Không Biết A Tỷ Là Nam Chính

Chương 16: Không quay đầu




Khương Văn Âm đem theo cá, hướng theo ánh mắt của tỷ tỷ nhìn sang, cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng tỏ ra nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

Khương Trầm Vũ cất bước đi về phía trước mấy bước, cúi đầu nhìn bùn dưới chân, gương mặt biểu cảm nhàn nhạt, "Có người đã đến đây."

Ngoại trừ bùn đất, còn có thật nhiều dấu chân hỗn loạn. Bởi vì hắn ưa sạch sẽ, Khương Oánh hôm qua đã quét dọn trong căn nhà gỗ một lần. Buổi sáng lúc họ rời đi, trên mặt đất còn không có dấu chân cũng không có bùn. Bên cạnh những dấu vết này, trên mặt đất này còn đặt mấy cái cái gùi, bên trong có lương thực cùng liêm đao*.

*Liêm đao: thanh đao dài, đầu mũi hơi cong vào giống cái liềm

Khương Văn Âm cũng nhìn thấy, sắc mặt nàng khẽ đổi, "Chẳng lẽ là người thôn Tiểu Hạnh đuổi tới?"

Khương Trầm Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, "Đuổi đến nơi thì sao?"

Khương Văn Âm: "Nếu vậy hay chúng ta chạy trước đi."

Khương Trầm Vũ: "Nhát như chuột."

Khương Văn Âm: "... Tỷ tỷ không sợ sao?" Lão muội, giọng điệu này của ngươi rất điêu ngoa a, có bản lĩnh thì trực tiếp tiến lên đánh đám thôn dân kia đi.

Khương Trầm Vũ nhấc khẽ mí mắt, "Không phải còn có ngươi sao?"

Khương Văn Âm uyển chuyển nói: "Tỷ tỷ đánh giá ta cao quá rồi." Nàng hiện tại chỉ yếu như một đứa nuôi gà, nào có đủ sức đối phó được với đám người quen việc nhà nông kia?

Khương Trầm Vũ khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm lấy khuôn mặt của nàng, "Vẫn còn biết tự lượng sức mình đấy."

Sức tay của hắn có chút mạnh, lại còn dùng sức giật giật mấy cái. Khương Văn Âm bị đau, đưa tay ôm lấy khuôn mặt của mình, mất hứng nói: "Nhẹ một chút."

Nàng nhịn được việc nắn nhéo khuôn mặt của mình, nhưng nhẹ tay một chút, đồ hỗn đản a.

Cảm xúc vừa rồi trên tay cũng không tệ, hắn lại nghe được nàng nói như vậy, Khương Trầm Vũ nghĩ nghĩ, lại đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Khương Văn Âm mặc dù nhìn người xanh xao vàng vọt, nhưng làn da lại bóng loáng, xúc cảm mềm mại, khiến người nắn một lần lại muốn nắn cái nữa.

Khương Văn Âm: "..."

Khương Trầm Vũ đáy mắt lộ ra ý cười, đang muốn mở miệng, đột nhiên lông mày nhíu lại, tựa như nghe được động tĩnh gì. Hắn nắm tay Khương Văn Âm kéo về hướng trong lồng ngực của mình, dựa vào cửa nhà gỗ, ngón trỏ nhấn lên trên môi của nàng, thấp giọng nói: "Xuỵt, có người đến."

Khương Văn Âm lập tức vội cuống lên, không kịp lo đến tư thế mập mở của hai người lúc này, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.

"Đại phu đi chân trần kia muốn tìm loại thảo dược thật khó kiếm, chúng ta đều đã đi đến tận nơi này, mới đào vài cọng, sợ là còn phải lại hướng sâu lên trên núi tìm xem." tiếng nói chuyện loáng thoáng từ xa truyền tới gần.

" Vết thương của Dương Tam thúc có thể sẽ không kéo dài lâu được, nếu trở về trễ, bọn họ có thể sẽ mất mạng!"

"Có muốn chữa cũng vô dụng, hôm trước ta đi theo có liếc nhìn được, trừ huynh đệ Trương gia cùng hai vợ chồng mặt sẹo không về, ngày đó những người trong thôn đi cùng mệnh căn tử* đều nhão nhoẹt, không còn biện pháp nào chữa khỏi cũng không cách nào nối dõi tông đường, về sau sợ là muốn chặt đứt hương hỏa." Các nam nhân từ trong con đường mòn phía bụi cỏ đi tới, rửa tay ở chỗ con suối trước cửa ra vào, than thở.

*mệnh căn tử: còn phải nói nữa không? Là cái chỗ đó đó của nam a

Có một nam nhân đột nhiên hỏi: "Bọn hắn đều nói yêu quái kia giết người, sau đó một đường trốn vào núi, chúng ta có thể sẽ gặp phải hay không?"

"Chớ có gở mồm, yêu quái kia tại sao lại ở chỗ này, tranh thủ thời gian rửa tay xong làm chút gì ăn đi, ta sắp chết đói rồi."

