Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngốc lăng không chỉ riêng một mình hắn, Đình Đình nhìn chàng trai không gõ cửa tự mình lấy chìa khóa mở cửa vào, nghĩ thầm : Đây là ai a? Sao nhìn quen mắt như vậy?

Xấu hổ nhất kỳ thật là Trùng Tử.

Lúc trước Lý Tư Phàm đã cùng y xem qua màn biểu diễn kích tình kia của Đình Đình. Tuy rằng chuyện đã qua hai năm, ân oán tình cừu đã hóa thành tro tàn, nhưng bóng ma nón xanh (bị cắm sừng) trước đây vẫn còn, đã trở thành nỗi đau nhức vĩnh viễn trong lòng nam nhân.

Nay ba người sống chung dưới một mái nhà thật là có chút sấm sét ngang trời.

Lý Tư Phàm rất nhanh thu hồi biểu tình kinh ngạc, nho nhã lễ độ chào hỏi sư mẫu cũ. Lúc này Đình Đình cũng nhận ra hắn chính là thằng nhỏ mặt trắng năm đó, không biết vì sao, sắc mặt càng thêm kinh nghi bất định (kinh ngạc khó hiểu). Miệng vài lần mở ra, lại khép lại.

Nhưng mà Trùng Tử thật ra không có chú ý tới điểm ấy, y vội vàng tiếp đón thằng nhỏ trở về, lại vội vàng làm cơm, tốt xấu gì cũng coi như khách đến chơi không thể thất lễ.

Tiểu Tranh Tranh sau khi từ nhà trẻ trở về vẫn sợ hãi mà quan sát mẹ nó. Mấy năm nay Trùng Tử cùng Đình Đình cắt đứt liên hệ, đứa nhỏ căn bản không nhận ra mẹ củamình, hơn nữa mặt Đình Đình bị Tào Binh đánh cho giống như Tiện cẩu 101 (*), đứa nhỏ nhìn liền sợ hãi.

(*) Tiện cẩu: chính là chú chó bị đốm một bên mắt trong bộ truyện “Gia hữu tiện cẩu” (nhà có chú chó bỉ ổi) nổi tiếng bên Tung ạ J)) chỗ này nếu dịch ra thì phải là “chó hoang 101”, nhưng thấy thô quá và có lẽ sẽ mất đi độ chính xác (tùy cách hiểu mỗi người) của từ”tiện” nên mình đành để HV -__-

còn con số 101 mình đoán là chỉ chú chó đốm trong bộ phim “101 chú chó đốm” ạ =)))))) nhưng mấy con chó đốm này không bị “thâm mắt”(chỉ bị thâm người thôi =]]]]), mà đoạn này Cuồng miêu tả Đình Đình nên mình nghĩ bả muốn nhắc đến con “tiện cẩu” đốm mắt kia hơn  dài dòng quá, nói chung có thể xem hình minh họa 2 loại chó này cuối bài để cảm nhận =))

Là phụ nữ gặp phải loại tình huống này có ai là không rơi nước mắt, Trùng Tử thấy mà cũng chua xót trong lòng, cảm khái một nhà ba người đang hạnh phúc sao lại đến mức vợ con không thể nhận nhau thế này? Chiếc đũa trong tay cũng không tránh khỏi thường xuyên gắp cho vợ chút đồ ăn trước kia cô thích ăn.

Lý Tư Phàm cúi đầu nhìn bát mình, chậm rãi vàcơm vào miệng.

Thời điểm ăn cơm, Trùng Tử trong lòng do dự : chỉ có một gian phòng đơn, buổi tối nên sắp xếp đi ngủ như thế nào.

Chưa đợi y nói, Lý Tư Phàm thực tự nhiên mở miệng nói, thầy Trương bên cạnh buổi tối phải về nhà, vừa lúc có thể ở nhờ nhà thầy ấy một đêm. Nếu đã ly hôn rồi, Trùng Tử tự nhiên không tiện ở chung một phòng với Đình Đình.

Cho nên sau khi cơm nước xong, Đình Đình cùng tiểu Tranh Tranh ở lại trong phòng. Trùng Tử cùng Lý Tư Phàm ôm chăn màn cùng gối đầu đi qua phòng ký túc cách vách.

