Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 4




Bây giờ là tháng sáu, trời không quá nóng, trái cây gần như không có, xung quanh cũng không gần núi, không gần sông, nhà cũng chẳng có lương thực dư thừa, càng không có gia vị.

Nguyên chủ vốn không thạo việc bếp núc, nay đột nhiên trở nên giỏi giang sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Buôn bán đồ ăn không phải là chuyện thực tế.

Bán phương thuốc...

Ta không biết thế đạo này có loạn không. Nếu loạn, trước vừa bán phương thuốc, sau cả nhà bị diệt tộc cũng chẳng hiếm.

Nếu là một mình ta, có thể tùy tiện xông pha, nhưng một gia đình lớn như thế này...

Nếu không loạn, ta cũng không biết nên bán ở đâu? Bán phương thuốc gì? Cùng ai bán?

Đều là những vấn đề cần suy nghĩ.

Con đường nhanh nhất chính là gả đi. Nói với nhà phu quân rằng học được ở nhà mẹ đẻ, rồi về nhà mẹ đẻ bảo học ở nhà chồng, lừa qua được là tốt.

Nếu không có phụ mẫu thì càng dễ dàng...

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Phụ thân thấy ta bỗng dưng hiểu chuyện thì rất vui mừng, còn mẫu thân lại bảo muốn dẫn ta đi tìm bà đồng xem sao. May mà phụ thân mắng bà ấy mê tín, ngăn cản.

"Nữ nhi hiểu chuyện còn không tốt sao?"

Ta thở phào nhẹ nhõm, tạm thời giữ nguyên kế hoạch, chờ đợi tình hình. Hai ngày sau, Tề Đại gánh hai con dê đến nhà ta xin nước uống.

Tấm lòng của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng rõ.

Ta cũng không vạch trần hắn.

Ta lập tức mời hắn vào sân, vào bếp múc cho hắn một bát nước. Thấy hắn uống vẫn còn khát, ta rót thêm cho hắn hai lần nữa.

"Huynh định mang con dê này xuống trấn bán sao?"

"Phải tích góp chút tiền để cưới vợ."

"…"

Khai sáng rồi sao?

Ta ngẩng đầu nhìn Tề Đại, khẽ nheo mắt: "Tề đại ca có để ý cô nương nào rồi sao? Đến lúc thành thân đừng quên mời chúng ta uống rượu mừng nhé."

"À... ừm..."

Tề Đại trợn to mắt nhìn ta, định giải thích nhưng lại lúng túng, gấp gáp đến mức toát mồ hôi.

Ta quyết định hôm nay tha cho hắn: "Tề đại ca, huynh mau đi bán dê đi."

"À, ừ, vậy ta đi đây."

Tề Đại gánh dê lên vai, rồi lại hỏi: "Có cần ta mang gì về giúp không?"

"Không cần đâu."

Hắn há miệng, có chút thất vọng, ậm ừ rồi quay người gánh dê đi.

Đợi hắn đi xa, ta mới bật cười thành tiếng.

"Ngũ muội."

Đại tẩu lên tiếng sau lưng làm ta giật mình, ta lập tức lắc đầu.

"Thật ra..." Đại tẩu ngập ngừng, cắn môi rồi mới nói: "Nếu muội không muốn gả cho Tề Đại, đừng ép buộc bản thân."

"Bạc hết rồi, chúng ta có thể từ từ kiếm lại."

Ta nghĩ, nguyên chủ chắc hẳn cũng là một cô nương đáng mến.

Nếu không, đại tẩu sẽ không nói những lời này với ta.

"Đại tẩu, hắn có thể săn dê, chắc hẳn cũng săn được nhiều loại thú rừng khác. Lương thực nhà nào cũng có thể tự trồng, nhưng không phải nhà nào cũng có thịt, càng không thể bữa nào cũng có thịt. Nhưng thợ săn thì có."

"Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu hắn có lòng, thật tâm muốn cưới ta, gả cho hắn cũng không sao."

Đương nhiên còn có những lý do khác, nhưng điều đó ta không tiện nói ra với người khác.

Tề Đại có lòng hay không, ta không biết, nhưng ta đoán phía sau hẳn có người chỉ dẫn cho hắn cách làm, cách nói. Chẳng hạn như việc hắn luôn vác thú rừng đến nhà ta xin nước uống.

Y phục trên người hắn vẫn còn vá chằng vá đụp, nhưng rõ ràng đã được giặt sạch sẽ, thậm chí chính hắn cũng đã cẩn thận tắm rửa.

Hắn quả thật nhẫn nại.

"Tề đại ca, huynh thường xuyên đi lại trong núi, đã từng gặp qua cây tạo giác* chưa?"

(*)Cây tạo giác (còn gọi là bồ kết) là một loại cây có gai, thường mọc ở các vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới. Quả của cây bồ kết có hình dáng dài, khi chín có màu nâu sẫm. Quả bồ kết được sử dụng nhiều trong dân gian, đặc biệt để làm chất tẩy rửa tự nhiên, chẳng hạn như để gội đầu, giặt giũ nhờ vào tính chất tạo bọt tự nhiên.

"Muội cần sao? Ta biết nơi có rất nhiều cây này, năm nào cũng kết quả, không ai hái, cứ thế rụng xuống mục nát."

Thật sao?

Ta vội vàng đáp: "Cần, cần, cần chứ."

Hái tạo giác có thể dùng để giặt áo, gội đầu, lại còn có thể đem bán. Dù giá chỉ hai mươi quả một văn tiền, nhưng hai trăm quả, hai nghìn quả thì sao...

Tích tiểu thành đại, cũng là một khoản tiền không nhỏ.

Nhân hạt của tạo giác nếu bóc vỏ, sẽ là loại có thể nấu ăn được*.

(*)Nhân hạt của cây này, còn gọi là tạo giác nhân hay tạo giác mễ, trong một số nền văn hóa được sử dụng để nấu cháo hoặc làm món ăn như nấu chè, nhờ có hàm lượng dinh dưỡng cao và vị ngọt nhẹ. Tuy nhiên, quá trình chế biến cần phải cẩn thận vì nếu không chế biến đúng cách, hạt này có thể chứa các chất gây hại.

Tóm lại, nhân hạt tạo giác (Gleditsia) có thể ăn được sau khi được chế biến cẩn thận, nhưng không phải là hạt bồ kết thông thường mà nhiều người quen thuộc để gội đầu.

"Tề đại ca, khi nào huynh rảnh có thể dẫn chúng ta đi xem được không?"

"Mai là được."

"Vậy tối nay huynh ngủ lại nhà ta, ngày mai chúng ta cùng vào núi."

Tề Đại sững người, vội đáp: "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.