Phụ mẫu ta cũng đã buông đũa xuống, bước tới hỏi chuyện.
“A Mãn, con rể, có chuyện gì thế?”
“Có mấy kẻ đến nhận thân nhân, nhưng Tề Đại không hề quen biết họ. Con nghĩ tám, chín phần là bọn xấu đến lừa gạt.”
“Này bà thông gia ơi, con không phải...”
Mẫu thân ta ngắt lời người đàn bà đó: “Không được la lối om sòm, gia gia của Tề Đại vẫn còn ngồi bên trong đấy. Các người mau đi đi, nếu không đừng trách chúng ta không nể mặt.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhà họ Nguyên chúng ta không dễ bị bắt nạt đâu.”
Họ hàng đồng loạt bước lên một bước, dọa gia đình kia lùi mấy bước.
“Các người... các người... Chúng ta chỉ đến nhận thân nhân, hà tất phải làm quá lên như thế.”
Thế nào gọi là vô liêm sỉ, chính là đây.
Ta tiến thêm vài bước: “Nhận thân nhân? Ở đây ai quen biết các ngươi? Một lũ lừa gạt, không mau cút đi, nếu không ta sẽ giải các ngươi lên nha môn, để xem các ngươi có chịu nổi không.”
Thời buổi này, bất kể có tội hay không, chỉ cần vào nha môn thì cũng khó mà toàn vẹn trở ra.
Khi rời đi, cả nhà bọn họ đầy vẻ không cam tâm, cứ bước đi lại ngoái đầu nhìn mãi.
Ta cười nói với mọi người cứ tiếp tục ăn uống, đừng để bọn không liên quan làm hỏng tâm trạng vui vẻ.
Sau đó ta thì thầm với Tề Đại: “Chàng phải tươi tỉnh lên, không thì mọi người sẽ nhận ra mất.”
Tề Đại gật đầu.
Hắn cố gắng nhếch miệng cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Tiệc mừng đầy tháng của Ngoan Bảo không bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của gia đình kia, mọi người cũng không hỏi nhiều, vẫn tiếp tục ăn uống vui vẻ.
Tề Đại không phải cháu ruột của gia gia, hắn là đứa bé được nhặt về từ trong núi, nhưng gia gia nuôi dưỡng hắn bao nhiêu năm, chẳng khác gì con cháu ruột thịt. Còn chuyện tại sao gia đình kia lại tìm đến, khiến người ta không khỏi băn khoăn.
Tự dưng họ tìm đến đây làm gì? Khoảng cách giữa hai bên là cả một vùng núi sâu rừng thẳm, đầy rẫy độc trùng, mãnh thú, bọn họ làm sao xác định được Tề Đại chính là người họ cần tìm?
Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, hôm nay là ngày đầy tháng của Ngoan Bảo, phải vui vẻ trọn vẹn mới đúng.
Sau bữa trưa, tiễn người thân xong, Tiêu Tử Khâm lại ngỏ ý muốn ở lại vài ngày.
“...”
“Các ngươi đừng cười chê, lần này ta dẫn cháu ra ngoài không phải để kiếm tiền, mà là để tránh nạn.”
Hắn chỉ vào đứa trẻ đang định chơi với Đại Hắc.
“Đó là cháu trai của ta, con chính thất của đại tỷ ta. Tỷ ấy xuất giá đã lâu, sinh liên tiếp năm đứa con gái, cuối cùng mới có được đứa con trai này, nhưng vì quá nuông chiều nên thằng bé sinh hư, thậm chí còn dám ra tay với thiếp thất của phụ thân mình, suýt chút nữa khiến mẫu tử người ta mất mạng. Tỷ phu ta nổi giận, muốn đánh chec nó để hả giận. Tỷ tỷ ta trong lúc nguy cấp đã sai người đưa nó đến đây...”
Nhìn đứa trẻ bị mèo ghét chó chê, ta thầm nghĩ, quả là lãng phí một gương mặt đẹp.
Như Tiêu Tử Khâm nói, nó đã bị chiều hư.
Người xưa có câu: "Nuông chiều con quá hóa hại con," quả thật không sai.
“Nhà cửa đơn sơ, công tử không chê là tốt rồi.” Gia gia sắp xếp cho Tiêu Tử Khâm và đoàn người của hắn ở gian phòng khách.
Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu thì có thể ở tại phòng chính hoặc ở viện của gia gia cũng được.
Nhưng ngoại tổ mẫu cứ nhất mực đòi về, dù gì cũng sắp đến tết.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta đã cố gắng níu giữ, nhưng bà vẫn không chịu ở lại.
Đành phải để Tề Đại đích thân tiễn ông bà ngoại về.
Nghĩa phụ và nghĩa mẫu của Tề Đại vẫn không chịu bỏ cuộc, ở trong thôn gặp ai cũng kể rằng năm xưa bọn họ vô tình làm lạc mất Tề Đại trong núi, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện bỏ rơi hắn.
Có người đến hỏi ta.
“Tề Đại nói là hoàn toàn không quen biết bọn họ. Hơn nữa, khi họ nói rằng đã làm lạc mất chàng ấy, Tề Đại lúc đó đã bảy, tám tuổi, trí nhớ đã rõ ràng. Chàng là người thật thà chất phác, từ trước tới nay chưa bao giờ nói dối. Nếu chàng nói không nhận ra, thì chắc chắn là không quen biết. Nhà đó tám, chín phần là lừa gạt, thậm chí có thể là bọn buôn người, các ngươi phải cẩn thận coi chừng con cái và tài sản trong nhà.”
Chỉ khi liên quan đến lợi ích của mình, mọi người mới thực sự lưu tâm.
“Đúng, đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới chuyện này. A Mãn, ngươi quả thật thông minh. Ta phải về ngay, không thể để bọn xấu đó thành công được.”
Nhà còn nhiều thức ăn chưa động đến, ta giữ vị thẩm nương ấy ở lại dùng bữa tối ở nhà, lũ trẻ là vui mừng nhất, vì có thịt ăn, lại có cả hạt dưa và đậu phộng.
Mẫu thân nhỏ giọng hỏi ta: “Mấy kẻ đó có quan hệ gì với Tề Đại vậy?”
“Chính là gia đình đã bỏ rơi hắn.”