"Không nói chuyện yêu quái nữa, ăn cơm rồi đi ngủ, sáng sớm ngày mai đi hái thuốc, hái đủ thuốc sớm một chút là có thể về sớm hơn một chút, còn có người đang chờ thảo dược cứu mạng!"

Tổng cộng có năm nam nhân, Khương Văn Âm trí nhớ tương đối tốt, nhận ra bọn hắn đều là người thôn Tiểu Hạnh. Nghe nội dung câu chuyện của bọn hắn nói, hình như ngày đó sau khi nàng ngất đi, yêu quái xuất hiện giết vợ chồng mặt thẹo cùng vài thôn dân. Những người may mắn sống sót thì bị yêu quái làm nát mệnh căn tử.

Khương Văn Âm: "..." Yêu quái này, ra tay kiểu gì cũng cụ thể quá vậy.

Nói như vậy, mỹ nhân tỷ tỷ không có lừa mình, yêu quái trong miệng thôn dân thôn Tiểu Hạnh đến tột cùng là cái gì? Nàng trăm mối không có cách giải, ngước mắt nhìn về phía Khương Trầm Vũ, ánh mắt mang theo sự dò xét.

Khương Trầm Vũ nhìn ra nghi hoặc của nàng, lười biếng nói: "Đừng nhìn ta, ta không biết yêu quái gì."

Khương Văn Âm nhíu nhíu mày, xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy mấy người rửa xong tay, mang theo thuổng cuốc đi về phía nhà gỗ.

Nàng căng thẳng, níu lấy ống tay áo của Khương Trầm Vũ, há mồm dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: "Làm sao bây giờ, bọn hắn muốn vào đây."

Trong phòng không có chỗ trốn, khẳng định không thể đi qua cánh cửa duy nhất này được, cửa sổ nhỏ hẹp càng không thể leo ra, quan sát tỉ mỉ, Khương Văn Âm phát hiện các nàng hiện tại đã không đường có thể trốn.

Nàng cắn răng nói: "Chờ một lúc ta chặn bọn họ, tỷ tỷ ngươi chạy trước, đến xế chiều ngươi chờ ta ở chỗ chúng ta bắt cá, nếu sau buổi trưa hôm sau ta còn không xuất hiện, ngươi trực tiếp rời khỏi nơi này."

Nói xong hồi lâu, nhưng không thấy người đang ôm mình người có phản ứng, nàng nghi hoặc ngẩng lên đầu, nhìn thấy Khương Trầm Vũ miễn cưỡng tựa ở trên tường, trên mặt mang ý cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn mình.

Khương Văn Âm: "Ngươi có nghe được chuyện ta nói hay không..."

Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn ống tay áo bị vò dúm dó, chỉ chỉ ngoài cửa, "Không kịp, bọn hắn đến rồi."

Vừa dứt lời, Khương Văn Âm liền thấy cửa trước mắt loảng xoảng một tiếng bị mở ra, nếu không phải Khương Trầm Vũ kịp ôm nàng tránh đi, mũi của nàng có thể bị đụng gãy.

Tránh được một màn này cũng khiến các nàng lùi ra khỏi cánh cửa, lộ mặt trước thôn dân thôn Tiểu Hạnh. Hai bên dò xét tướng mạo lẫn nhau, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ. Nàng phản ứng trước tiên, giữ chặt tay Khương Trầm Vũ, nghĩ thừa dịp mấy người trước mắt còn không có kịp phản ứng, chạy trước rồi lại nói.

Không nghĩ tới mấy nam nhân trước mắt cũng lấy lại tinh thần, thậm chí phản ứng so với nàng còn nhanh hơn, cầm đồ vật trên tay ném một cái, quay người liền lao đầu chạy về hướng trong rừng cây, hô to như vừa gặp quỷ: "Yêu quái a!"

Trong thời gian nháy mắt, mấy người bỏ chạy mất dạng.

Khương Văn Âm: "..." Nơi nào có yêu quái? Các huynh đệ à, các ngươi đừng dọa ta a.

Nàng chậm rãi quay đầu, sau lưng thứ gì cũng không có, chỉ có mỹ nhân tỷ tỷ đang vòng tay túm lấy mình. Nàng ngẩng đầu nhìn cái cằm của mỹ nhân tỷ tỷ, lại cúi đầu nhìn tay mình, các nàng cũng không phải yêu quái a.

Khương Văn Âm vừa khốn đốn vừa hoài nghi nói: "Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi có nhìn thấy yêu quái không?"

Khương Trầm Vũ nghĩ nghĩ, yêu quái trong miệng bọn hắn chắc là hắn, vì lẽ đó hắn gật gật đầu, lơ đãng nói: "Có thấy."

Khương Văn Âm: "... Ở đâu?"

Khương Trầm Vũ: "Ở phía sau ngươi."

Dù nàng có niềm tin vững chắc vào chủ nghĩa duy vật, không tin trên thế giới có yêu quái*, Khương Văn Âm cũng có chút bị hù dọa, thân thể cứng ngắc, biểu cảm cũng cứng ngắc. Mỹ nhân tỷ tỷ có khả năng là cảm thấy lừa gạt nàng rất vui, đám thôn dân kia cũng thật quá mức, nàng vì cái gì từ đầu đến cuối đều không thấy yêu quái ở chỗ nào?

