Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 24




Dịch lỏng từ ly kem theo hai má chảy xuống, làm mờ kính mắt của Trùng Tử.

Trùng Tử tháo kính xuống nói: “Trò mắng tôi đi! Mắng ra trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn chút.”

Lý Tư Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng: “Dễ chịu? Mắng xong ai thoải mái a! Thầy Tùng Thông bên ngoài giống như người tốt, kỳ thật trong lòng vô cùng ích kỷ! Thầy xin lỗi? Chỉ là muốn cho lương tâm mình dễ chịu một chút thôi. Nhưng tôi mạn phép không cho thầy cơ hội này!”

Nói xong, Lý Tư Phàm bỗng nhiên đem miệng tiến đến bên tai Trùng Tử: “Thầy nhớ cho kỹ! Trên người của thầy vĩnh viễn mang mạng người!”

Lý Tư Phàm xoay người bỏ đi. Trùng Tử lấy hộp kem trên đầu xuống, thần sắc ảm đạm.

Chính là suy xétcũng không hiểu nổi, bản thân sao lại từ một người dân lương thiện lại sa đọa thành kẻ cặn bã trên lưng mang mạng người?

Sau khi trở lại thành phố T, Trùng Tử cảm thấy có tảng đá lớn đặt ở trong lòng mình. Y muốn làm cái gì đó để bù đắp lại lỗi lầm của mình, lại không biết bắt đầu làm từ đâu.

Về sau mỗi khi đến cuối tuần, lại có một người đàn ông lắc lư trước cổng ký túc trường cao trung.

Trùng Tử phát hiện Lý Tư Phàm cho dù đến cuối tuần cũng không về nhà. Cũng phải! Về nhà nhìn mẹ mình đang mang thai, ai trong hoàn cảnh này đều bực bội a!

Muốn nói tư vị phản bội, Trùng Tử đã lĩnh hội nhân sinh, càng cảm thấy chính mình thực có lỗi với bạn học Tiểu Lý.

Cho nên y liền đổi rất nhiều cách mang đồ ăn cho thằng nhỏ. Tuy rằng là mặt nóng dán mông lạnh, nhưng Trùng Tử vẫn như trước làm không biết mệt.

Hôm nay tới gần xế chiều, Trùng Tử mang theo gà Tam Hoàng hầm nấm hương đến cổng trường học. Gà là đến nhà mẹ Trùng Tử làm, đồ vẫn còn tươi sốt nóng hổi. Chẳng qua mọi khi đến giờ này thằng nhỏ đã sớm xuất hiện đi đến nhà ăn ở phố đối diện ăn cơm tối rồi, nhưng hôm nay đợi cả nửa ngày cũng không thấy đi ra. Trùng Tử trong lòng buồn bực, liền đi đến cửa bảo vệ đăng ký, sau đó đivào trường học tìm hắn.

Tìm một vòng, mới phát hiện hắn dường như ở trong ký túc xá.

Cô giáo quản lí ký túc đang ở trong phòng thường trực xem phim dài tập Quỳnh Dao (*)! Triệu Vi đi đôi giày cao gót vẫn đuổi theo phía sau đuôi xe lửa không ngừng, cô giáo kia khóc đến hai mắt sưng đỏ, lòng như đứt từng khúc. Trùng Tử nhẹ chân đi vào, hỏi thăm một bạn học ở hành lang, đi đến tầng ba khu ký túc bên cạnh.

(*) phim Quỳnh Dao : chỉ những bộ phim tình cảm lãng mạn sướt mướt của nữ tác giả Quỳnh Dao, còn cảnh Triệu Vi chạy theo xe lửa kia đóan là một cảnh trong phim “Tân dòng sông ly biệt” ^^

Đẩy cửa ra, trong phòng im ắng. Trong phòng nam sinh luôn luôn có chút mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, quần đùi, áo ba lỗ, giầy thối, ném loạn xì ngầu .

Bốn cái giường, chỉ có cái tận cùng bên trong kia là có người nằm. Trùng Tử đi qua đó vừa nhìn, đúng là Lý Tư Phàm. Thằng nhỏ dùng chăn bịt hết mũi với miệng lại, nhắm chặt hai mắt đang ngủ. Cửa sổ mở rộng làm cho từng đợt gió lạnh thổi vào khiến tóc hắn bay bay.

Gần đây thời tiết chuyển lạnh, giường ngủ của hắn nằm sát bên cạnh cửa sổ, lại mở cửa sổ khi ngủ. Trùng Tử dùng cái rốn cũngcó thể đoán được nguyên nhân là gì: Thằng nhãi mắc bệnh khiết phích, chán ghét mùi hôi thối trong phòng. Nhà bọn họ cũng thật là, có tiền như vậy, cho dù việc kinh doanh sa sút cũng không đến nỗi ngay cả một phòng đơn ký túc cũng không chuẩn bị nổi đi!

Nhìn xem làm cho khuôn mặt thằng nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng!

