Khói Bếp Ven Hồ

Chương 61: Mùi quế hương Lan (hai)




"Ngươi làm gì đấy?" Một cái tay áo màu đỏ chắn ở cửa, chặn lại dấu vết hoạt động của chàng trai trước người.

"Nghe nói Đại thiếu lại nằm trên giường không dậy nổi, ta đến đây thăm."

Thượng Quan Phức khẽ cúi đầu nhìn hắn, cả người áo tơ màu xanh nước, dáng dấp mi thanh mục tú, trên quần áo không thấy được một tý nếp nhăn, sợi tóc quấn trâm, cũng không có một sợi lộ ra ngoài, thoạt nhìn đúng là cực kì biết vâng lời.

"Nàng chỉ là bệnh cũ lại tái phát. Ngươi cũng biết, loại thời điểm này, gặp đàn ông không có chỗ tốt với nàng."

"Vậy vì sao công tử coi giữ ở nơi này?"

"A, ta coi như là chịu đòn nhận tội thôi, cho nên ở chỗ này chăm sóc nàng." Hắn rõ ràng không chịu để cho nói, đưa tay mở ra, "Công tử, mời về."

Trình Lăng không nói thêm gì, lấy dáng vẻ dịu dàng trước sau như một gật đầu về phía hắn, "Vậy thì phiền toái công tử chăm sóc Đại thiếu thật tốt. Hy vọng, đừng chăm sóc cụt tay gãy chân."

Thượng Quan Phức cười một tiếng, "Vậy thì khó nói, nếu như nàng lại tay chân vụng về, ta không thể bảo đảm lúc nào thì máu tươi phủ Tiêu Dao này. Đến lúc đó, kính xin công tử đi xa chút, chớ bị những chất bẩn này làm bẩn rồi."

Vẻ mặt Trình Lăng khẽ cứng ngắt một chút, lại khôi phục ý cười nhợt nhạt, "Thượng Quan công tử thật biết nói đùa, làm sao đại thiếu có thể động tay động chân đối với người chứ?"

"Thật sao? Chưa từng có người nào từng nói ta biết nói đùa, mọi người đều nói ta tương đối biết mắng chửi người, đánh giá của công tử đây thật là làm cho ta như gió xuân ấm áp đấy." Hắn kéo dài âm cuối, Trình Lăng xoay người rời đi, chờ hắn vòng qua hành lang mất bóng, hắn đá một phát văng cửa phòng ra, "Mai Kỳ, ta đã chặn người thay ngươi rồi."

"Cảm ơn."

Hắn đứng trong phòng, nhìn nàng ngồi dậy, lại là dáng vẻ hơi thở yếu ớt trước kia, lắc đầu một cái, "Ngươi chính là tự chuốc phiền, ta nắm vai ngươi, cũng sẽ không đến nỗi làm thành bộ dáng này, nếu không phải là ngươi......" Hắn ngừng miệng, nghĩ đến cái ôm đột nhiên xuất hiện làm cho mình mắt choáng váng kia, lườm nàng một cái.

"Lần này ngươi đã dùng hương phấn gì?"

"Hoa quế thôi, kể từ tới khi Mai gia ngươi, ta vẫn dùng mùi hoa quế, như vậy tương đối an toàn." Hắn cố ý nhíu mày, "Đối với loại người như ngươi, không đề phòng không được."

Nàng không trả lời, "Ngươi có thể lại giúp ta một chuyện hay không?" Không đợi hắn trả lời, nàng lại nói: "Sau đó ta trả đồ cho ngươi."

"Thật?"

"Thật."

"Không được, ta thật sự không tin được ngươi." Hắn đặt mông ngồi ở trước bàn đọc sách, "Trước tiên nói một chút ngươi muốn làm gì, ta suy xét thêm một chút."

Mai Kỳ nhắm mắt, lại mở ra, lời nói mới vừa ở ngay bên mép đánh một vòng đột nhiên lại không muốn nói. Không phải là không yên tâm hắn, cũng không phải là cảm thấy hắn làm không được hay không, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu quả thật chờ hắn giúp xong chuyện này, trả đồ cho hắn thì hắn sẽ đi về, vậy sau này sẽ không còn có người lao thao chê cười nói những lời nói có gai kia ở bên lỗ tai nàng nữa.

