Dưới chân ấm áp, là giường đệm mới vừa được lò sưởi ủ ấm, hắn chui cả vào trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm cọ xát nhẹ nhàng ở trên chăn, nghe thấy tiếng nàng rót nước, miệng nhếch lên một đường cong mờ.
Mai Sóc ngồi vào trên giường, lỗ mũi đã hoàn toàn thông, những phương thuốc dân gian kia của hắn thật đúng là rất hiệu quả, tuy là hơi khó uống.
Nàng vén chăn lên cũng chui vào chăn, “Tiểu Xước, chuẩn bị tốt kể chuyện xưa cho ta chưa?”
Hắn nghiêng người sang, “Thật ra thì cha cũng từng kể rất nhiều chuyện xưa cho ta.”
”Ừ.”
”Lúc buổi tối mùa hè, hóng mát ở bên hồ, chúng ta sẽ chạy đi đập đom đóm, thì cha lại bảo chúng ta ngồi xuống, sau đó sẽ kể chuyện xưa cho chúng ta nghe, có khi nói về người phàm trên mặt đất, có khi thì nói về người trên trời.”
”Thần Tiên?” Mai Sóc đột nhiên chen miệng, rất hăng hái hỏi, “Có những thứ gì?”
”Ta...ta kể chuyện xưa giày đầu hổ cho ngươi có được hay không?”
”Giày Đầu Hổ? Chính là thứ cho đứa trẻ mang, phía trên thêu kiểu con hổ màu vàng có tròng mắt trắng (cặp mắt giận dữ hoặc khinh bỉ) kia...? Cái này còn có chuyện xưa?”
Lâm Xước gật đầu, lại hỏi nàng, “Ngươi muốn nghe không?”
”Dĩ nhiên.” Nàng đưa tay kéo chặt chăn cho hắn, thật ra thì nàng cũng không muốn hai tấm chăn, nhưng nàng càng không muốn khảo nghiệm lực tự chủ của mình.
”Rất lâu trước kia...” Hắn mới nói ra miệng, thì Mai Sóc bắt đầu cười, hắn không hiểu nhìn nàng, “Ngươi tiếp tục, chỉ là ta cảm thấy hình như tất cả chuyện xưa đều bắt đầu như vậy, có chút buồn cười mà thôi.”
”Thật lâu...” Hắn thấy nàng còn cười, dứt khoát nhảy vọt qua câu kia, “Có một nhà lái đò, mọi người gọi nàng là Ngư nương, thật ra thì Ngư nương còn rất trẻ.”
”Vậy là bao nhiêu?”
Lâm Xước rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Có lẽ xấp xỉ với ngươi.”
”Có một ngày, mưa to gió lớn, tất cả những nhà đò khác cũng không chịu đưa người qua sông, bởi vì lúc này rất nguy hiểm.”
”Chỉ là trời mưa xuống cá sẽ nhảy ra, bắt dễ dàng hơn.”
”Vậy không phải là bị xối ướt sao?”
”Có áo tơi, chẳng qua ít nhiều vẫn sẽ ướt thôi.” Mai Sóc vừa tính ngoặt sang, lại hỏi, “Sau đó thì sao?”
”Sau đó Ngư nương là một cô nương rất tốt bụng, có một ông cụ muốn qua sông, nàng bèn đội mưa chống thuyền đưa ông cụ sang sông. Ông cụ vô cùng cảm tạ nàng, bèn nói với nàng, ta không có tiền cho ngươi...”
”Vô cùng cảm tạ nàng lại còn nói không có tiền cho nàng?”
”Ông ấy là không có tiền đưa, nhưng mà ông nói ta chỉ có bức tranh này, ngươi hãy nhận đi. Ngư nương lấy tới vừa nhìn, trên tranh có một chàng trai xinh đẹp, đang thêu một đôi giày Đầu Hổ.”
”Giày Đầu Hổ chính là tới như vậy sao?”
”Còn chưa kết thúc đâu. Ngư nương rất thích bức tranh này, bèn dán nó vào trong khoang thuyền của mình, ai biết đến lúc buổi tối, chàng trai kia lại đi xuống từ trên tranh...”
