Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 9




 

Sau khi con truyền nước biển xong, dần dần cũng hạ sốt. Trùng Tử nhìn cục cưng ngủ an ổn, hai mí mắt cũng bắt đầu đánh lộn, tựa vào trên ghế mà ngủ.

Gian phòng bệnh này gần sát đường lớn, luôn luôn có tiếng động cơ xe truyền tới. Lúc trước cũng không biết là người kiến trúc sư thiên tài nào thiết kế, thực mẹ nó sẽ sinh lợi điều dưỡng (*) . Chẳng qua bệnh viện dốc sức lợi dụng chỗ thiếu hụt của bố cục, thể hiện chân lý tiền nào của nấy. Cho nên sắp xếp phòng bệnh này là tiện nghi nhất.

(*) ý của Trùng Tử chỗ này là : phòng bệnh sát đường ồn ào à bệnh nhân bị ảnh hưởng à lâu khỏi bệnhà cần điều dưỡng chăm sóc à thêm tiền cho bệnh viện =)))

Con nhỏ ngủ say, có chút tạp âm cũng không có gì trở ngại. Trùng Tử quá mệt mỏi, cũng có thể kiên nhẫn chịu đựng.

Giữa mơ mơ màng màng thanh âm ô tô dần dần biến thành tiếng chuông ngựa.

Cúi đầu vừa nhìn, liền thấy một cái chuông lớn hình quả dưa hấu đang treo ở trên cổ mình, trĩu xuống khiến cổ của mình đang thẳng cũng phải cong xuống, Trùng Tử cố sức ưỡn ưỡn cổ, bỗng nhiên thấy mình có đến bốn chân.

Tùng Thông sợ hãi, mở lớn miệng muốn kêu, nhưng phát ra cũng là tiếng của lừa đực“Ân — a” .

Thôi! Biến thành người lừa rồi.

Lúc này đằng trước truyền đến một trận cười của đứa nhỏ: “Đến a, cho mi ăn cà rốt.”

Trùng Tử lấy chân cọ cọ bụng, thật đúng là đói bụng, củ cải kia thoạt nhìn sao mà giòn như vậy chứ, củ non xanh mềm, vừa thấy chính là loại rau xanh vô khuẩn. Thế là bèn rướn dài cổ lên để với tới cải củ, nhưng là mỗi lần sắp cắn đến, cải củ kia lại dịch chuyển về phía trước mấy tấc.

Trùng Tử nổi giận, coi ta là con lừa ngốc để đùa bỡn ư? Nhưng biết rõ là cái bẫy trêu cợt người, bản thân cũng không biết làm sao vẫn cứ không ăn cây cải củ kia không được!

Lại thử như thế vài lần, cổ đã sắp bị cái chuông treo nặng trĩu kia kéo gãy. Chú lừa Trùng Tử phát cáu, ngoảnh cái mặt dài sang bên cạnh một cái, không ăn nữa!

Lúc này, thằng nhỏ cầm cải củ kia cười hì hì tiến lại đây.

“Muốn ăn không?”

Trùng Tử dùng mắt lừa thoáng nhìn, cư nhiên là tiểu bại hoại Lý Tư Phàm kia.

Tiểu tử vẫy vẫy cây cải củ trong tay, nhe răng Tiểu Bạch nói: “Muốn ăn cải củ sao? Mi phải cho ta cưỡi!”

Trùng Tử sợ tới mức phát run một cái, người tỉnh dậy. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã muốn lên thật cao.

Thao! Trên cổ cũng không biết khi nào thì bị người treo một chùm chìa khóa. Trách không được nặng trĩu muốn chết. Vừa xoa cổ vừa ngẩng đầu, cái vị chọc ghẹo con lừa kia ở ngay trước mắt, trong tay còn cầm cái hộp cơm.

“Bác gái làm thịt bò hầm cải củ rất ngon, muốn ăn không?”

Trùng Tử có chút mơ ngủ, nhìn thẳng nói: “Ta không cho ngươi cưỡi!”

Tiểu tử vốn mang theo hộp cơm vẻ mặt không vui, nghe thầy giáo hắn nói xong “Xì–” một tiếng nở nụ cười, sau đó tiến đến bên tai Trùng Tử nói nhỏ: “Vừa rồi mơ cái gì ? Tôi nếu muốn cưỡi thầy, ai ngăn cũng không được.”

Cuối cùng còn vươn đầu lưỡi ẩm ướt dính dính liếm trên vành tai Trùng Tử một cái.