"Này, ngươi có nói ra không."

"Thay ta đi gọi Mai Bình hoặc là Mai Kế tới."

Thượng Quan Phức nhìn nàng một cái, nếu không phải là biết lúc này không thể chạm vào nàng, thật sự rất muốn đi lên thử một chút, vừa bị dị ứng có phải cũng đốt luôn đầu óc rồi hay không. Mai Bình, Mai Kế vẫn luôn canh giữ ở trong viện, nàng quát to một tiếng là có thể gọi đi vào.

Nói đến hai người hộ vệ này, mỗi lần gặp hắn thì ánh mắt là lạ, giống như hắn sẽ ăn luôn vị Đại thiếu kia của các nàng vậy. Nhất là lúc Mai Kỳ lại bị mùi phấn hoa quế cung cấp hương liệu của hắn làm ngã, ánh mắt kia thật giống như là muốn đâm thủng hắn, cũng không suy nghĩ một chút, đây đều là nàng tự tìm.

"Sau đó ngươi sẽ trả lại đồ vật cho ta chứ?"

"Không phải." Nàng tiếp lời thật nhanh: "Ta không cần ngươi giúp." Nàng vén chăn lên ngồi ở trên giường mang giày, cất giọng gọi Mai Bình và Mai Kế, cũng không quan tâm ánh mắt ý tứ sâu xa của Thượng Quan Phức, tránh qua hắn ra ngoài.

"Đại thiếu, ngươi có cần nghỉ ngơi một lát nữa hay không, ngươi mới vừa ho đến thở cũng thở không nổi đấy."

"Không sao." Ở dưới ánh mặt trời, mắt Mai Kỳ có một ít mệt mỏi sợ ánh sáng, híp một cái, "Ong mật bắt được như thế nào rồi?"

"Chết rồi."

"Cái gì?"

"Trước đó bắt được, chúng ta nhốt ở trong bình, hôm nay mở ra, phát hiện chết hết rồi." Mai Bình sờ sờ đầu, sau lưng truyền đến từ một đợt tiếng cười, Mai Bình không vui nói: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười có vài người đậy bình cực kỳ chặt chẽ, ngay cả cái lỗ cũng không để lại, vậy mà không chết đó mới là lạ."

Nàng ngẩn ra, cả giận nói: "Trước đó sao ngươi không nói?"

"Ngươi hỏi ta sao?"

Thượng Quan Phức khoanh tay trước ngực, nhìn Mai Kỳ, "Thương lượng với ngươi như thế nào?"

"Nói."

"Ta bắt thật nhiều ong mật cho ngươi, ngươi trả lại đồ của ta cho ta."

"Được." Có người nhẹ nhàng tiếp lời, Thượng Quan Phức trừng trở về, "Ta đâu có hỏi ngươi."

Mai Kỳ nhìn Mai Bình một chút, không hiểu sao luôn luôn không có biểu cảm gì vậy mà trong mắt chứa một chút xíu ý cười, đột nhiên nhớ tới trước đó Mai Bình hỏi nàng, tại sao muốn giữ cây ớt đỏ này ở lại trong phủ? "Đại thiếu, có phải là ngươi có chứng chịu ngược đãi hay không?"

"Lộn xộn gì đó, chứng chịu ngược đãi?"

"Đúng vậy, thích bị người mắng, bị người giày vò. Ngươi xem bản thân hắn là điều chế hương phấn, vị hương phấn trên người nồng như vậy, người đây không phải tự tìm đau khổ sao?"

"Này, ngươi có đồng ý hay không?" Giọng nói Thượng Quan Phức kéo nàng trở lại, "Không cần thì thôi."

"Cũng được." Hai người Mai Bình và Mai Kế bắt lâu như vậy, cũng không bắt được bao nhiêu, có lẽ hắn cũng có thể không bắt được gì, "Tự mình cẩn thận một chút."