”Hắn là quỷ? Hay là hồ yêu?”
”Không phải, hắn là tiên tử. Ban ngày hắn trở lại trên tranh, buổi tối sẽ ra ngoài, chàng trai kia làm thê phu với Ngư nương. Một năm sau còn sinh cho nàng một em bé gái, gọi là Tiểu Bảo, một nhà ba người thật sự rất hạnh phúc.” Hắn nuốt ngụm nước miếng, Mai Sóc ngồi dậy, cầm lấy chén nước mới vừa rót đặt ở trên tủ nhỏ bên giường, “Mệt thì nghỉ một lát, khát không?”
Hắn lắc đầu, loại cảm giác này, cho dù nói lâu thêm nữa hắn cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, giống như đã rất lâu rồi hắn chưa từng có một lần được nói nhiều lời như thế.
Mai Sóc đưa chén nước tới bên miệng hắn, hắn uống một hớp nhỏ, tiếp tục nói, “Rất nhanh, bảy năm đã trôi qua.”
Mai Sóc đang đến gần chỗ hắn mới vừa uống nước rồi bản thân cũng uống, những lời này của hắn vừa nói ra, nàng ho một tiếng sặc vào một ngụm nước, không ngừng ho khan.
Lâm Xước gấp đến mức vội vàng vỗ lưng của nàng, “Ngươi làm sao vậy?”
Mai Sóc che miệng, khoát tay lia lịa, thở bình thường lại, cười nói, “Tiểu Xước, uống một hớp nước của ngươi đã trôi qua bảy năm rồi, thật sự là ta chưa chuẩn bị xong.”
Lâm Xước ngẩn ra, bản thân cũng không nhịn được cười khe khẽ, “Kể chuyện xưa không phải là như vậy sao?”
”Vậy bảy năm sau thì như thế nào?”
”Bảy năm sau, chuyện này bị một quan lớn biết. Ả ta muốn chiếm đoạt chàng trai kia, bèn phái người đi cướp bức tranh.”
”Cướp đi?” Mai Sóc chui về trong chăn, lại hỏi.
”Ừ. Nhưng ả dán tranh vào trong phòng, chàng trai kia lại chưa bao giờ xuống, chỉ là trong mắt chàng trai trên bức tranh trước mặt vẫn luôn có nước mắt.”
”Nhưng sao vẫn chưa nhắc tới về giày Đầu Hổ ấy?”
”Sẽ có. Tiểu Bảo không tìm thấy cha, khóc muốn đi tìm hắn, Ngư nương nói cha nàng bị giam ở trong tòa nhà lớn. Tiểu Bảo bèn mang vào giày Đầu Hổ mà phụ thân làm cho nàng, chạy đi tìm cha.”
”Sao mẹ nàng không đi?”
Lâm Xước sửng sốt trong chốc lát, “Nàng ấy, nàng ấy không đánh lại quan lớn đó.”
”Vậy nàng ta đã để mặc đàn ông của mình bị người bắt hả? Người phụ nữ này cũng chả có gì đặc biệt.”
”Lúc trước quan lớn đó tới cướp, nàng cũng bị đánh bị thương.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Tiểu Bảo chạy tới rừng cây trong núi sâu, khi thấy mấy tiên tử tắm xong ở hồ nước trong núi, đi tới.”
”Sao những tiên tử này đều thích xuống tắm như vậy?”
Lâm Xước lại không biết làm sao trả lời nàng, Mai Sóc đột nhiên đến gần bên cạnh hắn, “Không biết sao? Ta cho ngươi biết.”
”Tại sao?”
Nàng đưa tay nhẹ nhàng búng búng trán của hắn, “Bởi vì bọn họ nhớ trần tục hạ phàm chính là đến tìm phụ nữ, cho nên đương nhiên biện pháp được việc nhất là khiến người mơ màng.”
Lâm Xước không hiểu nhìn nàng, Mai Sóc cười một tiếng, “Ngươi tiếp tục kể đi.” Sao lại quên, Tiểu Xước của nàng còn là miếng vải trắng sạch sẽ, đoán chừng hỏi hắn là ngươi có biết làm sao đứa bé kia tới hay không, hắn sẽ trừng lớn mắt hỏi ngược lại ngươi, hai người làm thê phu, ngủ trên một cái giường không phải có con nít rồi sao?
