“???”.
Nhóm người nghi hoặc.
“Bên dưới nham tương này có hai con hàng khá khủng, chúng ta mà đi vào là xong đời ngay”.
Diệp Thiên tiến lên nhếch miệng cười nhìn dòng nham tương đang bập bùng bên dưới.
“Con hàng?”.
Dấu chấm hỏi đầy đầu của đám người.
“Các ngươi sẽ sớm thấy thôi”.
Diệp Thiên cười cợt một tiếng.
Sau đó hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm trận pháp.
Hai tay hắn bỗng vung lên, huyền lực lượn lờ trên không rồi dần ngưng tụ thành các văn tự, hình thừ khác nhau.
“Là trận văn”.
Bạch Linh bật thốt.
Mặc dù biết Diệp Thiên thông hiểu trận pháp nhưng nàng không ngờ trận pháp tạo nghệ của hắn lại cao đến thế.
Bình thường người khác khắc trận văn đều dùng đến trận bàn cùng dụng cụ khắc trận văn nhưng tên này trực tiếp khắc trên không khí, cách khắc trận này trừ những trận pháp đại sư tạo nghệ đã đăng phong tạo cực hơn nữa còn phải cực kỳ thông hiểu trận pháp đó mới dám làm.
Hơn nữa trận văn khắc ra cực kỳ khó khăn lâu lắc nhưng Diệp Thiên khắc trận văn không chỉ nhanh gọn mà còn khổng lồ, trận văn nhìn qua như một bức tranh nghệ thuật xinh đẹp chứa đầy huyền diệu, nàng cũng là lần đầu thấy trận pháp lại thú vị như vậy.
Nhưng trận pháp trức mặt đâu phải đồ chơi, đây là Bát giai thượng phẩm trận pháp a, cho dù những trận pháp đại sư nổi danh mà nàng từng thấy cũng không dám chơi bậy như vậy.
Nàng muốn mở miệng ngăn lại nhưng lập tức nuốt trở về bởi nàng thấy Diệp Thiên đã bắt đầu đẩy trận văn vào trận pháp.
Trận văn bay đi một khoảng thì bị cản lại.
Lúc này nhóm người mới thấy rõ trận pháp mà nãy giờ nói tới.
“Tinh…”.
Trận văn tiếp xúc với trận pháp lập tức như hòn đá chìm vào nước, cực kỳ nhẹ nhàng không chút hỗn loạn.
“Ngươi vừa làm gì?”.
Bạch Linh thấy như thế liền quên mất hung hiểm mà nhớ lấy tò mò hỏi Diệp Thiên.
“Từ từ, một chút liền rõ”.
Diệp Thiên không giải thích tiếp tục khắc trận văn khác.
Trận văn lần này nhỏ hơn rất nhiều nên rất nhanh liền xong.
“Viện trưởng, nhờ ngài đặt tay lên đây, một lúc sau ngài chỉ cần đẩy trận văn tiếp xúc với trận pháp rồi lập tức truyền huyền lực vào trận văn là được”.
Diệp Thiên hướng dẫn Liễu Mộc.
“Như vậy ổn chứ?”.
Liễu Mộc lo lắng.
Dù sao trước mặt là Bát giai trận pháp, nếu có chuyện hắn ngay cả bản thân cũng không lo nổi chứ đừng nói bảo vệ đám hậu bối này.
“Ngài đừng lo, ta đã chuẩn bị hết rồi chỉ là huyền lực của ta không đủ sức vận hành trận văn này mà thôi”.
Diệp Thiên tự tin nói.
“Vậy…vậy được”.
Liễu Mộc lấy can đảm nói.
“Các ngươi tránh ra xa nếu có chuyện…”.
Liễu Mộc định nói thì bị Diệp Thiên cắt đứt.
“Viện trưởng, ngài đừng lo gì cả cứ thả lòng tiến lên là được”.
Diệp Thiên cười cười nói.