Khói Bếp Ven Hồ

Chương 62: Mùi quế hương lan (ba) (1)




Đau nhói trên tay rốt cuộc khiến hắn phục hồi tinh thần lại, "Ngươi, ngươi lưu manh." Thật lâu nặn ra một câu nói, gặp phải tình huống như thế, cuối cùng vẫn là da mặt mỏng, xoay người xông ra ngoài. Mai Kỳ bị mắng không hiểu ra sao, nhìn Mai Kế, "Sao thế?"

Nàng ấy gãi gãi đầu, "Đại thiếu, quần áo rơi rồi."

Nàng cúi đầu xuống, mới phát hiện ra cảnh “xuân” trên người mình hoàn toàn lộ ra ngoài, nhất thời lúng túng, ho khan một tiếng, kéo quần áo mặc lên, cả người đau nhói khó chịu, còn có chút choáng váng nặng trĩu, thuận thế nằm xuống.

Mặt trên bọc đỏ trên người Mai Kỳ cũng thoa nước ép dưa leo già, vốn là muốn dùng mật ong, nhưng những bọc đỏ kia có dấu hiệu nhiễm trùng, đại phu cảm thấy vẫn là dùng nước dưa leo già trừ hỏa tiêu viêm cho thỏa đáng.

Nằm hai ngày, nàng gắng gượng chống người xuống giường, Mai Bình lại gần, "Đại thiếu, ngươi còn có sốt nhẹ, đừng dậy."

"Hắn đâu?"

"Vẫn ngồi sững sờ ở bên hồ, ngay ở bên kia núi giả."

Nàng khoác thêm bộ quần áo, ra cửa đi qua cầu đá, hắn quả nhiên đang ngồi ở trên một tảng nham thạch lớn bên cạnh núi đá giả, ngơ ngác sững sờ nhìn mặt hồ, "Cái bộ dáng này cũng không giống như là chàng." Nàng đi tới phía sau hắn, hắn không quay đầu lại, Mai Kỳ thấy trên tay trái hắn cũng đã sưng lên một cục, "Bôi thuốc rồi chưa?"

"Thoa chút mật ong." Hắn không còn hơi sức đáp một tiếng, tảng đá kia rất lớn, đủ hai người ngồi, cho nên Mai Kỳ ngồi xuống ở bên cạnh hắn, "Ngươi cách ta gần như vậy, ngươi," hắn đột nhiên giương mắt, "Ngươi đã khỏe rồi?"

"Có thể, ta không có cảm giác khác biệt gì."

"Vậy, trả lại đồ của ta đi, ta muốn về nhà."

"Chàng phải đi?"

"Nói nhảm, ta đã ở tại Mai gia của ngươi lâu như vậy, dĩ nhiên cần phải trở về, ta không yên lòng phụ thân."

"Ta có thể đi đón ông ấy tới đây."

"Ngươi... Ngươi nói gì?" Hắn trợn tròn mắt, Mai Kỳ nhìn hắn, "Chàng quả thật không rõ?"

"Rõ cái đầu á, ta cái gì cũng không biết." Hắn chợt đứng lên, "Ta muốn về nhà."

Mai Kỳ ngồi yên, cũng giống như hắn mới vừa rồi vậy, nhìn mặt hồ, tùy ý nhặt lên một cục đá nhỏ ném nghiêng vào, hòn đá kia nhảy vài cái ở trên mặt hồ, rơi xuống ở giữa hồ, làm ra rất nhiều vòng gợn sóng. Giờ khắc này, Thượng Quan Phức cảm thấy tâm tình của chính hắn giống như là những gợn sóng này, hoàn toàn không bình tĩnh được.

"Ta sẽ không trả đồ cho chàng."

"Ngươi nói chuyện không giữ lời."

"Vậy thì không được tốt lắm."

"Ngươi, lúc đầu ta đúng là không nên muốn giúp ngươi, cũng không cần quay lại lấy đồ tới đây, cũng sẽ không bị ngươi giữ lại." Kiêu căng của hắn lại bắt đầu dâng cao, nghĩ như thế nào, lý lẽ đều ở bên mình thì tuyệt đối vàng thật không sợ lửa.

"Ta muốn chàng."

"Muốn......" Hắn đang muốn thuận thế tới một câu muốn cái đầu ngươi, miệng há đến một nửa mới ý thức tới mình nghe được cái gì, ngẩn người ở đó nói gì cũng không phải, trong nháy mắt trên mặt ửng hồng, ngược lại thật là xứng đôi với áo đỏ cả người kia.

"Chàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Thượng Quan Phức cố gắng đuổi đi một màn cảnh xuân của nàng lộ ra ngoài đột nhiên xuất hiện trong đầu kia, giờ phút này đúng là muốn ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cuộc là ở nơi nào nghe nói Mai Đại thiếu mặt lạnh vô tình? Cái đồ lưu manh vô lại này, lúc này hắn đứng, Mai Kỳ ngồi, hắn dùng chân đá đá lưng của nàng, dĩ nhiên cũng không dùng sức, "Có phải ngươi bị ong mật chích cho hư đầu óc hay không?"

Không có người trả lời hắn, thân thể của nàng dĩ nhiên cũng theo phương hướng hắn đá đi, yếu đuối ngã xuống về phía trước. Thượng Quan Phức chợt liếc mắt nhìn qua còn tưởng rằng nàng đang giở trò bịp cố ý lừa hắn, cho đến khi nàng thật sự sắp ngã vào bên hồ, hắn mới vịn lại thân thể của nàng, "Này, Mai Kỳ, ngươi làm sao vậy, ngươi tỉnh lại đi."

***

"Nàng rốt cuộc sao rồi?" Lần này, người trong nhà tụ tập, Mai An và Tần Mặc đều tới, Trình Lăng cũng đi theo cùng Mai An. Đại phu bắt mạch xong, nhét tay Mai Kỳ về trong chăn, "Nhìn dáng vẻ này hình như là lại dị ứng rồi."

"Không phải đã chích huyệt rồi, trước kia cũng nói có chuyển biến tốt."

"Ta xem lại vết thương của nàng một chút." Những cục sưng đỏ kia đã biến mất không ít, đại phu này lấy lưỡi dao ra bèn trực tiếp đốt qua ở trên ánh nến, nhẹ nhàng cắt một tý ở trên cục sưng của nàng, máu chảy ra đều là màu đỏ tươi, "Không có vấn đề gì."

"Công tử, ngươi cũng bị ong mật kia chích rồi, có cảm giác gì không đúng không?"

"Dường như không có."

"Ta đã sớm nói cách này không đáng tin cậy. Lần này tốt rồi, trị thành bộ dáng này." Mai An liếc nhìn Mai Kỳ bất tỉnh, "Hai người các ngươi." Mai Bình và Mai Kế cúi thấp đầu, "Cũng cùng hồ đồ, còn ngươi nữa, ta nghe nói là ngươi ra tay, ngươi không phải là đại phu, ta mời ngươi tới chỉ là giúp một tay, cũng không phải là để chính ngươi ra tay trị bệnh."

Thượng Quan Phức vốn đã rất khó chịu, nhưng hắn cũng là người không chịu nổi uất ức nhất, lúc này bà nói một câu, bực tức của hắn đã vượt ra một chút, bà già này, "Câm miệng."

"Ngươi, nói cái gì?" Chưa từng có người nào lớn tiếng bảo bà câm miệng như vậy, Mai An nhất thời cũng không phản ứng kịp.

"Bảo bà câm miệng. Lão thái bà này, phải cũng là bà, không phải cũng là bà, bà có tư cách gì kêu la ở chỗ này? Bà đã biết có vấn đề, tại sao không nói sớm, xảy ra chuyện rồi lại tới nói vuốt đuôi. Thế nào, chỉ có bà lợi hại nhất, cái gì cũng biết, vậy thì bà có bản lãnh cứu tỉnh nàng đi."

Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, Trình Lăng đứng gần cửa nhất, nghiêng mặt, không ai thấy hắn đang nhẫn nhịn cười. Mặt của Mai Bình và Mai Kế đã thấp nay càng thấp hơn. Tần Mặc sững sờ ở một bên, nhìn ánh mắt của ông có một nửa sùng bái, một nửa lo lắng.

"Ngươi... Ngươi cút ra ngoài cho ta."

"Cút ra ngoài?" Hắn hừ một tiếng, "Ta chỉ biết gia chủ của Mai gia là người nằm trên giường này, căn phòng này cũng là phòng của nàng, muốn ta đi cũng chỉ có nàng có thể bảo ta đi. Bà tính là cái gì, cũng chỉ là nãi nãi của gia chủ đương nhiệm, người ta cuối cùng cũng là hiếu thuận, tôn xưng bà một tiếng lão chủ tử, bà thật sự xem mình là chủ tử rồi. Ta tốt bụng mới khuyên bà một câu, lớn tuổi như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút cố gắng bảo dưỡng tuổi thọ đi. Tôn nữ cũng mất hai người rồi, ta thật đúng là lần đầu thấy làm người làm đến thất bại như bà vậy."

"Vả miệng cho ta."

Mai Bình và Mai Kế liếc nhau một cái, không ai ra tay, Mai An nổi đóa, "Được, tất cả phản rồi có phải hay không, tự ta ra tay."