Chờ sau khi cửa khóa, mặt Lý Tư Phàm lập tức từ tươi cười chuyển sang âm u.

Đáng tiếc kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, Trùng Tử hiện tại ở trước mặt Lý công tử lo lắng vô cùng, y nghĩ thầm : Ta lại không đắc tội gì mi, mặt biến đổi cái gì a? Người ta thì trải mền cứ trải mền, đánh răng cứ đánh răng

Chờ khi thu dọn thỏa đáng, liền vòng qua cái tên giống như cây cọc thẳng đứng chui vào ổ chăn. Trùng Tử nhắm hai mắt lại, cảm giác giường đằng sau run lên một chút, sau đó Lý Tư Phàm cũng lên giường.

Sau khi người đi lên liền quấn lấy Trùng Tử. Trùng Tử lười quản hắn, hai móng vuốt kia tùy ý cao thấp vuốt ve. Thật sự không chịu nổi, liền dùng bả vai đẩy người phía sau ra: “Đừng lộng nữa, ban ngày đã lộng rồi.”

Thanh âm rầu rĩ của Lý Tư Phàm từ sau tai truyền đến: “Thầy lộng xong rồi, tôi còn chưa lộng đâu!”

Thằng nhãi này thời kỳ trưởng thành phát dục tốt thật, cơ hồ buổi tối mỗi ngày đều cùng Trùng Tử dính trái dính phải, Trùng Tử biết nếu không làm cho hắn thư thái đêm nay khẳng định không được yên ổn.

Y bất đắc dĩ quay lại nắm tay vói vào trong quần lót Lý Tư Phàm, phát hiện bên trong sớm đã tiến vào trạng thái. Lý Tư Phàm ôm cổ Trùng Tử bắt đầu hôn nồng nhiệt ẩm ướt tách tách, nhưng hôn rồi hôn liền biến chất.

Buổi tối hôm nay thằng nhãi hạ miệng đặc biệt hung ác, Trùng Tử bị hắn cắn đến không xong, dứt khoát đẩy hắn ra: “Làm gì a! Lấy thịt của tôi cọ răng sao?”

Trong bóng đêm mắt Lý Tư Phàm phát sáng giống như mắt sói.

“Vợ trước của thầy đã trở lại, thầy rất vui mừng a? Nhìn cái bộ dạng lúc đó của thầy! Thật giống chổng mông bán rau nấu cơm (xum xoe, hồ hởi).”

Trùng Tử cũng có chút tức giận: “Tôi vui mừngthì làm sao? Một xu cũng không có quan hệ với trò!”

Lý Tư Phàm không nói, thở mạnh lên mặt thầy giáo hắn. Đột nhiên, tay Trùng Tử bị Lý Tư Phàm kéo qua, đặt trên ngực hắn.

Trùng Tử cảm giác da thịt dưới tay mình phập phồng kịch liệt.

“Còn nhớ rõ cái ngày hai năm trước tôi nói sẽ cho thầy một sự kinh hỉ không?

Ngày đó tôi sai người ở trong hoa viên biệt thự chuẩn bị pháo hoa, dự định buổi tối cùng thầy chúc mừng thành công hạng mục đầu tiên của tôi sau khi vào công ty, tôi thật sự muốn cùng thầy chia sẻ niềm vui của mình.

Nhưng khi tôi mở mắt, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Tôi chạy về biệt thự tìm thầy, thì đã là cảnh còn người mất, chỉ có pháo hoa đúng hạn châm ngòi nổ tung không ngừng ở trên trời, m* nó nhắc nhở tôi giống như thằng ngốc. Khi đó tim của tôi chính là ra sức đập như vậy, không phải đau, chính là cảm giác toàn bộ không khí đều biến mất, giống như nghẹt thở.

Sau đó mẹ tôi lại đưa ra đơn ly hôn, ba tôi qua đời, tôi bị đuổi ra khỏi công ty, lòng của tôi ngược lại bình tĩnh, tôi nói với chính mình – Lý Tư Phàm, ngươi nhớ kỹ, ngươi bị lừa là xứng đáng! Bởi vì ngươi quá yếu kém, nhưng ngươi phải ghi nhớ thật kỹ! Đừng để cho người khác lại có cơ hội phản bội ngươi lần thứ hai!”