Hắn chẳng hề để ý phất tay một cái, trước khi đi không quên nói: "Thật ra thì nếu những con trong bình không chết, thật sự dùng để chích huyệt đạo của ngươi, vậy đoán chừng lần này chính là ngươi chết rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Mai Bình tức giận nói.

"Những thứ kia đều là ong vò vẽ, vòi độc dài kia vừa chích, nhất là loại người động một chút là sẽ dị ứng như ngươi." Hắn chép chép mồm, "Thật là không biết đến lúc ta muốn gặp Đại thiếu lần nữa, có phải chỉ có thể nâng rượu, dâng hương......" Tiếng nói của hắn kéo dài âm điệu dần dần đi xa. Mai Kế thở dài, Mai Bình lại nói: "Đại thiếu."

"Không cần phải nói chứng chịu ngược đãi kia của ngươi, bây giờ đến xưởng với ta."

"Đến Hoành Chi sao?"

"Không, đến Cù Tiên."

***

Gỗ Tê Phượng bị mọt, trong bốn xưởng lớn chịu ảnh hưởng ít nhất là Hoành Chi hiên, bởi vì gỗ Tê Phượng giá cả đắt đỏ, dựng lầu cần nhiều vật liệu gỗ như thế, dưới tình huống bình thường không nên dùng lắm.

Kế tiếp là Quỳnh Ba trai, bởi vì đều là làm món tượng gỗ trang trí nhỏ, tuy là trước đó định ra buôn bán không hoàn thành cũng ói ra không ít tiền đặt cọc, nhưng mà dù sao đều là tờ đơn mức nhỏ.

Mà ảnh hưởng lớn nhất chính là Ám Hương các và Cù Tiên lâu, Ám Hương Các không cần phải nói, món gia cụ khắc gỗ lớn. Trước đó, Mai Kỳ điều tra tờ đơn hủy bỏ quá hạn, chỉ bình phong đã có mười mấy bức. Buôn bán của Cù Tiên lâu ngược lại không nhiều như vậy, nhưng bản thân chuyện buôn bán này phiền phức. Chuyện quan tài gỗ không trì hoãn được, đặc biệt trời dần dần nóng lên, chỉ đành phải dùng vật liệu gỗ khác thay thế gỗ Tê Phượng. Nhưng phiền phức nhất chính là gỗ hương lim có chất lượng và giá tiền đều chỉ đứng sau gỗ Tê Phượng, gần đây bởi vì gỗ Tê Phượng xảy ra sự cố sau đó dùng số lớn để thay thế, cũng bắt đầu khan hiếm.

Bốn xưởng lớn, mỗi một xưởng có riêng một đương gia hai phòng thu chi, phòng thu chi tách ra ký sổ, đến cuối tháng tách ra giao cho Mai Kỳ. Mà đến mỗi đầu tháng, nàng đều sẽ phái người không e dè đi chọn mua vật liệu gỗ, trong đó số lượng nhiều nhất chính là gỗ Tê Phượng, thứ tự kế tiếp theo là gỗ hương lim, gỗ lê vân. 

Đương gia Hoành Chi hiên là Mai Đoan Nguyệt, Ám Hương Các lúc ban đầu là Mai Sóc, có điều đã thoát thân rất lâu, hiện nay cũng đều giao cho Mai Đoan Nguyệt, về phần Cù Tiên lại là vào lúc Mai Tiêu vẫn còn đã giao cho một lão tượng sư thâm niên. Dưới tình huống buôn bán bình thường đều do những đương gia này tự mình làm chủ, nếu có công trình to lớn như là tu sửa trấn Dương Lâu thành Phượng Dương, thì mới nhất định phải báo lên cho Mai Kỳ rồi mới có thể quyết định. Lúc tu sửa trấn Dương Lâu ấy, trong bốn xưởng lớn Mai gia trừ Cù Tiên, ba cái khác đóng cửa cả ba tháng, đi tới thành Phượng Dương.