Trùng Tử thực sự muốn có cái tai lừa vừa dài vừa to, hiện tại có thể duỗi đến tận sông Trường Giang mà rửa, sau đó cứ vậy mà hung hăng in lên cái mông của tiểu biến thái hai cái móng, bới cho hắn dính đầy phân vàng! (thật sự coi mình là lừa à mà đòi bới đất =]])

Đáng tiếc Trùng Tử là con người, vẫn là người ở dưới mái hiên của đại gia. Đầu năm nay, người còn không bằng súc sinh, nhịn!

Lấy ống tay áo cọ cọ lỗ tai, y tự nhủ than thở : “Cái tai này hai ngày không rửa rồi, trò cũng có thể liếm được sao?” Quả nhiên thằng nhỏ biến sắc, giống như nuốt phải lông nôn khan tại chỗ.

Trùng Tử thầm vui: Nhãi con, còn trị không được ngươi sao!

Chờ khi Tiểu Lý hết buồn nôn, Trùng Tử mới nhớ tới hỏi: “Trò sao lại đến đây?”

“…… Bác gái làm bữa sáng còn nhiều, tôi nghĩ thầy chưa ăn cơm, tốt nhất đem qua đây cho thầy.”

“Vậy chìa khóa này để làm gì thế?”

“Nga, ba mẹ tôi phải đi xa nhà một chuyến, bác gái trong nhà cũng có việc phải về quê, tôi sợ thầy trở về vào không được cửa, nên đưa chìa khóa cho thầy.” Nói xong, đôi mắt mở to toát ra hưng phấn như kẻ trộm.

Con mắt Trùng Tử đảo quanh, nghe hiểu được. Trong nhà liền chỉ có hai người bọn họ. Tiểu biến thái kia bây giờ thử nghiệm càng lúc càng lớn mật, giờ nếu không có người, còn không phải hoàn toàn công khai luyện tập a!

“Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ a! Tôi lúc này cũng không rời đi được a! Trò nhanh chóng tìm người khác theo giúp trò đi!”

Tiểu Lý nhướn mày nói: “Không sao, tôi đã giúp thầy thuêbảo mẫu rồi. Đến lúc đó thầy có thể chuyên tâm theo giúp tôi.” Nói xong, cũng không sợ Trùng Tử bẩn, lại bổ nhào vào Trùng Tử, còn muốn dán lên hôn môi.

Trùng Tử buồn nôn, một tay đẩy hắn ra, thốt ra lời nói to: “Nghĩ cái gì thế! Là con tôi quan trọng hay là trò quan trọng a!”

Lý Tư Phàm nghe xong cả người cứng đờ, trên mặt cư nhiên lộ ra một chút chật vật.

Trùng Tử có chút hối hận, suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, vẫn rất tự tôn, bị người ta làm cho bẽ mặt cũng thật đáng thương .

Vẫn là nhanh chóng hoà giải đi!

“Vừa lúc tôi đói bụng, canh thịt bò của trò rất đúng lúc !” Nói xong liền muốn mở nắp.

Lý Tư Phàm đen mặt một phen đoạt lấy hộp cơm, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, tất cả cơm với canh nóng lẫn lộn bên trong hộp cơm đổ hết xuống dưới lầu.

Chỉ nghe có người như chuột bị nước sôi rót trúng gào khan: “Ta thao! Mẹ nó ai thiếu đạo đức như vậy hả!”

Tiểu Lý đổ hết canh nóng, đem hộp đặt trên cửa sổ, xoay người bước đi .

Trùng Tử mở to miệng, nhìn theo học trò giỏi của y đi ra khỏi phòng bệnh.

Không lâu sau có hai người mặt đầy thịt bò cải củ xông lên.

Xông vào phòng bệnh, việc đầu tiên chính là cầm lấy hộp cơm ngửi ngửi mùi vị. Sau đó người đàn bà trong đó cất giọng the thé quát lên: “ Cái anh này ăn no rửng mỡ sao? Canh nóng như vậy cũng dám đổ xuống? Chú muốn đổ cũng phải nhìn một chút chứ! Muốn hủy dung người ta hả? Nói! Nhà anh muốn thế nào? Tôi đây một thân hàng hiệu đều bị nhà anh làm hỏng rồi!”

Trùng Tử gấp đến độ một mạchtay xua: “Không! Canh kia không phải tôi đổ .”

Một vị nam đồng chí khác mở miệng, thời khắc mấu chốt rốt cuộc là một người đàn ông bình tĩnh, hết sức lý trí phân tích: “Anh nói không phải anh đổ …..vậy là nó đổ ?”

