đưa tay đến dưới quần của y xoa nắn mấy cái, Đường Cam bị bịt miệng, trong mắt tràn đầy nước mắt giận dữ và nhục nhã.

Lúc sơn tặc đánh cướp giết sạch xong chuẩn bị trở về, Lục Thương từ trong rừng chui ra, hắn đeo một bộ cung được chế tạo ẩu tả, trong tay còn cầm hai con thỏ rừng bị cắm tiễn.

Nhìn thấy một đám sơn tặc hung ác, Lục Thương cũng không kinh sợ, hắn cà lất cà phơ ngậm một cọng cỏ trong miệng, nhìn nhau một cái với Đường Cam đang ở trên ngựa từ đằng xa, Lục Thương không chút nào lạnh lùng, hắn lưu manh cười cười với y, răng nanh càng hiện ra sắc bén dưới ánh trăng.

Sơn tắc thấy nửa đường lại chạy đến một kẻ chịu chết, máu nóng lên bởi vì sát phạt vẫn còn chưa nguội lạnh trong cơ thể, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau vài cái, đám sơn tặc bất ngờ nhấc binh khí hợp nhau tấn công về phía hắn.

Lục Thương không chút hoang mang, ném con mồi trong tay sang một bên, tháo cung tên trên lưng xuống, nắm chặt trong tay, hai chân dịch ra ổn định thân hình, thời điểm lại lần nữa giương mắt, trong đó đã không còn ý cười vừa nãy, trong con ngươi sâu thẳm hiện ra sát khí như thú hoang săn mồi, gã sơn tặc đầu lĩnh chạy ở trước đối diện với ánh mắt của hắn, dưới chân bỗng vọt lên một luồng cảm giác lạnh lẽo, khiến gã không khỏi có chút chùn chân.

Thế nhưng đã không còn kịp, gã đã vọt tới trước mặt nam nhân kia chỉ cách có vài bước chân, Lục Thương nhìn như tiện tay mà vung lên thanh cung tàn tạ về phía gã, một đầu cung vừa vặn đánh vào cổ gã, đầu lĩnh sơn tặc chỉ cảm thấy một âm thanh vù vù vang lên trong đầu, chờ tới khi gã phản ứng lại được thì đã văng xa mấy trượng! Cho đến lúc gã gục ngã xuống đất, trong cuống họng vọt lên một mùi tanh ngai ngái ấm ấm, rồi phun ra một ngụm máu lớn, tiện thể rơi luôn mấy cái răng bị đánh gãy, gã bắt đầu ho khan kịch liệt, thật giống như bị thanh cung đánh xuyên qua cuống họng, dần dần cảm thấy chỉ có khí thở ra, không có khí thở vào!

Thanh cung trông tàn tạ kia lại tựa như cất giấu sức lực ngàn quân ở bên trong! Chỉ một đòn liền đánh cho gã không thể động đậy!

Mười mấy tên sơn tặc theo sau đầu lĩnh của mình sững sờ, lão đại bị đánh bay nhưng bọn tiểu đệ không biết chạy, một hai tên gào rống tiếp bước xông tới cố gắng bắt Lục Thương, tựa như lớn giọng là có thể kinh sợ tâm lý của đối phương, Lục Thương đứng vững, trường cung trong tay được hắn linh hoạt vung vẩy, tay mắt lanh lẹ đánh rơi vũ khí trong tay lũ đạo tặc, thân hình cực kì linh hoạt, không cần tới phút chốc đã mạnh mẽ hạ gục sạch sẽ đám mãng phu ngu xuẩn kia, nhưng hắn vẫn chưa lấy mạng của bọn chúng, mười mấy kẻ nằm tán loạn trên mặt đất kêu rên lăn lộn.

Đường Cam bị trói tay chân trên lưng ngựa, lúc này y chỉ cảm thấy đầu căng đau, con mắt ứ máu, y nhắm chặt hai mắt, trên mặt đều là nước mắt.

Y chưa bao giờ trải qua tàn sát đầy máu tanh như vậy, tuy rằng mọi người đi chung mấy ngày nay đều là người lưu lạc rày đây mai đó, nhưng bọn họ vẫn tử tế quan tâm y, khuyên bảo y tử biệt nỗi khổ ly hương, lúc nghỉ ngơi khi trời chạng vạng còn từng cùng nhau thảo luận không bằng đặt chân tại trấn nhỏ trước mắt… Ai ngờ rằng cách một bước rất gần với cuộc sống an ổn, lại là sống chết xa xăm chỉ trong chưa đầy một canh giờ.