Nhưng bà cuối cùng đã lớn tuổi rồi, tay mới đưa ra đã bị Thượng Quan Phức giữ lại. Lần này, hắn mắng một tràng thông khí lớn cũng tiêu mất hơn phân nửa, suy nghĩ một chút bản thân hình như cũng quá rồi, dù sao đây cũng là chuyện nhà của người ta. 

Hắn dùng sức lắc lắc đầu, có lẽ là bị một câu nói của cái tên Mai Kỳ trước khi lên cơn kia làm rối lên váng đầu. Mới vừa rồi đột nhiên có một loại ảo giác, hắn chỉ là đang chỉnh đốn nhà mình mà thôi, thật giống như lúc trước, dẫn theo phụ thân rời khỏi Thượng Quan gia, mắng cho một nhà trên dưới 13 miệng kia không còn sức chống đỡ vậy. Hắn còn tưởng rằng hai năm qua tính tình của hắn đã tốt hơn không ít đấy.

Mai An bị hắn làm cho tức giận bỏ đi, Trình Lăng đương nhiên cũng đi, Thượng Quan Phức nhìn nàng một cái, cũng ra ngoài, rời khỏi viện. Tần Mặc đi tới bên giường, "Đại thiếu, chớ giả bộ."

Nàng mở mắt ra, "Làm sao thúc biết ta đã tỉnh rồi hả?"

"Ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, làm sao lại không biết?"

Mai Bình và Mai Kế vui mừng tiến lên, "Đại thiếu, ngươi đã tỉnh rồi, vậy trước đó......"

"Ta cũng không biết."

"Đại phu, ngươi xem lại một chút."

"Đại thiếu, trước khi ngất xỉu là cảm giác gì?"

"Nghẹt thở."

"Theo lý không phải như thế."

"Cảm giác có chút giống như ta té xỉu bởi vì phấn mùi hoa quế."

"Nếu không, thử lại lần nữa."

"Cái gì?"

"Dùng phấn mùi hoa quế thử lại lần nữa."

"Vậy có thể quá nguy hiểm hay không?" Tần Mặc chần chờ nói.

"Có vẻ như vậy mới có thể biết có phải Đại thiếu thật sự khỏe rồi hay không."

"Mở hộc tủ giá thứ ba bên tay trái ra, đồ của hắn đều ở bên trong, sẽ có phấn mùi hoa quế."

Mai Bình theo lời lục ra từng cái một mở ra ngửi qua, tìm được phấn mùi hoa quế, "Đại thiếu, ngươi chắc chắn muốn?"

"Phải" Nàng ngồi dậy đi tới trước mặt hương phấn này.

"Như thế nào?"

Nàng lắc đầu một cái, không có phản ứng.

"Vậy chính là tốt rồi, cám ơn trời đất." Tần Mặc bèn muốn chấp tay hành lễ bái tạ, đại phu này vẫn là mặt không hiểu, "Vậy lần té xỉu trước đó lại là xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi trông nom nhiều như vậy làm cái gì, khỏe lên là được rồi."

Mai Bình và Mai Kế tiễn đại phu này đi ra ngoài, Tần Mặc đỡ Mai Kỳ dậy, "Mới vừa rồi nghe được những lời kia có cảm giác gì?"

"Nói thật, sảng khoái, bà quả thật cần có người đến đánh thức, mà chúng ta đều không thích hợp."

Tần Mặc cũng nở nụ cười, "Dù sao các ngươi cũng là tôn nữ, huống chi, lại nói từ nhỏ đến lớn luôn có chút sợ bà ấy. Giống như là lão tam, nếu không phải là lão chủ tử chạm đến tử huyệt của nàng, nàng cũng không đến nỗi nói ra ân đoạn nghĩa tuyệt còn câu nói huyết mạch như thế kia."

***

"Đi ra đi, ta biết rõ ngươi đi theo ta."

Trong vườn hoa, hai bóng người một trước một sau một đỏ một xanh đứng mặt đối mặt, "Có phải là ngươi làm hay không?"

"Ta?" Mắt phượng của Trình Lăng hếch lên, "Làm sao có thể?"

Thượng Quan Phức nheo mắt lại, "Ta nghe nói, Trình công tử là một công tử thế gia rất dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, cười không lộ răng."

"Khen trật rồi." Hắn lui người chắp tay, làm đủ tư thái.

"Ngươi diễn trò cố gắng như vậy, lấy lòng lão thái bà kia, che giấu ở Mai gia này rốt cuộc có mục đích gì?"

"Ta cần gì nói cho ngươi biết?"