Khắc gỗ Mai gia, thắng là thắng ở đao pháp chạm trổ, nhất là gỗ Tê Phượng, hoa văn không giống với vật liệu gỗ khác, điêu khắc lên cũng khác biệt. Các điêu sư lớn của bốn xưởng lớn, trừ "Tám đao Kinh Hồng" của Mai gia từ trước đến giờ chỉ truyền dòng chính nữ, đao pháp khác khi dùng tất cả đều là lão luyện trong đó. Đáng tiếc Mai Sóc đi lần này, dù sao Mai Đoan Nguyệt không quen thủ pháp, cũng may những tượng gỗ giá trị liên thành kia cũng thỉnh thoảng mới có người đến cầu xin mua. Trước kia, phần lớn thời gian Mai Sóc điêu khắc cũng chỉ là tượng gỗ điêu sư bình thường có thể khắc ra, có điều tốc độ thì không chỉ gấp mấy lần những người đó. Chỉ hy vọng nghỉ một thời gian, kỹ thuật chạm trổ của Mai Đoan Nguyệt cũng có thể gánh vác đại cuộc.

Địa phương Cù Tiên lâu vắng vẻ, dù sao lượng lớn quan tài như vậy không thể nào sắp xếp ở trong phố xá sầm uất. Mai Kỳ còn chưa kịp vào cửa, đã thấy ở cửa lại tới một đám người ồn ào. Trước khi Mai Sóc đi đã giải quyết xong một nhóm lớn, nhưng còn có người biết rõ hiện tại gỗ Tê Phượng đứt hàng, mỗi ngày tới cửa ầm ĩ, không phải quan tài Tê Phượng thì không lấy.

Nàng khẽ quay đầu đi thở dài, không chỉ vật liệu gỗ trong xưởng này, nguồn gỗ gần đó cũng bị hao tổn lượng lớn, trong thời gian ngắn này hoàn toàn không tìm được gỗ Tê Phượng về, chẳng lẽ họ phải phá hủy toàn bộ gỗ Tê Phượng ư? 

"Mai Đại thiếu." Trong đám người có người mắt tinh thấy nàng, "Ngươi có lời giải thích không. Thi thể Lão Thái Gia nhà ta cũng đặt ba ngày, hiện tại ngày này nói nóng hay không, nhưng mà đang đặt tầm vài ngày, chỉ sợ cũng sắp bắt đầu hư thúi. Các ngươi luôn ngâm như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?"

Ở cửa, đương gia trấn an mọi người thật là có khổ không nói ra được. Hôm nay, gỗ hương lim lại đứt hàng, đổi dùng gỗ lê vân thì những người này nói gì cũng không chịu, dù là bà đã cắt giảm ngang giá tiền, tuyệt đối làm ăn lỗ vốn, vẫn còn chưa ổn định được.

"Đúng đấy, đúng." Một đám người sau lưng ồn ào lên theo, Mai Kỳ không nói gì, Mai Bình và Mai Kế tiến lên ngăn cản người. Nàng nhỏ giọng, nói nhỏ đối với người ầm ĩ mãnh liệt nhất kia trước, "Họ cho ngươi bao nhiêu bạc, ngươi ra giá, ta theo gấp ba cho."

Người kia ngẩn ra, nàng lại nói: "Hiện tại thì có thể đi vào lấy."

"Đại thiếu, ngươi muốn nói gì?" Người nọ đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng. Mai Kỳ lạnh nhạt nói: "Đồng ý dùng gỗ lê vân rồi."

Nàng ta gãi gãi đầu, vẻ khó khăn, "Như vậy không thể được, chủ tử có ân đối với ta, tại sao ta có thể vong ân phụ nghĩa?" Nàng ta đứng thẳng người, cất giọng càng ngày càng xúc động phẫn nộ, "Lão Thái Gia nhà ta nhọc nhằn khổ sở cả đời. Hiện tại, ta thậm chí quan tài thật tốt cũng không cho ông được. Dưới cửu tuyền, ông rõ ràng cũng không được yên bình. Các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn dùng gỗ lê vân tới qua loa. Có ai không biết, gỗ lê vân không chỉ có dấu nước, dễ dàng mục nát, trọng lượng còn nhẹ. Ta, Lão Thái Gia, tôn nữ (cháu gái) bất hiếu mà." Nàng ta nói xong gần như ngửa mặt lên trời muốn khóc, đám người vốn là bị nàng ta kích động ra, lần này càng ngày càng bất bình. Người đã chết rồi, thậm chí chỗ yên thân thật tốt cũng không có được.