(*Mei: rồi thế làm thế nào cô xuyên sách hả em tôi?)

Khương Trầm Vũ thấy cằm nàng căng cứng, cả người giống con nhím xù lông, toàn thân như đang dựng lên hàng phòng thủ, nhịn không được bật cười, cười đên thân thể phát run, "Sợ cái gì, kiểu như ngươi, yêu quái cũng chẳng muốn giết."

Khương Văn Âm: "Bởi vì sao?"

Khương Trầm Vũ: "Bởi vì quá khó coi."

Khương Văn Âm: "..." Tốt nhất là không nên tự rước lấy nhục a.

Nhưng mà cũng vì Khương Trầm Vũ trào phúng nàng một hồi, nỗi sợ trong nội tâm nàng ngược lại cũng giảm bớt rất nhiều, Nàng sờ cằm suy tư thật lâu, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Trầm Vũ, "Ta luôn cảm thấy, việc này cùng tỷ tỷ có quan hệ."

Khương Trầm Vũ tay còn khoác vòng qua vai nàng, "Ngươi đang vu oan cho ta."

Khuôn mặt tỷ tỷ biểu cảm yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, khiến người ta có cảm giác yếu đuối. Khương Văn Âm nhìn mấy lần, liền bỏ đi nghi ngờ trong lòng, ngày đó mỹ nhân tỷ tỷ vừa đúng lúc mắc bệnh, toàn thân đau dữ dội, ngay cả nàng một đầu ngón tay cũng có thể đâm ngược lại tỷ tỷ, nghĩ thế nào cũng không giống yêu quái giết người chặt cúc cu không chớp mắt trong miệng thôn dân thôn Tiểu Hạnh kia.

Nàng đẩy cái tay đang khoác trên vai mình xuống, nhíu mày dò xét xung quanh, cuối cùng buông bỏ hoài nghi, rầu rĩ nói: "Chúng ta thu nhặt đồ đạc rồi cũng đi thôi, nhỡ đâu bọn hắn ban đêm lại quay lại thì sao."

Khương Trầm Vũ ung dung thu tay lại, "Bọn hắn không dám quay lại đâu."

Cái thứ yêu quái kia hẳn là lưu lại trong lòng thôn dân thôn Tiểu Hạnh một bóng ma rất sâu, mới có thể khiến cho bọn hắn ném hết toàn bộ đồ đạc đi, chật vật chạy trốn vào trong rừng cây. Ban đêm trên núi có sài lang dã thú, các nàng nếu bây giờ rời đi, cũng không có chỗ nào tốt.

Khương Văn Âm suy nghĩ một lát, lựa chọn nghe theo đề nghị của tỷ tỷ.

Đúng lúc này, Khương Trầm Vũ lại lành lạnh nói: "Trời sắp tối rồi, ngươi không đi làm cơm, chờ một lúc nữa cũng đừng sợ hãi."

"..."

Khương Văn Âm nhặt cái túi bị ném dưới đất lên, hậm hực đi ra ngoài giết cá, sau đó rửa vài cây nấm, nấu một hũ canh cá nấm. Nàng còn từ trong cái gùi thôn dân thôn Tiểu Hạnh bỏ lại tìm được một ít bột mì, làm một phần bánh bao hấp.

Ăn cơm tối xong, nàng buộc chặt cửa lại, đi đến bên giường Khương Trầm Vũ, ấp a ấp úng nói: "Tỷ tỷ, ban đêm ta có thể ngủ cùng ngươi không?"

Khương Trầm Vũ ngồi ở đầu giường, nói: "Ngươi có đêm nào mà không vụng trộm bò lên giường của ta?"

Ai nha, bị phát hiện.

Khương Văn Âm ôm lấy tỷ tỷ, mềm mềm nói: "Cái này là tỷ tỷ đồng ý rồi nha."

"Không được chảy nước miếng, nếu dính vào người ta, ta liền đạp ngươi xuống dưới." Hắn vô tình kéo tay của nàng ra, gương mặt không chút thay đổi nói.

Khương Văn Âm gật đầu như gà con mổ thóc, "Được rồi, tỷ tỷ đại nhân."

Đám người kia ban đêm quả nhiên không quay lại, Khương Văn Âm ngủ một giấc đến sáng ngày thứ hai, bị tiếng chim hót líu ríu trong rừng cây đánh thức, nhắm mắt lại duỗi lưng một cái, phát giác sau lưng có thứ gì chống vào người mình.

Nàng mơ mơ màng màng đưa tay, sờ sờ ở sau lưng, "Tỷ tỷ, có phải là trâm gài tóc của ngươi rớt trên giường không, đâm vào người ta rồi."

Còn chưa sờ đến nơi, bàn tay đột nhiên bị bắt lấy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lạnh buốt, "Không được quay đầu."

Khương Văn Âm mở mắt ra, buồn bực 'a' một tiếng.

- --

Mei: anh trai xấu tính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.