Tề Đại vội vã đi xuống trấn bán thú rừng, ta kể lại sự tình với phụ mẫu. Phụ thân trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngày mai ta dẫn đại ca và nhị ca của con đi cùng hắn vào núi. Đường núi khó đi, còn chưa biết xa bao nhiêu, con không cần đi."
Ta nhất định phải đi, ta cần biết rõ hoàn cảnh nhà Tề Đại ra sao, nếu gả cho hắn liệu ta có no đủ hay không, và liệu ta có thể làm chủ mọi chuyện không.
"Phụ thân, con muốn đi."
"Dù muốn cũng không được."
Trong nhiều trường hợp, lời của trưởng bối chính là mệnh lệnh không thể chối cãi.
Ta liền kéo mẫu thân, làm nũng: "Mẫu thân, người nói giúp con đi."
"Đường núi đúng là rất khó đi."
"Nhưng nếu không tiếp xúc nhiều với hắn, làm sao con biết được hắn là người như thế nào? Liệu có thể nương tựa được không? Nói chuyện có hợp ý nhau không?"
Ta lý lẽ đủ kiểu.
Cuối cùng, phụ mẫu quyết định để đại tẩu đi cùng ta để có bạn, cũng tránh lời dị nghị.
Tối đến, Tề Đại không đến tay không, mang theo một cân rượu và hai khúc xương heo.
Mẫu thân nhanh chóng đem xương hầm canh, nhào bột nướng bánh.
Trong bữa ăn, hắn bất ngờ hỏi: "Nguyên thúc, không biết dưới chân núi, lập gia đình cần bao nhiêu bạc?"
"Ngươi định xuống núi lập gia đình sao?"
"Ta bán thú rừng dành dụm được chút bạc, sau khi cưới thê tử, chắc chắn phải xuống núi ở."
"Vậy phụ mẫu ngươi tính thế nào? Cũng dời xuống núi chăng?"
Tề Đại lắc đầu: "Ta không phải con ruột của họ. Sau khi họ sinh con, liền đuổi ta ra khỏi nhà, ta sống với gia gia của ta trong rừng sâu."
"Nếu thê tử không muốn cùng ta ở chốn thâm sơn cùng cốc, ta sẽ tìm cách dọn xuống núi, xem có thể mua được vài mẫu ruộng không. Ta sẽ tiếp tục vào núi săn bắn, cuộc sống như vậy hẳn là ổn."
Không chỉ ổn, mà còn rất ổn.
Nếu nói lúc đầu phụ mẫu muốn gả con gái cho Tề Đại chỉ để báo đáp ơn cứu mạng, thì bây giờ, họ thực sự đã có lòng muốn kết thân với hắn.
Trong làng cũng có người dời đi, nhà cửa để không, ruộng đất cũng được thân tộc cày cấy. Nếu có đủ bạc, chắc chắn người ta sẽ vui lòng bán.
Thâm sơn cùng cốc hay thôn làng, mỗi nơi đều có cái hay riêng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thanh tĩnh hay náo nhiệt, đều là hai thế giới khác biệt.
"Ruộng đất, nhà cửa, hộ khẩu, tính ra cả thảy cũng gần trăm lượng bạc."
Tề Đại gật đầu: "Vậy ta sẽ cố gắng dành dụm thêm, đến lúc đó nhờ Nguyên thúc giúp đỡ xoay xở."
"Được."
Phụ thân cười, đối với Tề Đại lại càng thêm thân thiết vài phần.
Hôm sau, chúng ta mang theo lương khô xuất phát.
Ban đầu đường còn bằng phẳng, nhưng sau đó là lên dốc, cứ thế trèo núi, đi qua một đoạn đường bằng lại tiếp tục lên núi. Ta phải cắn răng mới có thể theo kịp.
Mấy lần phụ thân và đại ca đều hỏi ta có còn đi nổi không.
Ta cắn răng chịu đựng, gật đầu.
Tề Đại bảo đi qua nhà hắn nghỉ một chút rồi mới đi xem cây tạo giác. Thế là từ sáng đi đến lúc mặt trời xế chiều, chúng ta mới tới được nhà của Tề Đại và gia gia hắn.
Quả thực là nơi rừng sâu nước thẳm.
Nhà của hắn có ba gian tranh tre, tường đất cũ kỹ, tựa lưng vào vách đá dựng đứng. Xung quanh là hàng rào bằng những cây gỗ lớn thô ráp.
Bên ngoài hàng rào còn đào một cái hố rộng chừng bốn, năm mét, trong hố có nước.
Một cây cầu tre bắc qua hố.
Tề Đại hớn hở gọi to: "Gia gia, con về rồi!"
Tiếng chó sủa vang lên, rồi một ông lão tóc bạc nhưng tinh thần vẫn còn rất tinh anh bước ra mở cổng gỗ.
Thấy chúng ta, ông cười lớn: "Ôi chao, còn có khách đến nhà cơ đấy!"
Gia gia của hắn vô cùng niềm nở, con ch.ó đen sủa vài tiếng rồi yên tĩnh lại, không ngừng chạy vòng quanh ta, còn cọ cọ vào chân ta.
"A Đại hôm nay đổi tính rồi sao? Ngày thường nó chẳng gần gũi với ai, nhưng lại thân thiết với Nguyên cô nương thế này, quả thực có duyên."
Ông lão cười, bảo Tề Đại nhanh đi lấy chút đồ ăn ra, lại bảo hắn đi đun nước nấu cơm.
Ông liếc nhìn ta một lúc, rồi mới nhìn về phía phụ thân ta, hàm ý nói: "Thằng bé này tuy có chút khờ khạo, nhưng được cái là thật thà, chăm chỉ, là tay thợ săn cừ khôi, còn nấu ăn cũng tạm gọi là ăn được."
"Năm nay nó đã hai mươi hai tuổi, chưa cưới được vợ, thật làm ta lo c.h.ế.t mất."
"Nguyên huynh à, nếu dưới chân núi có ai thích hợp, giúp ta xem mắt cho Tề Đại nhà ta, sính lễ thì dễ nói thôi."
"Thành thân xong, phu thê nó muốn ở trên núi hay xuống núi ở đều được."
Phụ thân ta chỉ cười gượng gạo, gật đầu.
Tề Đại bưng ra gì thế?
Đường cục, bánh đậu xanh, bánh quế hoa, trông còn khá mới.
Ta đoán tám chín phần là hắn mua từ hôm qua.
Hắn đặt trước mặt ta: "A Mãn cô nương, cô dùng đi."
Rồi nhìn về phía Đại tẩu: "Tẩu tẩu cũng ăn đi."