Không Bao Giờ Kết Thúc Mãi Mãi

Chương 7: Lần cuối cùng




Ba phút trôi qua. Tình trạng mặt đối mặt kéo dài không được bao lâu.

- Uầy uầy, mặt anh đỏ kìa.

Có đùa không vậy? Anh, người lạnh lùng nhất mà cô biết đang đỏ mặt. Cô dụi mắt, chắc chắn nhìn lại anh một lần nữa.

- Nhìn cái gì mà nhìn.

Người nào đó khó chịu, nhíu chặt mày.

Huy Hoàng đưa tay đẩy mặt cô ra, tay còn lại với lấy cốc cà phê trên bàn, nhanh chóng nhấp một ngụm. Mặc dù anh biết làm thế cũng chẳng khá hơn là bao.

- Xấu hổ kìa.

Bạch Dương cười khúc khích, mặc kệ tay anh đang ẩy mặt mình, vẫn gan lì chúi đầu vào.

- Còn cười nữa, tôi trực tiếp ném em ra công viên nước hồ Tây.

Anh bực dọc hét lớn, trên mặt vẫn còn một mảng màu hồng nhàn nhạt.

- Haha.

Cô vui vẻ giơ cờ trắng đầu hàng. Chưa bao giờ "thua" làm cô cười nhiều như vậy.

- Hừ, cười ít thôi, nội thương bây giờ.

Anh bĩu môi, khoé miệng hơi nhếch lên nhưng vẫn cố ý làm mặt nghiêm túc.

Cô nhìn anh cười thật tươi, bạo dạn đưa tay ra nhéo má anh.

- Ái đau!

Mắt anh tròn xoe, hơi bất ngờ vì bị véo má, đến bố mẹ còn chưa nhéo má anh lần nào, vậy mà cô...

Thế này ra ngoài đường bảo hàng xóm "chúng tôi mới ly hôn" có quỷ nó mới tin. Nói là vợ chồng son có khi lại hợp lý hơn.

Anh nhìn cô cười, cũng cười theo. Thật hết cách với cô gái của anh.

- Được rồi, không đùa nữa. Đi ăn sáng.

Huy Hoàng cầm tay cô đang làm loạn trên mặt mình nhẹ nhàng kéo ra, khẽ nói.

- Ề, cười rồi kìa.

Cô làm mặt quỷ nhìn anh, hai tay không an phận một lần nữa nhéo má anh.

-...Bây giờ em có hai sự lựa chọn, hoặc là ngồi xuống đây và ăn sáng, hoặc là lên ban công tầng ba, tôi sẽ cho em biết thế nào là "bay".

Anh đe doạ, không quên tặng cho cô một cái lườm nguýt. Nên biết cảm giác bị véo má không mấy dễ chịu.

- Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, yes sir.

Cô nhăn nhăn nhở nhở chạy vào phòng bếp, nói vọng ra. Cô biết anh nói là làm.

Anh nhìn đồng hồ, cảm thấy bản thân thật cao cả vì đã không bạc đãi cái dạ dày nhỏ bé của mình.

Đúng năm phút sau, đồ ăn được bưng lên. Kể từ lúc kết hôn tới giờ đây là lần thứ hai cô tự tay mình làm bữa sáng. Bữa ăn rất đơn giản. Chỉ vài miếng trứng ốp lếp và ít thịt lợn xông khói. Bạch Dương kéo ghế ngồi đối diện anh, chìa trước mặt anh đôi đũa, hào hứng nói.

- Mau ăn đi và cho em biết thịt xông khói có hương vị như thế nào. Đây là lần cuối cùng em làm thịt xông khói đấy.

Lần cuối cùng? Anh nhướng mày, thắc mắc hỏi lại.

- Sao lại là lần cuối cùng?

Anh không hiểu tại sao mình lại hỏi như thế. Huy Hoàng biết có thể vì một lý do nào đó mà cô nói vậy. Nhưng anh muốn biết nhiều hơn.

Cô hơi khựng lại, biết vừa rồi mình lỡ lời, hấp tấp cúi đầu xuống. Lấy đũa khều nhẹ miếng thịt, cô hơi mấp máy môi nói lí nhí.

- Không có gì, anh đừng quan tâm.

Anh quan sát cô, thấy cô đang vui vẻ bỗng chốc chỉ vì một câu hỏi của anh mà trầm xuống, rất không giống cô. Bạch Dương mà anh biết là người vô tư lạc quan, hay nói cách khác là cô gái "bất cần đời", thế nhưng dạo gần đây lại rất hay đa sầu đa cảm, đôi lúc còn vụng trộm thở dài một cái. Tuy muốn biết đáp án nhưng anh cũng không muốn miễn cưỡng cô. Anh muốn chính cô phải tình nguyện trả lời, chứ không muốn cưỡng ép cô phải trả lời.

Nhưng điều anh thực sự thắc mắc không đơn thuần chỉ là những gì anh nghĩ. Cô luôn là một bí ẩn, còn anh, dù là thám tử nhưng chẳng có cách nào giải được.

Căng thẳng.

Ăn được một nửa, cô buông bát, đầu vẫn cúi gằm, chỉ trả lời cho có lệ.

- Em ăn xong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.