Nơi khúc quanh, hai bóng người đang nấp ở dưới bảng hiệu mặt tiền một cửa hàng, "Đúng là không ngờ gia nô này trung thành tẫn chức như vậy, trở về nên thưởng nàng thật nhiều."

Chàng trai bên cạnh nhìn nàng một cái, cặp mắt coi thường, thoáng qua một chút dáng vẻ quyến rũ, "Ngươi cảm thấy tiếp theo sẽ như thế nào?"

"Cứ làm ầm ĩ tiếp, sớm muộn gì cũng đóng cửa."

"Cù Tiên ngã, còn có ba xưởng."

"Vậy thì từng bước từng bước phá đổ. Mai gia bây giờ đã lòng người ly tán, ngươi lại đi thêm chút lửa, sớm muộn gì đốt cháy lên cùng nhau phá hủy thôi."

Chàng trai kia liếc xéo nhìn nàng, "Ta bỏ ra hai ba năm, mới gạt được tín nhiệm trên dưới Mai gia. Họ đều cho rằng ta là công tử ngoan ngoãn ngàn y trăm thuận (nghe lời răm rắp), chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

"Ta chỉ là không thể gạt được một mình nàng ta."

Nàng kia vỗ xuống ở trên vai chàng trai đó, "Nhị đệ, ta luôn luôn biết đệ là người lợi hại nhất, nhất định được."

Trình Lăng híp híp mắt, nhìn Mai Kỳ, không trả lời nàng ấy. Đám người kia vốn là đang ầm ĩ, Mai Kỳ lại không dám đánh nhau, giữa lúc tình thế khó xử, một giọng nói của phụ nữ giương cao lên lấn át ồn ào này, đi kèm một âm thanh loảng xoảng vang lên, chấn động đến mức chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, "Ầm ĩ gì thế, người chết cũng bị đánh thức."

Sắc mặt những người đó lập tức cứng đờ, chỉ thấy trước mắt, một người đàn ông mặc áo đỏ, tóc dài xõa tung, sắc mặt tái nhợt, cặp mắt vô hồn, đi kèm một tiếng loảng xoảng kia, nâng lên một đám khói trắng, bao phủ hắn, không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy âm thanh kia vô cùng ác độc, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, không biết người nào hô một tiếng, "Quỷ, là quỷ, người chết không hạ quan được. Đây, đây là tới lấy mạng đó."

Chỉ một thoáng cả đám người liên tục xông tới đương gia kia nói: "Gỗ lê vân thì gỗ lê vân, ta muốn."

"Ta cũng muốn."

"Không sai, ngày mai sẽ tới lấy."

Tốc độ này quả nhiên là giống như tia chớp, khói trắng bên cạnh người đàn ông kia còn chưa tan đi hết, người đã chạy hơn nửa. Người phụ nữ ồ ào kia không ngừng ôi nè mà muốn kéo người lại, nhưng đâu có kéo được.

"Xí xí." Nam quỷ kia đưa tay không ngừng vung khói trắng trước người mình, "Thật là xui xẻo, lại vẩy." Mai Kỳ đi tới phía hắn, hắn duỗi ra một tay, "Này, ngươi đừng tìm chết, đây là hương phấn."

Nam quỷ kia dĩ nhiên chính là Thượng Quan Phức. Lúc trước, sau khi hắn và Mai Kỳ tách ra bèn đi đến vườn hoa Mai gia bắt ong mật. Mùa xuân, trong bụi hoa này thật ra thì rất nhiều ong mật, sở dĩ Mai Bình và Mai Kế không bắt được là bởi vì bản thân họ sợ, sợ hãi bị chích cho nên trong tay tránh né, sợ hãi rụt rè. Bắt ong mật này cũng chú ý ba chữ nhanh thật chuẩn, một bình, một nắp, nhìn trúng rồi thì vừa trùm lại đậy. Một lần, hắn có thể chụp vào mấy con, không tới một khắc, trong túi lưới nhỏ móc giữa eo đã bắt được nửa túi rồi, hắn lại chuẩn bị bắt non nữa túi nữa coi như chắc chắn.