Trùng Tử chớp mắt, không đúng a! Vươn tay lên sờ một cái, má ơi, đều có thể nướng bánh áp chảo rồi!

Trùng Tử vội vàng đem thằng nhỏ xốc lên, chuẩn bị cõng hắn đến bệnh viện.

Lý Tư Phàm bị xốc lên như vậy, “Hừ hừ” mở mắt. Vừa thấy là Trùng Tử, tay chân còn phành phạch hạ xuống. Trùng Tử yên tâm, thằng nhỏ còn biết phản kháng, tạm thời chưa sốt chết được.

Vài ngày không thấy, thằng nhãi con lại vạm vỡ không ít. Chờ đầu đầy mồ hôi cõng thằng nhỏ đến cửa, cô giáo vừa đuổi theo xe lửa xong theo ra đến đây: “Này! Đồng chí này, anh làm gì a! Muốn cõng người đi đâu!”

Trùng Tử mệt đến thở lên thở xuống, hai chân run run nói: “Đến……đến bệnh viện!” Cô giáo kia cũng nhìn thấy Lý Tư Phàm mặt sốt cao đỏ bừng, sau khi hỏi qua thân phận Trùng Tử, vội vàng sai một bạn học nam cùng hai người bọn họ gọi xe đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi Lý Tư Phàm bởi vì sốt cao khó chịu, vô lực tựa vào trong lòng Trùng Tử. Thầy Tùng nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, rất nhanh sẽ đến bệnh viện.”

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra sơ qua, liền nói phải nằm viện để theo dõi. Trùng Tử là khách quen bệnh viện, hiểu được hiện tại bác sĩ khám bệnh chú trọng mười phần chắc chín, cố ý kéo dài phải nằm viện theo dõi. Nếu là y chỉ cần yêu cầu bác sĩ tiêm cho một mũi hạ sốt là liền trở về nhà. Nhưng Lý Tư Phàm là loại quý báu. Cho nên bác sĩ nói như thế cũng đúng.

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, lại tranh thủ gọi điện thoại cho bảo mẫu trong nhà dặn cô chăm sóc con cả đêm, nghe ra được, bảo mẫu trong lòng không vui. Sau khi Trùng Tử bồi ở bên cạnh nửa ngày không rời, lại lấy tiền đưa cho bạn học sinh nam kia gọi xe đi về.

Khi y đặt mông ngồi ở cạnh giường bệnh, đã đến 10h đêm.

“Tổ tông, tôi không phải là kiếp trước đào phần mộ tổ tiên nhà cậu chứ?” Trùng Tử nhìn mặt thằng nhỏ thở dài.

Lý Tư Phàm nhắm mắt truyền nước biển, nghe thấy Trùng Tử nói thầm, dứt khoát xoay người, mông hướng về phía Trùng Tử.

Trùng Tử ghé vào bên giường, vừa buồn vừa mệt, mơ mơ màng màng ngủ mất. Ngủ đến mê mệt không giải thích được, y cảm giác có một đôi tay bóp ở cổ.Chờ đến khi tỉnh lại đã là hơn 3h, cảm giác gân cốt ở cổ mình đều sắp trẹo rồi.

Sau khi thằng nhỏ truyền dịch xong, cơn sốt cũng dần dần hạ xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục một mảnh tái nhợt. Trùng Tử dùng lò vi sóng của bệnh viện đem canh gà hâm nóng, sau đó bưng đến trước mặt Lý Tư Phàm.

“Đến, canh gà này rất có dinh dưỡng, vừa lúc bồi bổ thân thể của trò.”

Lý Tư Phàm cũng không nhìn Trùng Tử, dùng tay từng chút gẩy góc chăn.

Trùng Tử nhẫn nại dỗ thằng nhỏ, Lý Tư Phàm rốt cục rướn người lên tiếp nhận cái bát. Trong lòng Trùng Tử vui vẻ, nhưng còn chưa đợi y nói chuyện, cái tay nhận bát của Lý Tư Phàm lảo đảo một cái, canh gà nóng hổi tất cả đều đổ vào tay Trùng Tử.

Trùng Tử đau đến gào khóc chạy ra khỏi phòng bệnh, bạn học Tiểu Lý liếc y, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ khinh thường.

Tuy rằng dùng nước lạnh dội vào tay, nhưng mu bàn tay vẫn nhanh chóng sưng đỏ lên.

Chờ khi trở lại phòng bệnh, Trùng Tử một bụngbuồn bực dồn xuống đan điền vòng vo ba vòng, nhếch miệng nói: “Tay của thầy không sao, thấy biết trò không phải cố ý , trò xem trò đang bị bệnh, tay khẳng định không có sức.”

Nói xong lại dùng cái tay sưng đỏ lấy thêm một chén, đặt ở đầu giường: “Trò chậm rãi uống đi, thầy về nhà một chuyến…… Có cần báo cho mẹ trò một cái không? Để cử người tới chăm sóc trò.”