Khi nói lời này, ngữ khí Lý công tử tương đối bình tĩnh, nhưng Trùng Tử lại cảm giác lời nói của hắn giống như cối xay nghiền nát mình. Tình cảnh lúc đó là cái dạng gì, bản thân mình người đã ăn hết trăm vị ở đời có thể không nghĩ ra được sao?

“…… Trò vẫn hận thầy đi?”

“Tôi hiện tại nói điều này, không phải muốn để cho thầy áy náy, Lý Tư Phàm tôi không cần thầy thương hại, tôi chính là hy vọng thầy thương chính mình, đừng ngu ngốc phạm sai lầm giống như vậy, để cho người khác lại một lần nữa có cơ hội phản bội thầy! Nữ nhân kia đã không có quan hệ với thầy nữa, đừng một chút người ta cho thầy quả táo ngọt, thầy liền quên một cái tát trước kia!”

Trùng Tử là một người trưởng thành, lại bị học trò mình làm tổn hại đến mặt đỏ tai hồng.

“Tôi…… Tôi khi nào thì nói muốn cùng cô ấy hòa hảo a!”

Lý Tư Phàm hừ lạnh một tiếng: “Không muốn là tốt rồi, nhưng mà thầy cái người này…… Hừ, khó mà nói!”

Chút lo lắng kia của Trùng Tử đều bị hồi ức ngọt đắng của Lý Tư Phàm lăn qua lăn lại không xong, nhìn sắc mặt đứa nhỏ giống như còn thâm cừu đại hận, liền lấy lòng vươn qua hôn nhẹ hắn.

“Được rồi, cô ấy chính là đến thăm con, xong rồi liền rời đi.”

Lý Tư Phàm khoát chân lên trên lưng thầy hắn, sắc mặt có chút hòa hoãn: “Vậy thầy liền tận lực ít ở một mình cùng cô ta đi, đừng để cho người ta sinh ra ảo tưởng gì a!”

Nhìnbộ dáng khúm núm của Trùng Tử, Lý Tư Phàm cảm giác lửa vừa lắng xuống lại bốc lên.

Hắn xoay người lại đè thầy hắn xuống, tay vươn xuống sờ soạng.

“…… Làm gì! Không được làm mặt sau!”

“Không được, tối hôm nay tôi làm sao cũng không ăn được cơm, thầy phải bồi thường tôi!”

“A…… Lấy đầu ngón tay ra đi! Đau!”

“Không sao, tôi lúc này sẽ điểm nhẹ…… Thầy thả lỏng, đầu ngón tay tôi sắpbị đứt rồi ……”

“Ta thao…… A!”

Trong phòng không hề có người nói chuyện, thanh âm của nam nhân hổn hển gấp gáp hòa vào với nhau, cùng bóng đêm dung thành một mảnh.

Đình Đình dậy thật sớm, dùng lò vi sóng nấu một nồi cháo. Cháo đun lửa to quá mức, bọt trắng tràn đầy ra ở mép nồi, nhưng cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái nồi.

“Trào rồi! Trào rồi!” Trùng Tử vốn đỡ cái thắt lưng già chậm rì rì tiến vào, cũng không thể không chạy nhanh hai bước, đè trên công tắc, đóng nguồn điện.

“Muốn làm gì vậy? Nồi sắp vỡ rồi!”

Đình Đình cả kinh: “A, không có gì!”

Trên bàn cơm, tiểu Tranh Tranh bởi vì bị bắt cùng một côxa lạ ngủ một tối, đầy bụng ủy khuất, càng không ngừng làm nũng với ba ba, qua một hồi lại để cho anh trai ôm ăn cơm.

Nhưng thật ra một bàn người lớn không có lời nào để nói. Sau khi ăn xong điểm tâm, Trùng Tử muốn đưa tiểu Tranh Tranh đi nhà trẻ sau đó đi làm, dặn dò Đình Đình vài câu rồi bước đi .

