Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 45




Gia gia nghe xong mỉm cười.

"Vào núi một chuyến, nguy hiểm trùng trùng, những thứ kia vốn đã khó tìm, trong rừng sâu thì có được mấy con? Ai dám đảm bảo rằng chắc chắn sẽ tìm được? Cho dù có dẫn đường, thì một ngàn lượng cũng không đủ."

Chưởng quầy hiệu thuốc vội nói: "Một ngàn lượng chỉ là tiền đặt cọc thôi, nếu thành công còn có hậu tạ lớn. Có tìm được hay không không liên quan đến ngài, ngài chỉ cần dẫn đường, tìm được rồi giúp đỡ một chút là xong."

Gia gia nhìn ta, rồi lại nhìn Tề Đại.

Thực ra ta không muốn để gia gia và Tề Đại đi. Một chuyến đi mất mười ngày nửa tháng, núi rừng đầy rẫy nguy hiểm, dù bọn họ võ công cao cường, nhưng làm sao có thể lần nào cũng may mắn được?

Chưởng quầy thấy gia gia vẫn không có động tĩnh, liền thúc giục: "Ngài quyết định thế nào, cho ta một câu trả lời rõ ràng. Nếu ngài không nhận, ta sẽ tìm người khác."

Gia gia khẽ nhíu mày.

"Để ta về bàn bạc đã, được hay không, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời."

"Được thôi."

Mua sắm xong ở hiệu thuốc, gia gia trầm ngâm, Tề Đại cũng lặng thinh, còn ta không muốn nói gì cả.

Lục đệ và thất đệ thì trông cái gì cũng thấy mới lạ, trong tay có vài đồng nhưng tiếc chẳng dám tiêu.

"Đi thôi, đến chỗ nha bà* xem thử, mua vài người về trông nom nhà cửa."

(*)Nha bà (牙婆) là từ chỉ những người phụ nữ làm nghề trung gian trong việc mua bán người, thường là buôn bán nô lệ, người hầu hoặc trẻ em trong xã hội phong kiến Trung Quốc.

Gia gia đi trước, không nhanh không chậm, thấy món gì ưng ý cũng mua, để lục đệ và thất đệ xách.

Tề Đại thì thầm nói với ta rằng thực ra núi rừng không nguy hiểm đến thế.

Dù gặp nguy hiểm, hắn cũng có thể nhanh chóng tránh khỏi.

Ta hỏi Tề Đại: "Chàng có phải rất muốn đi không?"

"Muốn, vì có bạc. Có thể mua cho nàng những thứ nàng thích."

Tề Đại trả lời rất nghiêm túc.

Trước đây hắn có ham bạc không? Chắc là không, chỉ cần có cái ăn, cái uống, không bị đói rét là được rồi. Trong ngôi nhà trên núi, chuột bọ, côn trùng nhiều thế nào, họ vẫn ở được.

Tại sao lại xuống núi? Tại sao lại nghĩ đến việc kiếm tiền, là vì ta, là vì đã trải qua những ngày tháng tốt đẹp, không thể quay lại như trước kia nữa.

Ta khẽ hỏi hắn: "Nếu ta không cho chàng đi thì sao?"

Tề Đại không chút do dự: "Vậy thì ta không đi."

Mắt ta hơi cay, liền dụi nhẹ vào cánh tay hắn.

Ta không thể ngăn cản hắn tiến về phía trước, nhìn về tương lai.

"Nếu thực sự muốn đi, thì đi đi. Nhưng chỉ có một điều, phải bảo vệ tốt bản thân, giữ gìn gia gia, trở về bình an. Bạc không có, chúng ta có thể kiếm lại, nhưng người thì mới là gốc rễ."

"Ừ, ta và gia gia sẽ bình an trở về."

Tề Đại gật đầu thật mạnh, nắm chặt lấy tay ta.

Ta hít sâu một hơi, đã cất công đến huyện thành, bao nhiêu món đồ lạ lẫm, sao có thể không mua?

Hắn sắp vào rừng sâu mười ngày nửa tháng, ta không muốn ở một mình trên núi, chi bằng mua sắm vài món, dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp, đợi họ về cũng có thể nghỉ ngơi đôi chút.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta còn có thể thu hái măng, phơi khô bán lấy tiền, hoặc làm món măng om dầu. Hắn và gia gia vào rừng vì gia đình, ta cũng phải vì gia đình mà cố gắng kiếm tiền.

Khi đến chỗ của nha bà chọn người, ta mới hiểu rằng, đôi khi mạng người còn rẻ hơn cả lừa ngựa.

Một bà già biết nấu ăn giá hai mươi lượng bạc, một trung niên biết võ công giá ba mươi lượng. Còn thanh niên tầm hai mươi tuổi giá năm mươi lượng, nhưng hiện tại không có người nào, những người này rất được ưa chuộng, đều là nô lệ ký khế ước chec, nếu phạm lỗi, chủ nhân có thể đánh chec mà không phải chịu trách nhiệm hay bất kỳ hình phạt nào.

Những bé gái bảy, tám tuổi hoặc mười tuổi giá năm lượng một đứa, tiểu đồng thì bảy lượng.

Gia gia chọn một người trung niên biết võ công, nói trước kia là bảo tiêu của tiêu cục, do làm mất hàng hóa, đắc tội với quyền quý, cả tiêu cục đều bị tống vào ngục, cuối cùng bị giáng thành nô lệ.

Hai bé gái mười tuổi, bảo sẽ làm bạn với ta khi họ ra ngoài, ở nhà có thể giặt quần áo, quét dọn.

Năm tiểu đồng mười tuổi, dùng để chạy việc vặt.

Còn hai bà già biết nấu ăn.

Nhìn bảy đứa trẻ, ta thoáng nghĩ đến số phận của chúng, mím môi không nói gì.

Gia gia thương lượng xong giá cả với bà chủ, bên nha môn lập sổ sách, ghi rõ ngày tháng mua bọn họ, chủ nhân là ai, sau đó rút ngay túi bạc ra trả.

Nhà lập tức có thêm mười người, chưa nói đến gì khác, chỉ riêng lương thực cũng phải nhiều hơn không ít.

Chúng cũng chỉ có hai bộ quần áo để thay, còn lại không có thứ gì.

Gia gia đưa ta giữ hết khế ước bán thân của mười người, nói bọn chúng nếu nghe lời thì giữ lại, không nghe lời thì đánh chec hoặc đem bán đều được.

Nha bà còn chúc mừng gia gia đã có thêm mười người đầy tớ.

Đầy tớ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.