Lúc này thằng nhỏ rốt cục mở mắt nhìn Trùng Tử, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói : “Thầy cùng mẹ tôi làm trò bẩn thỉu đến quen thuộc rồi a ! Sau khi trộm xong thứ kia từ tôi vẫn luôn liên hệ đi? Có phải lại nhận được việc gì mới hay không?”

Trùng Tử xấu hổ kinh khủng, vội vàng ném câu “Buổi trưa tôi sẽ quay lại” liền xoay người rời đi.

Sau khi về nhà ngồi trong phòng khách, y xin cơ quan nghỉ hai ngày, lại mang con quay về thành phố A. Hai bên thật sự đều bận, y chỉ có thể đem con tới chỗ mẹ mình.

Khi y làm tốt đồ ăn trở lại bệnh viện, phát hiện trên giường bệnh đã trống không.

Thời điểm Trùng Tử chạy tới trường học, vừa lúc nhìn thấyô tô của Lý gia dừng ở cổng, một hồi không lâu, Lý phu nhân vẻ mặt giận dữ đi ra, Duẫn tiên sinh ở phía sau đánh rắm đi theo.

Trùng Tử bình tĩnh lại. Mẹ đẻ kề bên vẫn như cũ xem thường, mình thì tính là cái gì chứ! Thằng nhỏ thiếu tâm nhãn, cái nút thắt này sợ cả đời đều không tháo được.

Việc có thể làm đều đã làm rồi, vết nhơ của đời người này đã định trước nhất định phải đeo trên lưng cả đời. Thằng nhỏ không tha thứ cho mình cũng không có biện pháp, cùng lắm thì ngày lễ ngày tết đốt cho lão Lý nhiều tiền chút!

Nghĩ như vậy, trong lòng hơi có chút thoải mái, viết tờ giấy, dặn Tiểu Lý đúng giờ uống thuốc, lại đem số điện thoại của mình viết ở phía trên, sau đó nhờ bảo vệ ở cổng đưa giúp đồ ăn.

Trùng Tử thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Thời gian sau này, Trùng Tử vẫn là thường thường nhớ tới Tiểu Lý, ngày lễ ngày tết nhờ mang cho thằng nhỏ vài thứ. Có đôi khi nhàm chán, bản thân liền giả thiết nếu không trộm ổ cứng, sẽ là tình cảnh như thế nào. Nhưng y không còn đến ký túc trường học đó nữa, không đi dán cái mông lạnh nữa.

….

Giá cả của thành T tương đối thấp, thích hợp cho đám người thu nhập thấp sinh sống. Trùng Tử tìm được công việc cũng không tệ lắm, làm hậu cần ở một trường đại học tự phí hạng ba.

Mỗi ngày làm việc vặt vãnh, nhưng cũng không tính là mệt. Tiểu Tranh Tranh chỉ chớp mắt đã 2 tuổi. Giống như búp bê cao su tròn tròn.

Bởi vì Trùng Tử diện mạo nhã nhặn, không hề thiếu tam cô lục dìlàm mai cho y. Nhưng vừa nghe nói y đã có con hai tuổi liền đều rút lui. Gánh vác quá lớn! Ai lại nguyện ýbước vào cửa kia làm mẹ a!

Trùng Tử là một người đàn ông bình thường đương nhiên cũng có nhu cầu ở cái phương diện kia. Nhưng cũng chỉ có thể tự mình dùng tay lộng lộng.

Sau lại có người giới thiệu cho y một cô gái nông thôn, tuy rằng không học qua nhiều sách vở, nhưng làm người không tồi, chỉ là làn da hơi đen chút, còn so với Trùng Tử lớn hơn ba tuổi. Cô còn nhận thầu một quán ăn nhỏ ở trong trường học, buôn bán náo nhiệt. Gái lỡ thì nên tâm rất kiêu ngạo, một lòng muốn tìm một người có bằng cấp. Cho nên nhìn thấy Trùng Tử liền đặc biệt vừa ý.

Tùng Thông đã không mang tác phong đáng tởm của phần tử tri thức, tuy rằng trong lòng không phải đặc biệt vừa ý vị Trương Mai cô nương này, nhưng lại phải tùy theo hoàn cảnh thực tế, y cần một người phụ nữ lo liệu việc trong nhà ngoài nhà, một người phụ nữ có thể thật lòng yêu thương Tranh Tranh.

Hai người không nóng không lạnh kết giao, còn tính xong cả ngày làm đám cưới rồi.

Sau kì thi tuyển sinh đại học năm nay, lại một đám tân sinh viên đến trường học báo danh. Trùng Tử trông coi bên cạnh một núi nhỏ chăn bông, chiếu theo danh sách mà phát chăn. Trong một đám sinh viên mới ồn ào, có một thằng nhỏ đặc biệt chói mắt, cao 1m80, mặc một thân Nike trắng. Khuôn mặt còn xinh đẹp hơn con gái.

Trùng Tử dừng tay lại há miệng nhìn hắn.

Tuy rằng đã gần 2 năm không gặp, nhưng Trùng Tử vẫn là liếc mắt một đã cái nhận ra hắn – Lý Tư Phàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.