Trong phòng liền còn lại hai người Lý công tử và Đình Đình. Lý Tư Phàm chậm rãi giả bộtìm sách để đi học.

Đình Đình dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tư Phàm, hai tay giống như bị co rút không ngừng chà xát vặn vẹo.

“Đêm qua Tranh Tranh luôn luôn không khóc nháo không ngừng.”

Lý Tư Phàm mỉm cười: “Thằng nhỏ rất mẫn cảm, thấy người xa lạ sợ hãi là bình thường.”

Đình Đình không để ý trong lời nói của hắn có chứa khiêu khích, tiếp tục nói: “Nó vẫn luôn khóc không chịu ngủ, muốn tìm ba ba, tôi không có cách nào, đành phải đi gõ cửa phòng hai người…… Nhưng mà, tôi không gõ, bởi vì tôi nghe thấy thanh âm trong phòng.”

Lý công tử thả đồ trong tay xuống, thực buồn rầu thở dài: “Lúc trước nhận thầu kiến trúc trường học này nhất định ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, ván cửa một chút cũng không cách âm.”

Đình Đình mở to hai mắt : “Cậu…… cậu cùng Tùng Thông thực…… là rất không biết xấu hổ!”

Nghe xong lời này, Lý công tử đều nhanh cười ra tiếng : “Y là một nam nhân độc thân, tôi cũng không có người yêu, chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, không cô phụ phản bội người khác, tại sao lại là không biết xấu hổ?”

“Cậu…… cậu, tôi muốn kiện cậu! Ngày hôm qua nghe thanh âm ghê tởm của các người, tôi cái gì cũng đều nhớ ra! Ngày trước, tôi cùng Tùng Thông còn chưa có ly hôn, có một ngày buổi tối Tào Binh tìm tôi ra ăn cơm, đến một trung tâm tấy dục rất lớn, vào cửa chính, liền gặp cậu, nghe Tào Binh nói cậu là con ông chủ. Lúc ấy tôi không có lưu ý, chỉ nghĩ là thật sự trùng hợp. Tôi lúc ấy sao lại ngốc như vậy? Sau cậu lại chiêu đãi tôi cùng Tào Binh ăn cơm…… Cậu mời chúng tôi rượu quý giá, tôi không muốn uống, cậu lại không ngừng khuyên tôi…… Tôi uống, sau khi uống xong, cậu lại sắp đặt cho chúng tôi thuê chung phòng…… Tôi sau khi uống rượu kia xong, cả người đều không thoải mái, giống như biến thành người khác…… Là cậu! Nhất định là cậu!”

Khi nói lời này mắt Đình Đình biến thành một mảnh đỏ: “Tôi còn buồn bực, vì sao Tùng Thông biết tình huống đêm đó, là hai người nam nhân các người không biết xấu hổ sắp đặt hoàn hảo đúng không! Dễ dàng lừa tôi sảng khoái ly hôn! Sau đó hai người các ngươi ung dung sung sướng!”

Hiển nhiên Đình Đình đã vì đêm điên cuồng hôm đó cùng tình cảm bất hạnh của mình tìm được lý do hợp lý, từng từ từng chữ mang theo nước mắt hướng về một đôi cẩu nam – nam lên án.

Lý Tư Phàm thở phào một cái: “Tôi thực may mắn không thích nữ nhân! Sinh vật đáng sợ a!”

Đình Đình cực kỳ tức giận, xông lên chuẩn bị cào Lý Tư Phàm, kết quả Lý Tư Phàm tao nhã nâng tay lên, hướng vào Đình Đình chính là cái miệng đang mở lớn.

Cô bị quạt lảo đảo mộtcái, hiện tại Đình Đình giống như chim sợ cành cong, đối với nam nhân có khuynh hướng bạo lực đều có tư tưởng sợ hãi không hiểu được.

Cho nên sau khi bị đánh, cơn tức nhất thời tắt xuống không ít, ngồi dưới đất oa oa khóc nức nở.

Lý Tư Phàm đi đến bên cạnh vòi dùng nước rửa tay đánh người, sau đó lại đi đến bên cạnh Đình Đình.