”Tiểu Bảo phát hiện một tiên tử trong đó chính là cha của nàng, vô cùng vui sướng, chạy tới ôm cha nàng muốn hắn về nhà. Cha nàng nói cho nàng biết, không có bức tranh kia, thì hắn không đến được phàm trần, muốn hắn trở về, nhất định phải tìm bức tranh kia về. Trước khi đi, hắn dùng nước hồ lau giày Đầu Hổ của Tiểu Bảo, sau đó thì vèo một tiếng không thấy nữa, Tiểu Bảo bị một trận mây mù cản mắt, lúc tỉnh lại đã trở về nhà mình.”
Lâm Xước nói một hơi một đoạn lớn, ngừng lại, Mai Sóc nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng vuốt lưng cho hắn. Tứ chi lạnh run, hô hấp hụt hơi, mặt trắng dễ mỏi mệt, xem ra là thận khí không tốt, đáng tiếc nàng không hiểu y lý, chỉ biết đại khái.
Nàng thu tay lại, cúi đầu thấy cánh mũi nho nhỏ của hắn hơi rung rung, bởi vì mình mới vừa gần gũi mà trên mặt ửng hồng nhàn nhạt, trong lòng nổi lên rối loạn một hồi, cuối cùng thì vẫn cố nén ép xuống, “Sau đó thì sao?”
Lâm Xước không chú ý tới nàng có chút lạc giọng, nói tiếp,“Tiểu Bảo bèn chạy tới phủ nha quan lớn kia, muốn gặp cha nàng. Quan lớn này lại nghĩ để Tiểu Bảo lừa gạt chàng trai kia từ trên tranh xuống, dẫn nàng tới chỗ phòng dán tranh kia. Tiểu Bảo đi kéo tay cha, quả nhiên chàng trai kia đi xuống từ trong tranh.”
”Quan lớn kia thấy chàng trai, lại múôn tới bắt hắn, ai biết con hổ trên giày Đầu Hổ của Tiểu Bảo biến thành một con hổ thật lớn, ngậm quan lớn vào trong mồm tha đi rồi.”
”Kết thúc?”
”Ừ, sau đó thì Tiểu Bảo và cha nàng cùng nhau về nhà, người một nhà sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc.”
”Làm sao lại muốn kể cái này?”
Lâm Xước cúi đầu, đầu vùi vào trong chăn, “Cha, mùa hè năm kia trước khi cha qua đời, cũng làm một đôi giày Đầu Hổ cho ta và anh trai, kể chuyện xưa này với chúng ta, còn nói, giày Đầu Hổ có thể bảo vệ được chúng ta.”
Mai Sóc xoa xoa đầu của hắn, 0di33xn0dafnl330fys0doon đột nhiên giọng điệu trở nên cực kỳ nghiêm túc, “Tiểu Xước.”
Lâm Xước nâng mắt, thấy nàng vô cùng sửng sốt nhìn mặt tường phía sau hắn, một ngón tay chỉ phía trên, vẻ mặt hoảng sợ, “Trên tường, có người xuống.”
Lúc này vốn là đêm khuya, rất yên tĩnh, Lâm Xước lại mới vừa kể chuyện xưa mang theo sắc thái thần thoại, trong lòng thật giống như bị búa nhỏ gõ vào, thân thể co rụt lại, từ từ quay đầu nhìn lại.
Mặt tường sạch sẽ, có chút ố vàng, nơi đó có bóng người nào. Hắn mới ý thức được nàng đang đùa hắn, quả nhiên quay đầu lại thấy nàng cười không ngớt, “Vậy cũng có thể lừa gạt được ngươi.”
Lâm Xước xoay người lại nằm xong, nhỏ giọng nói, “Ta vốn là rất đần.”
”Nhưng ta chỉ thích đồ đần.” Mai Sóc cũng nhỏ giọng, hài lòng thấy gò má trắng nõn lại bắt đầu ửng hồng, “Ngủ đi, mơ thấy mộng đẹp.”