Nói xong một ngón tay chỉ đến khối thịt nhỏ lay động trên giường, sau đó hai mắt trừng to như chuông đồng, bẻ đầu ngón tay rắc rắc.

Vốn định dùng lý lẽ tranh luận, nhưng vừa thấy người đàn ông kia vẫn là quên đi, Trùng Tử nuốt nuốt nước miếng, âm thầm tính toán: Một hộp canh thịt bò đổ xuống, phải bồi thường bao nhiêu tiền a?

Lúc này, thầy Tùng rõ ràng cảm nhận được, vị Tiểu Lý kia, thật đúng là mẹ nó quan trọng, người ta vừa mất hứng, liền dám đem cả người sống ra đùa giỡn nha!

Thật vất vả đem hai vị kia đuổi đi rồi, Trùng Tử càng nghĩ càng tức giận. Lần này là thật sự hạ quyết tâm phải rời khỏi Lý gia.

Đúng lúc này có bác sĩ tiến vào phòng bệnh xem xét bệnh tình đứa nhỏ, Trùng Tử bỗng nhiên nhớ tới đến nằm viện còn chưa có nộp viện phí đâu, vội vàng nói với bác sĩ: “Tôi còn chưa nộp viện phí! Anh trước cứ giúp khám cho cháu một chút, tôi lập tức quay lại……”

Bác sĩ cắt ngang lời y: “Ngày hôm qua đã nộp rồi a! Bằng không anh tưởng là đứa nhỏ có thể ở lại đây sao?”

Trùng Tử ngốc lăng, vội vàng gọi điện thoại về nhà hỏi lão bà, kết quả Đình Đình cũng nói không có. Cuối cùng mới biết rõ là Lý Tư Phàm trả hộ, ngoài ra trong tài khoản còn dư ra một vạn đồng.

Thật sự là “Nghìn vàng rơi mất còn trở lại.” Trùng Tử cũng không cảm động. Thiên hạ không có ăn cơm mà không phải trả tiền, bây giờ tiền này tiêu được thuận tay, tương lai nói không chừng phải bồi lại một trò hề nào đó!

Đứa nhỏ họ Lý kia lại không phải họ Lôi (*), cái kiểu trao đổi bất bình đẳng tinh thông lắm!

(*) họ Lôi ở đây chính là anh hùng Lôi Phong của TQ, người luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.

Nếu đã không muốn cùng hắn dây dưa, sẽ cắt đứt gọn gàng. Sau khi đem tiền trong tài khoản lấy ra, phần thiếu bù vào, chờ Đình Đình lại đây thay ca, y phải đi đến nhà Tiểu Lý tìm người.

.

Thạch cao trên đùi vừa mới tháo xuống, bước đi đường còn có chút cao thấp tập tễnh.

Chờ khi đi đến nhà Tiểu Lý, vừa lúc gần giữa trưa. Vào lúc trước kì thi giữa kì một tuần, đầu tháng ba học sinh đều ở nhà tự ôn tập, cho nên Lý Tư Phàm hẳn là còn ở nhà.

Bấm chuông cửa, nhưng không có người ra mở. Trùng Tử xoay người muốn đi, lại bỗng nhiên nhớ tới trên cổ mình có đeo chìa khóa. Do dự mãi, vẫn là mở cửa ra .

Trong phòng thực yên tĩnh, Trùng Tử đặt túi tiền ở trên bàn trà trong phòng khách, lại tìm bút giấy viết ra vài điều nhắn lại.

Nhìn xem không có gì sơ xuất nữa, xoay người muốn đi, bỗng nhiên từ lầu hai truyền đến một tiếng “Bịch–”. Trùng Tử hoảng sợ, nghĩ lại một chút, tiểu tử hư hỏng khẳng định ở trên tầng trốn tránh không chịu gặp người.

Vì thế y lại cầm lấy túi tiền lên tầng. Tiền tài thứ này vẫn là giáp mặt giao nhận rõ ràng thì hơn.

Chờ khi lên đến tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ ra, Trùng Tử lần nữa nhe ra một hàm răng trắng.

Chỉ thấy Lý Tư Phàm bị trói giống như bánh chưng thịt nằm úp sấp trên mặt đất, ở bên chân hắn là một cái bình hoa bị đánh vỡ.

Kế tiếp Trùng Tử bị ai đó cho một gậy, hôn mê bất tỉnh……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.