“Này tiểu tử ngươi không sao chứ?”.
Liễu Mộc thu kiếm đi đến bên cạnh Diệp Thiên nói.
Những người khác cũng đi đến xem xét.
“Không có gì, chỉ là tiêu hao hết huyền lực mà thôi”.
Diệp Thiên mệt mỏi đứng lên.
Trong lòng hắn thầm may mắn đã mua skill hóa hình thay vì biến hình như trước.
Nếu chỉ là biến hình như lúc trước thì khi bị thương lập tức sẽ trở lại chân dạng, nhưng hóa hình thì khác skill này là thay đổi chân dạng nên có bị thương cũng không sao, khi nào muốn thì biến lại như cũ là được.
“Haiz, tiểu tử ngươi đúng là quái vật a, thiên tài cái gì đều đừng so”.
Liễu Mộc cười cợt nói.
“Nào có, viện trưởng quá khen rồi”.
Diệp Thiên cũng khiêm tốn.
“Tiểu tử ngươi cũng đừng khiêm tốn, ngươi là thiên tài tiềm lực nhất mà ta từng thấy”.
Trúc Ly cũng không kiệm lời khen ngợi Diệp Thiên.
“Haha, thiên hạ to lớn kỳ nhân dị sĩ đâu đâu cũng có”.
Diệp Thiên cười đáp.
Hắn nói không sai, nếu không có hệ thống chỉ bằng vào ký ức của Thánh nhân thì hắn cũng có thể đạt được đến tu vi hiện tại nhưng chắc chắn sẽ không nhanh như thế cũng không thể nhẹ nhàng như thế được.
Có hệ thống con đường tu luyện của hắn đã định là đơn giản hơn người thường rất nhiều nhưng trừ lúc đầu vừa xuyên đến thế giới này thì hắn chưa bao giờ tự ảo tưởng rằng có trong tay hệ thống thì có được mọi thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống cho hắn nhiều thứ thì hắn chắc chắn phải trả lại cho nó gì đó, những nhiệm vụ kia chính là bằng chứng, theo hắn suy đoán thì Khởi Nguyên hệ thống là do một ai đó tạo ra và chắc chắn phải có một mục đích nào đó.
Hắn là người được hệ thống chọn hay nói đúng hơn là được kẻ tạo ra Khởi Nguyên hệ thống lệnh phải dung hợp cùng, nên hắn phải cố gắng nhất có thể để tăng mạnh chiến lực của mình để một ngày hệ thống ban bố một nhiệm vụ quan trọng thì hắn mới có thể hoàn thành được.
“Mặc dù có hơi thất lễ nhưng Diệp Hàn, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi có thể dùng nhiều loại huyền kỹ có thuộc tính khác nhau được không? Còn nữa vì sao huyền kỹ của ngươi có thể tạo ra cây cối thật sự vậy?”.
“Nếu ngươi không muốn trả lời cũng không sao cả”.
Bạch Linh bị sự tò mò chi phối không thể kiềm nén hướng Diệp Thiên hỏi.
Mọi người xung quanh cũng rất hiếu kỳ nhưng đây là vấn đề nhạy cảm nên không ai mặt dày hỏi cả.
Hiện tại có người hỏi ra tiếng lòng nên ai cũng nghiêm túc vãnh tai lên để nghe Diệp Thiên trả lời ra sao, không ngoại trừ hai vị Đan Linh cảnh.
“Cái này à, trả lời cũng không có gì cả”.
Diệp Thiên thấy vẻ mặt của cả đám thì khẽ cười đồng ý.
“Việc thuộc tính huyền lực thì là do công pháp của ta không có thuộc tính nên ta có thể có thể tùy thuộc vào từng loại huyền kỹ mà thay đổi thuộc tính của nó, có rất nhiều loại công pháp như thế”.
Diệp Thiên nói ra nhẹ nhàng nhưng người xung quanh thì kinh ngạc không lời để nói.
Công pháp trên thiên hạ kì lạ rất nhiều nhưng đều có một hoặc nhiều thuộc tính riêng chứ chưa nghe nói công pháp nào mà ngay cả thuộc tính đều không có, không những thế còn có thể chuyển đổi thành các loại thuộc tính theo ý muốn.
Công pháp này cũng quá bá đạo đi chứ, chỉ cần thay đổi thuộc tính khác để đối địch thì không khác nào ngươi sẽ luôn trên cơ đối phương một bậc.
Hơn nữa Diệp Thiên có thể đồng ý nói ra thì sợ là khả năng này của công pháp chỉ là hạng cùi, vẫn còn những khả năng khác bá đạo hơn nếu tu luyện tới một mức xác định.
Bạch Linh và Trúc Ly ánh mắt nhìn Diệp Thiên cảm thấy càng hiểu rõ Diệp Thiên thì càng có nhiều điều bí ẩn hơn.
Mỗi lần như thế đều khiến lòng người khó bình tĩnh, khó mà tin tưởng những điều xảy ra.