Hắn đang bắt ong mật trong vườn hoa, lại thấy được chàng trai mới vừa bị hắn ngăn ở ngoài cửa phòng Mai Kỳ, một mình vòng qua từ trong vườn hoa, đi về phía cửa sau, còn có chút che che giấu giấu, chọn đường có rừng cây dày đặc để đi.

Hắn để bình xuống, đột nhiên nhớ lại vừa nãy Mai Kỳ bảo hắn ngăn cản Trình Lăng đi rồi sau đó không nói ra miệng chính là muốn hắn giúp đỡ kia, chẳng lẽ là có liên quan với Trình Lăng này?

Hắn cởi xuống túi lưới, liếc nhìn chung quanh, cởi xuống lại buộc tới phía trên một chạc cây bên cạnh kia, đi theo Trình Lăng, ra khỏi cửa sau. Quanh đi quẩn lại đi tới chỗ vắng vẻ này thì gặp được một đám người vây ở trước cửa Cù Tiên lâu, hắn vừa lơ đễnh chút đã đánh mất Trình Lăng, ngược lại thuận thế giải vây Mai Kỳ.

***

Thượng Quan Phức vào Cù Tiên lâu, ngồi một bên. Mai Kỳ tìm người đưa khăn ướt lên cho hắn lau mặt, hắn khoát tay áo, dứt khoát đến sương phòng phía sau tự mình lấy nước rửa mặt. Lúc trở ra, Mai Kỳ đang dặn dò đương gia kia, quay đầu lại nhìn hắn một cái, gấp rút dặn dò xong, lại nói: "Nguồn gỗ lớn nhất của chúng ta đều ở xung quanh thành trì này, cây có sẵn không nhiều lắm, có phần lớn chặt hết rồi, trong vòng một hai năm này không thể bù được đủ. Tháng này, ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp đi thành trì xa chút, tìm gỗ Tê Phượng trở lại."

Đương gia kia đồng ý, "Có điều trước đó phải bổ sung cho đủ gỗ hương lim, đây vốn là lấy gỗ hương lim thay thế cũng còn tốt. Lần này giảm liền hai cấp mới xảy ra biến cố này."

"Ta biết rồi." Nàng xoay người lại, Thượng Quan Phức rửa sạch hương phấn trên mặt, trang điểm ban đầu cũng rửa đi, lộ ra mặt mày nhạt nhẽo, da thịt vốn là trơn mềm nhẵn nhụi, cũng không biết hắn thường xuyên xoa hương phấn dày như thế làm cái gì.

"Ngươi lại nợ ta một món nợ ân tình."

"Ngươi muốn ta trả như thế nào đây?"

"Trả đồ cho ta." Hắn mở ra một tay, "Trả lại ta sẽ cân nhắc có nói cho ngươi biết chuyện quan trọng không."

"Chuyện gì?"

"Ngươi còn chưa trả, lại muốn ta cho ngươi biết?" Thượng Quan Phức nhếch lông mày lên. Mặc dù hắn rửa sạch hương phấn rồi, nhưng mỗi ngày làm bạn với hương phấn, có vẻ trên người vẫn mang theo mùi thơm nhàn nhạt này. Hô hấp Mai Kỳ có chút không thông suốt, nhưng không lui về phía sau, "Vậy thì không nói thôi."

"Đại thiếu." Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng la hét to, Thượng Quan Phức theo thói quen quay đầu lại, thân thể nghiêng một chút, lại bị người đụng vào một phát ở bên trái lệch trên eo. Thật ra thì cũng không nặng nhưng người nọ không chỉ không có xin lỗi, vẫn còn đang trách móc: "Ôi, đây là ai vậy, chắn đường đi khiến người ta đi như thế nào?"

Lúc này hắn mới phát hiện, đụng hắn là một cỗ quan tài, hoặc là nói, là một người một mình khiêng quan tài gỗ. Nhưng mà, người này đại khái lớn lên rất lùn, hắn chỉ thấy quan tài, lại không nhìn được mặt người.