Lâm Xước nhắm mắt lại, quả thật hiếm thấy rất nhanh lại chìm vào mộng đẹp.
Về phần Mai Sóc, nhìn vẻ mặt hắn ngủ yên bình, khóe miệng hiện ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, không ngờ, từ nhỏ chưa từng hưởng thụ qua chuyện xưa đầu giường trước lúc ngủ, lại do hắn bổ sung cho nàng.
***
Sáng sớm hôm sau, Lâm Xước tỉnh lại, phát hiện bên kia giường trống không, giường đệm đã lạnh. Hắn đứng dậy mặc quần áo, quay một vòng ở trong phòng, vén lên rồi buộc lại màn vừa dầy vừa nặng phía trước giường, nàng không có ở đây, cũng không ở phòng bếp.
Hắn mở cửa sân nhỏ ra, trống không.
Hôm nay đã là lập đông, từ hôm qua mặt hồ đã bắt đầu kết lên tầng băng mỏng, một năm này dù mùa đánh cá đã kết thúc. Sau khi thu hoạch vụ thu, phần lớn đồng ruộng để đó không dùng, chờ đầu mùa xuân sang năm sau gieo giống. Mới hơn một tháng lại sắp bước sang năm mới rồi, tuy là mua sắm đồ tết còn sớm, có vài nhà cũng đã bắt đầu quét dọn phòng rồi, lương thực luôn luôn để dành đủ.
Đối với mọi người trong thôn Tây Hà này mà nói, vụ mùa đã qua, ngày bắt đầu nhàn hạ rảnh rỗi, nhất là đối với phụ nữ mà nói, dù sao những việc vặt trong nhà đều do đàn ông xử lý.
Lâm Xước mặc quần áo, mở cửa, một luồng hơi lạnh đập tới trước mặt, hắn đi ra bên ngoài, nhìn xung quanh, mong mỏi thấy bóng dáng của nàng. Một tay hắn nắm thật chặt vạt áo của mình, nàng đi đâu rồi?
Bên góc nhà kia truyền đến một tiếng đóng đinh, hắn theo tiếng đi tới, quả nhiên là thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất, búa trong tay gõ một cái giống như cái giá gì đó.
Kề sát mặt tường, là cái chuồng dùng gạch xây lên, cao cỡ nửa người, ở giữa có một khoảng không chắn, đã gắn lên một cái cửa gỗ.
”Tiểu Xước, ngươi đã dậy rồi.”
”Đây là, chuồng gà?” Hắn đi tới sau lưng nàng, hỏi không chắc chắn.
”Ừ.” Nàng để cái giá trong tay nằm ngang trên mặt đất, hai tầng thấp một chút.
”Đây là cái gì?”
”Cho chúng nó ngủ đó.” Nàng đặt cái giá vào sát tường, trải cỏ khô lên, trên dưới vừa vặn cũng có thể làm ổ cho ba, bốn con gà đi vào.
”Đúng rồi, ta thả chúng nó ra ngoài tự tìm thức ăn rồi, ngươi là nuôi tản ra (chắc như nuôi thả bên mình) phải không?” Nàng ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại nhìn hắn.
Lâm Xước gật đầu, nàng đứng lên, vỗ tay một cái, “Vừa vặn trước bậc thềm lò bếp của lão Đặng cách vách dư rất nhiều cục gạch, ta đã đi xin lại.” Nàng nhìn, “Vẫn thiếu chút gì đó, a…, còn phải thêm cái nóc, nếu không trời mưa thì xong rồi.”
”Ta giúp ngươi.”
Mai Sóc nhìn hắn, “Bữa sáng làm chưa? Ta đã đói bụng rồi.”
”A, ta đi ngay.” Hắn vọt trở về như lửa đốt mông, ở phía sau Mai Sóc không ngừng cười lắc đầu.
Lâm Xước chạy về phòng, đốt lửa ở trong lòng bếp, từ từ đột nhiên nhớ tới, hôm nay hình như giọng của nàng có chút khác biệt, có lẽ là phong hàn hết rồi. Nhưng mà bây giờ giọng nói này, thật sự là rất êm tai, hình như cũng rất quen tai, hắn từng nghe ở đâu sao?