"Phải, ngươi không cần nói cho ta biết." Hai tay hắn ôm ngực, "Nhưng mà ta lại đoán được, ngươi không những phá hủy gỗ Tê Phượng ở bốn xưởng lớn Mai gia, còn động tay chân ở trên ong mật ta treo ở trên cây." Là hắn sơ sót, nếu hắn thấy được Trình Lăng ở vườn hoa, vậy có nghĩa là hắn ta cũng có khả năng nhìn thấy hắn.

Hắn ta nhe răng cười một tiếng, "Phải"

"Ngươi đúng là thẳng thắn."

"Ta luôn rất thẳng thắn." Hắn ta kéo phẳng một nếp nhăn trên tay áo của mình, "Nàng ấy nên cảm ơn ta. Nếu không phải là ta rải chút đồ ở trên những con ong mật kia, dị ứng của nàng căn bản sẽ không hết hoàn toàn."

"Ai biết thiệt hay giả?"

Hắn ta thở dài, "Những người lỗ mãng liều lĩnh như các ngươi cứ dùng nọc ong chích huyệt, cũng không suy nghĩ một chút thân thể của nàng đã dị ứng đối với phấn hoa, nhất định cũng dị ứng với nọc ong, số lượng này là cần khống chế, cũng không phải là tùy tiện chích một cái thì xong chuyện."

"Vậy ngươi bỏ thêm cái gì?"

"Cái này thì lợi hại rồi, dùng mười mấy loại dược liệu mài ra, có thể chậm lại thời gian nọc ong có hiệu lực, cho nên vừa nãy nàng té xỉu mới là hiệu quả hoàn toàn đi ra, dáng dấp đi từ từ như vậy mới được, có biết hay không? Hơn nữa, ta cũng không muốn hại nàng."

"Cái này ta tin tưởng."

"Hả?" Hắn ta kỳ quái nhìn Thượng Quan Phức, "Sao ngươi lại tin tưởng?"

"Ngươi thích nàng, không phải sao?"

Hắn ta ngẩn ra, vẫn còn đang cười, "Đúng vậy, ta thích nàng, ta cũng thích Mai Sóc. Ta vẫn luôn suy nghĩ gả người nào cũng không tệ. Đại thiếu đương nhiên là tốt nhất, sau đó chính là Tam thiếu. Còn Nhị thiếu chính là quá hoạt bát nhanh nhẹn chút, miễn cưỡng xếp hạng cuối cùng được rồi."

Thượng Quan Phức nhất thời cũng không biết có phải hắn ta đang nói bậy hay không. Suy nghĩ thêm một chút, nếu hắn ta muốn hoàn toàn xâm nhập vào Mai gia, như vậy quả thật gả cho người nào đó đều được. Tính toán một chút, Mai Kỳ đương nhiên là cầm quyền nhất, Mai Triều thì lăn lộn nhất, chỉ nghe hắn ta lại thở dài nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc......"

"Đáng tiếc cái gì?"

"Trong lòng mỗi người Nhị thiếu Tam thiếu đã có đối tượng. Đại thiếu này, xem ra cũng sắp rồi, ta sợ là không kịp."

"Ngươi đừng hòng có ý đồ với nàng."

"Tại sao?" Hắn ta cố làm bộ không hiểu, Thượng Quan Phức nhíu mày, nhếch lên khóe môi, "Bởi vì ta cũng đột nhiên phát hiện nàng quả thật không tệ, thay vì tặng cho ngươi, không bằng tự ta muốn."

"Như vậy à." Hắn ta duỗi ra ngón tay gãi gãi mép tóc, "Nói đi nói lại đều tại lão thái bà trong miệng ngươi kia. Ta đã luôn biểu hiện ra là thích Đại thiếu thời gian dài như vậy, sao bà ta lại thế nào cũng phải kéo ta cho Tam thiếu?" Hắn ta liếc mắt, giống như là ủy khuất bẹp môi, "Nếu không ngươi đâu còn có cơ hội."

"A, vậy chẳng phải là ta còn phải cám ơn bà ấy."

"Tùy ngươi, ta phải đi rồi." Trình Lăng phất tay một cái, dáng vẻ tạm biệt.

"Hẹn gặp lại."

Hắn ta đã xoay người, "Đợi chút."

Trình Lăng nghe được tiếng của hắn, cũng không nghĩ nhiều, xoay người lại, một tay hắn đột nhiên đặc biệt linh hoạt chụp lên cổ tay của hắn ta, kéo về phía trước, lại xoay người ung dung đẹp đẽ một cái giữ hai tay chắp sau lưng của hắn khoá lại ở phía sau. 

"Ngươi," Hắn kinh ngạc lên tiếng, từ từ phục hồi tinh thần lại, "Bản lĩnh không tệ."

"Ta và phụ thân hai người sống nương tựa lẫn nhau, thế nào cũng phải học một chút phòng thân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.