Một cỗ quan tài gỗ thiệt như vậy, tuy nói phía trên khắc hoa văn, mất chút vật liệu gỗ, nói ít cũng nặng bốn, năm trăm cân. Thân thể hắn khom xuống, nghiêng đầu đi nhìn người khiêng quan tài gỗ này, thế nhưng vóc người nhỏ thấp, nhìn qua chỉ là, "Ngươi dùng lao động trẻ em." Một tay hắn chỉ Mai Kỳ lên án nói.

Mai Kỳ không nói gì, mặc dù nàng vẫn không có nét mặt gì, nhưng mà Thượng Quan Phức rõ ràng thấy khóe miệng nàng vừa co rút một cái. Người nọ đặt quan tài xuống, "Cái gì lao động trẻ em, lão nương cũng đủ tuổi làm nương ngươi rồi." Chiều cao của người phụ nữ kia vẫn chưa tới ngực Mai Kỳ, thậm chí còn lùn hơn so với hắn, nhưng mà mặt mũi này lại đúng là lão thành, nhìn thế nào cũng hơn bốn mươi. 

Thượng Quan Phức cứng ngắt một chút, hắn không thể ngờ sẽ có người phụ nữ dáng dấp thấp thế này, chỉ cứng đờ sau đó lập tức lớn tiếng nói: "Làm sao ta biết, ta lại không thấy mặt của bà. Còn nữa, cõi đời này còn chưa có người có tư cách làm nương ta."

Người phụ nữ kia một tay để quan tài xuống, trên mặt đất phát ra một tiếng vang nặng nề, "Cái thằng nhóc thúi này, vừa nhìn đã biết là ngươi không có dạy dỗ không có gia giáo. Cõi đời này cũng vẫn chưa có người sẵng giọng với ta."

"Thuật di......" Lời Mai Kỳ mới vừa ra miệng, đã bị Thượng Quan Phức ngăn cản, hắn đứng ở trước người phụ nữ kia, bởi vì cao hơn bà ta, hắn có thể cúi đầu, "Thật sao? Vậy hôm nay ta sẽ sẵng cho bà xem."

Người phụ nữ thấp bé này mở trừng hai mắt, lồi ra ngoài, một tay lại nâng quan tài lên, "Hôm nay không rãnh dạy dỗ ngươi, ta còn có chuyện làm, sớm muộn gì để cho ngươi biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ."

Thượng Quan Phức lè lưỡi lớn về phía bóng lưng của bà, "Sớm muộn gì? Hy vọng bà còn có vinh hạnh nhìn thấy ta đây."

Mai Kỳ ở sau lưng hắn lắc đầu một cái, "Ngươi nói bắt ong mật cho ta, bắt như thế nào rồi?"

"Được rồi, treo ở trong vườn hoa nhà ngươi đấy."

Treo, Mai Kỳ có chút không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, "Tối nay, ngươi có thể giúp ta chích huyệt không?"

"Ta? Tại sao là ta?"

Nàng thở dài, "Ta không biết còn có thể tìm được ai sẽ dám bắt ong mật lại nắm ở trong tay."

"Nhưng mà, ngươi phải chích lại là huyệt lớn toàn thân?"

Mai Kỳ nhếch lông mày lên, "Ta đã không ngại bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi sợ cái gì?"

Thượng Quan Phức trừng cặp mắt lên, gần như không phân cao thấp với người phụ nữ nhỏ thấp trước đó. Hắn đưa ra một ngón tay, chỉ về phía nàng "Ngươi" nửa ngày, cảm giác lần này mình thật sự không đủ khí thế, cần tìm một chút đồ tăng thêm khí thế, vì vậy quay người lại đi vài bước, bắt lấy một cái bình hoa để trên bàn dài phía trước đại sảnh Cù Tiên lâu, giơ lên bèn đập tới phía nàng, bị nàng một tay bắt được.

Thật ra thì hắn cũng biết nàng bắt được, nhưng lần này hắn đành phải mượn cổ tức giận này đưa ra lời mắng, "Mai Kỳ, ngươi là thứ người chết giả vờ chính đáng, xấu xa đến cực điểm."

