Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 51




Đưa mẫu thân về đến cổng, ta vào nhà nói chuyện với bốn tẩu tẩu, mới biết ba đứa cháu đã sang nhà ta chơi.

"Mẫu thân ơi, phụ thân và mọi người không về ăn trưa, họ sẽ ăn ở nhà con."

Mẫu thân bảo phụ thân về ăn, ba đứa trẻ cũng phải về nhà ăn cơm, nhưng ta không nghe theo, vội bảo Ngưu thúc đánh xe lừa về nhà ta.

Ngoài sân bên cạnh bếp đã chất đầy măng, người thì chẻ, người thì bóc, người thì thái, người thì rửa, măng đang được luộc trong nồi, thái lát xong rồi xếp đều lên phên phơi, đưa ra nắng phơi khô.

"Phu nhân đã về rồi."

"Cô cô về rồi."

Phụ thân đang ở ngoài cân măng, măng còn vỏ được trả giá một văn tiền năm cân, dân làng rất vui lòng đi đào. Nhà nào có rừng tre thì mừng rỡ vô cùng, nhà không có thì vào núi đào, hoặc nhắn nhủ với thân thích.

Nếu thật sự không tìm được măng, họ sẽ đi chặt củi, sau vườn cũng đã chất đầy củi dưới mái hiên.

Phụ thân sau khi cân xong thì tính tiền, từng nắm tiền đồng được đưa ra.

"A Mãn, con thu mua nhiều măng thế này…"

"Phụ thân, con có tính toán cả rồi."

Dù sống ở chân núi hay trên núi, thứ này không bao giờ bị lãng phí, không bán được thì nhà mình ăn cũng chẳng sao.

Ta không tin chưởng quầy tửu lâu không động lòng.

Trên đời này có rất nhiều thứ có thể ăn, nhưng cũng rất nhiều thứ chẳng ai biết mà ăn. Có khoai lang nhưng lại không có khoai tây, có khoai môn nhưng chưa ai ăn khoai mỡ.

Cây hoang dại, khoai mỡ mọc đầy rừng sâu không ai biết ăn, nhưng các loại gia vị như ớt, tiêu, hành, tỏi, gừng thì lại rất phong phú.

Dù sao thế giới này cũng thật lạ lùng.

Ta có thể xuyên không đến đây, thì điều gì lạ lùng ta cũng có thể chấp nhận.

Ta mua mỡ heo, xương và thịt, làm món măng om dầu. Nấu một nồi cơm, thêm món trứng xào hẹ, phụ thân không nói nhiều, ba đứa cháu thì không ngớt miệng khen ngon.

"Cô cô, chúng con có thể ở lại nhà cô cô không?"

"Tất nhiên là được."

Ba đứa trẻ nhất quyết muốn ở lại ngủ, kéo mãi không đi, tối đến ngủ cùng ta, ngoan ngoãn không khóc không nháo, cũng không tè dầm.

Chưởng quầy dẫn theo ông chủ của hắn đến vào lúc ta đang phơi măng ngoài sân sau, còn phụ thân đang tính toán tiền củi với mọi người.

Nhìn thấy chưởng quầy, rồi lại nhìn vị công tử trẻ tuổi áo gấm bên cạnh, ta biết ngay chuyện bán công thức đã chắc chắn thành rồi.

"Tề nương tử, đây là ông chủ của ta."

"Tề nương tử, tại hạ Tiêu Tử Khâm, xin hành lễ."

"Tiêu công tử."

Tiêu Tử Khâm giải thích rõ mục đích đến đây, hắn muốn mua công thức làm thịt hun khói của ta. Năm trăm lượng một công thức cũng không thành vấn đề, nhưng phải chỉ cho cách làm sao cho thật ngon.

Hắn còn nói hắn không phải hạng người ác độc, nếu không, đừng nói đến bạc, chỉ cần dùng vài thủ đoạn là ta sẽ tự nguyện dâng công thức lên.

Hắn còn nói: "Ngọc là vật quý, nhưng người giữ nó lại không đủ khả năng bảo vệ, dễ gặp họa."

Ta hiểu hắn không phải đang đe dọa, mà chỉ đang trình bày sự thật, nhưng phụ mẫu ta lại hoảng hốt.

"Tề nương tử, cũng không giấu gì nàng, nhà họ Tiêu chúng ta có chút gia sản, vị trí gia chủ ai cũng muốn. Ta muốn, đường huynh của ta cũng muốn, huynh đệ trong nhà đều muốn. Nhưng tổ phụ ta đã nói, phải biết cách kiếm tiền, kiếm nhiều thật nhiều bạc, nhiều đến mức khiến người khác phải tâm phục khẩu phục, thì mới có tư cách ngồi vào vị trí gia chủ."

"Nàng nghĩ xem, một trăm lượng bạc có thể mua được bao nhiêu thứ? Huống hồ vài công thức gộp lại là ba nghìn lượng, mua rồi ta có thể thành kẻ ngốc, nhưng nếu không mua, thịt hun khói nhà nàng quả thật quá ngon."

"Suy đi tính lại, ta vẫn muốn cùng Tề nương tử làm vụ mua bán này. Để thể hiện thành ý, ta đích thân đến đây, hy vọng nương tử không tiếc mà chỉ giáo. Nếu sau này ta đạt được ước nguyện, nhất định không quên ân tình hôm nay của nương tử."

Miệng lưỡi Tiêu Tử Khâm thật khéo.

Nói đủ thứ, từ tốt đến xấu đều kéo vào, khiến lòng người nửa phần sợ hãi, nửa phần thấy mình hời.

Công thức làm thịt hun khói bán ba nghìn lượng, nhưng có thể tạo ra bao nhiêu món ăn khác? Chỉ riêng việc bán thịt hun khói cũng đủ khiến hắn kiếm lời không ít.

Nhưng có một điều hắn nói đúng, ta không dám lấy tính mạng người nhà ra đặt cược.

Ta cũng không đủ sức bảo vệ họ không bị tổn hại.

Huống hồ ở chỗ của nha bà, mua một người sống tốn bao nhiêu bạc?

"Ba nghìn lượng, ta chỉ nhận bạc, không lấy ngân phiếu."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Thành giao."

Ba nghìn lượng bạc, do chính tay ta kiếm được.

Cảm giác thế nào ư?

Thật sự là sảng khoái vô cùng!

Nhìn đống bạc kia, phụ mẫu ta đều sững sờ.

Ba nghìn lượng, ba nghìn lượng bạc...

Ta tiện tay lấy ra một ít đưa cho phụ mẫu, họ nhìn nhau, rồi phụ thân cười cười đẩy lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.