Gia gia thuê người lo liệu tiệc, sân vườn nhà ta có thể bày được mấy chục bàn, tính sơ qua họ hàng cũng phải hơn trăm bàn, phải sắp xếp hai lượt. Để đề phòng khách đến đông hơn dự kiến, phải chuẩn bị thêm vài bàn dự phòng.
Sẽ giec ba con lợn béo.
Ngày mồng năm tháng ba, việc giec lợn bắt đầu, người thân trong làng đều đến giúp, tối đó cũng bày ra hai mươi bàn. Đối diện với những lời tâng bốc, nghe mãi ta cũng phát chán, không kìm được ngáp một cái. Tề Đại thấy vậy, vội bước tới: "A Mãn mệt rồi, ta đưa nàng vào nghỉ, bá mẫu, thẩm nương, và các cô cô cứ trò chuyện tiếp."
"Đi đi, đôi phu thê này thật là dính nhau như keo."
"Thành thân đã gần hai năm rồi."
"Tề Đại đã hơn hai mươi tuổi mới có con, tất nhiên là hắn quý trọng."
Những lời bàn tán ấy, khen chê đều có, ta chẳng buồn để ý, cứ để họ muốn nói gì thì nói.
Về đến phòng, ta rửa mặt rồi nằm xuống, Tề Đại giúp ta xoa lưng, bóp chân.
"Hôm nay nàng mệt lắm phải không?"
Hắn bận rộn hơn ta nhiều, nhưng vẫn lo lắng cho ta. Ta chỉ ngồi như một vật trang trí, nói vài câu với họ hàng, lũ trẻ chạy đến đưa một nắm hạt dưa, đậu phộng và kẹo.
"Ta chỉ thấy buồn ngủ thôi." Ta nắm lấy tay Tề Đại, tựa vào lòng hắn.
Từ lúc biết có con đến nay đã khoảng một tháng, ban đầu ta không cảm nhận rõ ràng, nhưng gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ. Còn về khẩu vị thì rất tốt, cái gì cũng muốn ăn. Nếu không nhờ mẫu thân kiểm soát, chắc ta đã biến thành một quả bí to rồi.
Tề Đại nghe nói ăn nhiều thì con mau lớn, khó sinh, nên không cho ta ăn quá no, mỗi bữa ăn đều được kiểm soát chặt chẽ. Hắn còn nhờ Tiêu Tử Khâm mua về một cân yến sào, mỗi ngày đều bắt ta ăn một lần.
Các món ăn cũng không có đồ nhiều dầu mỡ hay quá cay nồng, khiến miệng ta nhạt nhẽo đến mức muốn phát điên.
"Nàng cứ ngủ đi, sáng mai không cần dậy sớm, khách sẽ không tới quá sớm đâu. Hơn nữa, có mấy tẩu tẩu và nhạc mẫu ở đây rồi, nàng cứ ngủ thêm một lát. Khi khách đến đông đủ, ta sẽ bảo Trân Châu vào gọi nàng."
Tề Đại có khờ không? Hắn hoàn toàn không khờ, cái gì hắn cũng biết, chỉ là lời lẽ không trau chuốt thôi.
"Vậy ta ngủ đây."
"Ngủ đi."
Nửa đêm, ta tỉnh dậy vì buồn đi vệ sinh. Vừa ngồi dậy, Tề Đại đã tỉnh trước ta, giúp ta xỏ giày, đỡ ta đi ra nhà xí, đưa khăn lau và lấy nước cho ta rửa tay, rồi đỡ ta về giường tiếp tục ngủ.
Mỗi lần đều như vậy, không hề thay đổi.
Phía trước có tiếng nói vọng tới, ta nghe được nhưng không muốn tỉnh, cũng chẳng muốn dậy.
Cho đến khi Trân Châu đẩy cửa bước vào, đứng bên giường khẽ gọi: "Phu nhân, phu nhân, lão gia bảo người dậy."
Tề Đại đã bảo ta dậy, chắc hẳn khách đã đến nhiều.
"Vậy thì dậy thôi."
Trân Châu đỡ ta ngồi dậy, Mã Não mang nước nóng vào. Bàn chải và kem đánh răng cũng là thứ mà Tề Đại nhờ Tiêu Tử Khâm mua, hắn chưa bao giờ nói đã tốn bao nhiêu bạc, chỉ biết rằng đã hứa với Tiêu Tử Khâm sẽ đưa hắn một con hươu.
Nam nhân cũng có cách kết giao của họ.
Hắn đối tốt với ta, ta cứ đón nhận, chẳng hỏi nhiều làm gì.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chuẩn bị xong xuôi đi ra tiền sảnh, quả nhiên khách khứa đã đến hơn một nửa, ai nấy nhìn thấy ta đều nở nụ cười thân thiện.
"Có thai thì buồn ngủ là chuyện bình thường mà."
Mẫu thân dẫn ta đi nhận họ hàng, phụ thân thì cùng Tề Đại tiếp khách. Ông bà ngoại cũng đang tiếp đón những vị khách bên nhà cữu cữu, còn ông bà nội tiếp đón thân tộc bên nhà họ Nguyên. Gia gia thì bận đến mức quay cuồng, chỗ này cần sắp xếp, chỗ kia lại cần ý kiến, nhưng ông bận rộn một cách vui vẻ chứ không hề cau có.
Nguyên Viên cũng dẫn theo cả gia đình nàng đến. Phu quân nàng, hai đứa con, còn có cả cha mẹ chồng và cô em chồng của nàng nữa. Phụ thân không tỏ ra quá niềm nở với gia đình Nguyên Viên, nhưng cũng không thể hiện sự lạnh nhạt, còn Tề Đại thì vẫn không biết những chuyện trước đây mà Nguyên Viên đã làm, chỉ cười nhạt nhẽo và mời cả gia đình họ vào trong.
Nguyên Viên đẩy cô em chồng của nàng lên phía trước, cô ta hướng về phía Tề Đại, ngọt ngào gọi: "Tề đại ca."
Tề Đại chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại, rồi tiếp tục đón tiếp những vị khách khác. Phụ thân cũng nhanh chóng đi theo, để lại Nguyên Viên đứng đó với gương mặt tái xanh vì giận dữ. Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ném ánh mắt đưa tình cho một kẻ không quan tâm, chẳng phải là hành động vô ích sao?
Phu quân của Nguyên Viên đi tìm đại bá và các huynh đệ khác để trò chuyện, con trai lớn của nàng thì chạy ra ngoài chơi đùa. Còn Nguyên Viên ôm đứa con nhỏ, dẫn theo em chồng và bà mẹ chồng đến chúc mừng ta, giọng điệu đầy vẻ giả tạo.
"Chúc mừng A Mãn đã mang thai, chúc muội sớm sinh quý tử."
"Nhìn cái bụng này của muội, chắc chắn là con trai rồi."