“Tôi thừa nhận, xác thực lúc trước cho cô một bìnhrượu tăng ‘liều’. Nhưng cô có từng nghĩ qua hay không, rượu kia chỉ là một chất dẫn cháy mà không phải chất xúc tác. Tôi chỉ là giúp các người đẩy nhanh tốc độ hơn mà thôi. Chẳng lẽ một phụ nữ đã có chồng nhưcô buổi tối cùng bạn học cũ đi ra ngoài, một chút ý tưởng đều không có sao?

Về phần, thầy Tùng y là cái dạng người gì, cô còn không rõ ràng sao? Cho nên đừng tìm người chịu tội thay, là chính cô tự mình đem yêu thương của chồng cô chắp tay tặng cho tôi, lại cắm đầu vào trong ngực một kẻ cuồng ngược đãi!”

Đình Đình đầu tóc rối tung, tư thế không thèm đếm xỉa gì hết : “Đúng! Tôi hiểu rõ y là dạng người gì! Cậu không sợ tôi đem hết thảy đều nói cho Tùng Thông sao?”

Lý Tư Phàm ý cười sâu sắc, đáng tiếc cô không biết nam hài xinh đẹp ở trước mặt mình này là dạng người như thế nào.

Hắn lấy điện thoại di động ra, đem âm lượng chỉnh đến mức lớn nhất, bấm một chuỗi dãy số.

Một đoạn nhạc chuông êm ái qua đi, âm thanh một người nam nhân truyền tới.

“Alo, chú em Tư Phàm a?”

Thanh âm này làm cho thân người Đình Đình rùng mình một cái. Âm thanh trong điện thoại là Tào Binh.

“Đúng vậy! Chúng ta đã lâu rồi không gặp. Tào đội trưởng gần đây bận không a? Có phải cùng chị dâu cuộc sống gia đình ngọt ngào quá, đem người bạn này quên rồi hay không?”

Thanh âm Tào Binh rõ ràng ngừng một chút, hơi mang theo tức giận nói: “Hừ, ngọt cái gì a! Nữ nhân đều là loài sói nuôi không thân quen! Đối với bọn họ không thể quá tốt! Phải đem các nàng quản đến phục tùng mới được!”

Lý Tư Phàm không có ý tốt quan sát người phụ nữ trước mắt, cô giống như con ếch bị rắn độc nhìn thẳng, ngồi phịch ở trên mắt đất vẫn không nhúc nhích.

“Ai nha, nghe vậy là anh cùng chị dâu có chỗ không tốt lắm a, đúng rồi, tôi hình như gần đây ở nơi nào đó nhìn thấy chị dâu a.”

“Cái gì? Ở đâu? Mau nói cho tôi biết!”

Đình Đình gắng gượngbò lại, ôm lấy đùi Lý công tử không tiếng động cầu xin.

“Hình như là nhà ga, tôi cũng không thấy rõ lắm. Sao anh lại tìm không thấy chị ấy? Yên tâm nếu lại nhìn thấy chị dâu, tôi nhất định đóng gói đem chị ấy chuyển về bên cạnh anh……”

Khi Lý Tư Phàm cuối cùng cúp điện thoại, mắt Đình Đình vẫn như cũ là một mảnh màu đỏ, chẳng qua lần này là khóc.

Thấy điện thoại đã cúp, cô rốt cục “Oa–” một tiếng khóc ra.

Lý Tư Phàm ôn nhu an ủi cô : “Sư mẫu, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sao lại để cho tên biến thái kia biết cô hạ lạc ở đâu?

Như vậy đi, tôi ở Mĩ có rất nhiều bạn bè, sắp xếp cho cô xuất ngoại không thành vấn đề. Chuyên ngành đại học của sư mẫu hình như là tiếng Anh nhỉ? Sang bên kia ăn mặc chi tiêu cũng không cần cô bận lòng, thế nào?”

Đình Đình ngẩng đầu, sợ hãi nói: “Cậu đối với tôi…… có thể có tốt như vậy sao?”

Lý Tư Phàm lúc này lại cười đến vô cùng chân thành : “Sư mẫu, chỉ khi nào cô không lo chuyện áo cơm nữa, cái tên thầy ngốc kia của tôi mới có thể hoàn toàn buông xuống được cô a!”

End29.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.