Một tay nàng bắt lấy bình hoa, gật đầu một cái với thợ đi qua bên cạnh, ý bảo họ đừng xem trò vui, đi làm việc nhanh lên một chút. Vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng nhìn hắn, thật là vô tội, "Ta nói cái gì?"

***

Thượng Quan Phức là người rất nhỏ mọn, thù rất dai. Mai Kỳ biết, cho nên nàng cắn răng nhịn đau, trên người nàng mặc áo đơn, trước đó đại phu đã chấm một số Chu Sa màu đỏ sáng tỏ ở phía trên mấy huyệt vị nàng cần chích, trên lưng nhiều nhất, cũng còn coi là tốt, ngay cả có hai cái ở bụng dưới, vị trí có chút nhạy cảm.

Lúc này nàng đã cởi áo, quần áo đè ở dưới người trước ngực, đang nằm lỳ ở trên giường. Hắn mím môi, ong mật nhốt ở trong túi lưới một ngày, không có tinh thần lắm, bay nhảy cũng không kịch liệt. Hắn nắm được đoạn giữa cơ thể mềm mại, từng con ong mật co lại nửa người dưới. Hắn không phải ghim theo chuẩn tốt lắm, từng cái một đều cần bận rộn buổi sáng, đại phu đang ở bên cạnh, Mai Kế coi chừng một bên, về phần Mai Bình, vào lúc con thứ nhất đâm xuống đã chạy ra ngoài, không dám nhìn, "Thấy châm ta sẽ hoa mắt."

Dưới tay hắn vốn đang cố ý tăng thêm sức lực, nghiêng đầu thấy trên trán nàng lồi ra gân xanh, cuối cùng vẫn là thả mềm sức lực. Hắn biết rất đau, hơn nữa, nàng còn phải gánh lên u đau thêm một khoảng thời gian rất dài như vậy, còn có tội chịu. Hắn cũng tạm thời bỏ qua cho nàng thôi, dĩ nhiên không phải là hắn mềm lòng đối với nàng, không phải thấy dáng vẻ đau khổ của nàng thì hắn cảm thấy không đành lòng, cảm thấy mình cũng mơ hồ cảm thấy đau theo, tuyệt đối, tuyệt đối không phải vậy.

"Đại thiếu, cảm giác như thế nào?" Đại phu kia cong người xuống hỏi, dù sao làm như vậy cũng coi là bí quá hoá liều khi không có cách nào, không ai biết sẽ có hậu quả gì.

"Ta chịu đựng được."

"Trên lưng xong rồi." Thượng Quan Phức ném thêm một con vào trong bình trên đất, "Ta xoay người trước. Ngươi, ngươi quay qua đây."

Hắn quay lưng về phía giường, Mai Kỳ quay người sang, áo đắp lên trên người, chỉ lộ ra bụng dưới cần ghim kim. Mai Kế gật đầu với hắn, hắn quay người lại, mới vừa thấy lưng cũng còn tốt, lần này thấy bụng dưới bằng phẳng bền chắc của nàng, dưới tay hắn càng thêm run rẩy. Đại phu kia ở bên cạnh nhìn ra lo lắng, chỉ sợ hắn đi lệch, lại không dám ra tiếng.

Đợi đến toàn bộ châm xong, bản thân Thượng Quan Phức đã ra mồ hôi đến sắp mệt lả. Trong túi lưới còn có một con ong, hắn không dám nhìn tới Mai Kỳ, cố ý xoay người cầm nó ra, "Xem ta đoán chính xác biết bao, bắt được vừa đúng như vậy."

Mai Kỳ ngồi dậy, cả người nàng bắt đầu nổi lên bọc vết thương bắt đầu nóng lên phình to thấy đau, chưa kịp nghĩ đến quần áo mình chỉ là khoác lên người, vừa ngồi dậy thì rớt xuống, trên người hoàn toàn trần truồng. Đại phu và Mai Kế đương nhiên không có phản ứng gì, chỉ nghe một tiếng gào to cực kỳ bi thảm vang lên. Nàng còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên gì, thì thấy hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nàng, có lẽ là hoàn toàn không chú ý tới vòi độc của con ong mật trên tay phải mình đâm vào mu bàn tay trái của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.