Mà nam nhân vô danh vừa xuất hiện này, xem ra càng đáng sợ hơn bầy thú dữ, trong đầu Đường Cam chợt hiện lên nụ cười xa xa như không dính vào huyết khí của hắn đối với y, khiến Đường Cam không khỏi run lẩy bẩy.

Tiếng bước chân từ từ tới gần, đứng ở sau lưng y, Đường Cam được người ôm thắt lưng xuống khỏi ngựa, cả người y như nhũn ra, nam nhân vừa buông lỏng hai tay, y liền ngã ngồi trên mặt đất, hai chân sượt sượt lui về phía sau, Đường Cam không dám lắc đầu, trong miệng phát sinh ra tiếng hức hức, cũng không dám mở mắt ra nhìn.

Trong lúc hoảng hốt, y nghe thấy một tiếng sách, ngay sau đó một luồng khí tức đặc biệt có mùi cây cỏ phả vào trên mặt y, Đường Cam bị nắm vai, vải bố nhét trong miệng cũng được lấy ra, khóe miệng của y giãy giụa rạn nứt, đau đến mức nhất thời không khép lại được.

“Ổn rồi, ổn rồi.” Âm thanh của nam nhân ôn hòa không như trong suy nghĩ, trầm thấp nặng nề, mang theo động viên an ủi, Đường Cam cảm giác trên mặt mình có vải mềm cọ nhẹ, y rốt cuộc lấy dũng khí hé mở đôi mắt, đập vào mắt chính là một gương mặt sắc bén, ngũ quan ác liệt như được rìu khắc đao gọt, nhưng lại nhu hòa một cách lạ kỳ dưới ánh trăng, hắn rũ mi mắt, động tác cẩn thận từng tí dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt y.

Đường Cam trong lúc vô tình liền mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn nam nhân này, hắn rất kiên nhẫn, ung dung thong thả lau nước mắt lẫn bụi đất trên mặt y cho đến khi sạch sẽ, sau đó hắn vừa xắn tay áo, vừa nhìn ánh mắt mê man của Đường Cam.

“Ngươi từ đâu đến đây?” Hắn hỏi y.

Đường Cam nháy mắt mấy cái, nội tâm sợ hãi đã được động tác vừa nãy của hắn lau đi hơn một nửa, y khàn giọng nói: “Lạc… Lạc Hương.”

“Nơi ấy…” Giọng nói của nam nhân mang theo ý tứ tìm hiểu, nhẹ nhàng, nho nhỏ mà khuấy động một chút tiếng lòng của Đường Cam, ánh mắt hắn rơi trên mặt Đường Cam dịu dàng thêm mấy phần, nói: “Ngươi đúng là mạng lớn.”

Ngữ khí tương tự trưởng bối này làm cho Đường Cam vô cớ cảm thấy một trận tủi thân, sống mũi của y chua xót, chậm chạp nói: “Không trở về được…”

Không trở về được, ở lại đó đều là người chết vì dịch bệnh cùng lũ lụt, người sống thì gặp phải khó khăn đói khổ, Đường Cam đột nhiên ý thức được rằng, y hoàn toàn đã không có nơi để trở về.

Nam nhân thở dài: “Chuẩn bị đến nơi nào?”

“Các hương thân nói, phía trước có một nơi gọi là Mộc Tê trấn, chúng ta vốn dự định đến đó…” Đường Cam càng nghĩ càng uất ức, từng giọt nước mắt rơi xuống, chạm phải nền đất vàng trên đường, bốc lên một chút tro bụi nho nhỏ.

Vốn dự định đến đó gầy dựng lại cuộc sống mới, gốc rễ không còn, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, mọc rễ nẩy mầm tại một chốn mới, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại đơn độc một mình y, như một tấm bèo nho nhỏ, còn chưa nẩy nở, đã bị sóng nước chảy xiết cuốn trôi.

Nam nhân nhìn trên mặt đất ngày càng nhiều vệt nước be bé, trầm mặc một lúc, rồi giơ tay nhấc cằm thon gầy của thiếu niên, ướt đẫm đầy tay, hắn thở dài, thấp giọng nói: “Vậy hãy theo ta đi.”

Hắn cởi dây thừng trên người Đường Cam, cõng y trên lưng, từng bước vững vàng tiến về hướng bọn họ vốn định đi, hắn xốc Đường Cam một cái, để y càng thêm thoải mái nằm nhoài trên bờ vai rộng của mình, “Ta tên là Lục Thương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.