Khói Bếp Ven Hồ

Chương 37




Lâm Xước loáng thoáng cảm thấy một đợt xúc cảm trơn nhẵn phất qua toàn thân, mở ra cặp mắt mê ly, vừa đối diện ánh mắt nàng mỉm cười, nàng lật người ôm hắn ở trên người, chăn gấm thật mỏng ở trên người, mang theo từng chút một cảm giác lạnh lẽo, lúc này chạm đến da thịt ấm áp, hắn khe khẽ run lên, lại thoải mái cuộn người lại, cả người vùi ở trong lòng nàng.

Một tay Mai Sóc lại thoáng cái xuyên qua tóc hắn, "Tiểu Xước Nhi, ngươi trở nên nhẹ, nhất định là lại gầy rồi."

"Nhưng quần áo không có trở nên lớn mà." 

"Vậy là gầy một chút xíu."

"Ngươi đây cũng biết?"

"Ta đương nhiên biết, ngươi gầy bao nhiêu lạng ta cũng có thể nói ra được."

"Vậy mới không tin."

"Không tin?" Tay ở giữa tóc xuống phía dưới thăm dò bên hông hắn bắt đầu gãi ngứa, Lâm Xước tránh né đứng dậy, một chân giẫm ở trên chăn gấm, dưới chân trượt đi, ngã chõng vó lên trời ở trên giường.

Tiếng cười của Mai Sóc vang lên, hắn còn chưa kịp nhúc nhích thì lại bị nàng đặt ở phía dưới, "Đây chính là hậu quả không nghe lời ta."

Lâm Xước đẩy thân thể của nàng một cái, "A Sóc, trời tối rồi."

"Ta biết."

"Ta cần phải trở về."

"Không cần." Nàng ngáp một cái,  "Bên Mặc thúc kia, sớm muộn gì phải nói cho hắn biết, yên tâm đi, không có chuyện gì."

***

Mấy ngày nay liên tiếp đều là trời nắng to vạn dặm không có bóng mây, gió nhẹ nắng ấm, bên hồ liễu rủ đu đưa, Mai Sóc tựa tại góc tường, một tay vòng ở trước ngực, một tay nắm cành liễu rủ ngắm nghía, nhưng tất cả tâm thần đều đang nghe giọng nói mềm dẻo truyền tới trong phòng, "Thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề, hành kỷ hữu sỉ, động tĩnh hữu pháp, gọi là phu đức."

Tiếp theo là một giọng nói nho nhã thuộc về người đàn ông trung niên, "Trạch từ nhi thuyết, bất đạo ác ngữ, thì nhiên hậu ngôn, bất yếm vu nhân, là phu ngôn."

Nàng lắc đầu cười khẽ, một giọng nói truyền đến từ sau lưng, "Tam Thiếu, thì ra là ngươi ở nơi này."

"Mặc thúc, thế nào?"

Tần Mặc đi tới trước người của nàng, vừa vặn có thể thấy chàng trai ngồi ở trước bàn sách với nam phu tử đứng sau bệ cửa sổ, "Ngươi vẫn luôn đứng ở chỗ này?"

Nàng đưa tay, cành liễu phất qua ở dưới cánh mũi, "Mặc thúc, ngươi biết loại cảm giác đó không? Ngươi nhìn hắn, nghe tiếng của hắn, lòng của ngươi cũng đã đầy," Giọng của nàng dần dần trở nên nhẹ, lẩm bẩm nói nhỏ cũng không biết là nói cho Tần Mặc đang nghe hay là nói cho mình nghe, "Tràn đầy, cũng không để cho người khác nữa."

"Tam Thiếu, ngươi thật sự là rất thích hắn." Hắn cười than thở, "Sự kiện kia, trừ ngươi ra ta, Đại thiếu, Nhị thiếu, với vị Phu Tử đại thiếu mời tới này, vậy cũng còn chưa có người khác biết, nhưng trước khi hắn vào làm thiếp thị rất nhiều người từng thấy, trong nhà người làm nhiều, miệng lưỡi cũng hỗn tạp, vẫn phải tìm lời giải thích."

"Mặc thúc, giao cho ngươi."

"Ngươi đúng là bớt việc."

"Đa tạ Mặc thúc rồi." Nàng xoay người làm vái chào, như là đang nói đùa, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, Tần Mặc hiểu địa vị chàng trai kia trong lòng nàng, "Yên tâm đi, lần đầu tiên ta thấy hắn đã cảm thấy hắn rất hợp nhãn duyên, không đúng vậy sẽ không dễ dàng đã dẫn hắn đi vào như thế."

Mai Sóc cười đùa nói, "Có thể khiến Mặc thúc liếc mắt đã hợp duyên, Tiểu Xước Nhi nhà ta thật đúng là phúc phận đã tu luyện mấy đời. Tầm mắt Mặc thúc cao bao nhiêu, mọi người chúng ta đều biết, nếu không phải vậy sao vẫn độc thân?"

"Đi, nói một chút lại không có mức độ." 

"Chẳng qua gần đây ta cũng không gặp lão Nhị, nàng không có bị giam lại chứ?"

"Vừa bắt đầu cũng giam lỏng mấy ngày, sau đó thì thả rồi, ta cũng không làm sao thấy, chẳng qua ta nghe người ta nói Nhị thiếu ngâm mình cả ngày ở Hoa Lầu."

Trong phòng giọng nói đứt quãng tiếp tục truyền đến, "Cô cữu cho tâm, khởi đương khả thất tai? Thê tuy dù vân ái, cô hữu Vân Phi, đây gọi là lấy nghĩa tự phá người vậy." (lòng anh chị em họ, há có thể đánh mất ư? thê dù rằng yêu, anh chị em họ dù sai, đây gọi là lấy nghĩa tự đánh bại người vậy)

Mai Sóc ngước mắt nhìn ánh tà dương phủ ở phía trời tây, đi lên trước gõ mở cửa phòng, "Trịnh Phu Tử, có thể tan học chứ?"

Người đàn ông trung niên kia nhìn nàng một cái, "Đại thiếu dặn dò, hôm nay phải học thuộc lòng《 nam giới 》."

《 nam giới 》? Mai Sóc than thở, thứ bà nội thích nhất. Lâm Xước thấy nàng đi vào, ánh mắt lấp lánh lập loè, tầm mắt từ trên trang sách rời đi, Trịnh Phu Tử này không vui dùng thước đánh một cái ở trên bàn, hắn run một cái, lập tức ngoan ngoãn ngồi tốt, đầu cúi thấp miệng lẩm bẩm.

"Tam Thiếu, kính xin ngươi đi ra ngoài trước."

"Còn bao nhiêu?"

"Vừa tới phần thứ sáu, còn có nửa phần."

"Trước cơm tối có thể xong không?"

"Vậy thì hỏi hắn rồi."

Mai Sóc đi tới trước người hắn, "Ngươi thuộc lòng trước, ta đi ra ngoài một chuyến, quay lại cùng dùng cơm tối với ngươi." Hắn giương mắt, hình như có chút không muốn, "Tiểu đầu đất." Mai Sóc vuốt bằng tóc rơi trên trán hắn, "Ta cũng không phải là đi xa nhà, sẽ trở lại ngay."

"Khụ khụ." Thước trong tay Trịnh Phu Tử lại đang gõ mấy cái trên bàn, Mai Sóc khẽ gật đầu với hắn một cái, "Ta đi ngay." Nàng xoay người ra ngoài phòng, xa xa hình như thấy hai con bạch kiên điêu quanh quẩn ở bầu trời Mai gia, đảo mắt lại không thấy bóng dáng.

***

Phong Hoa Tuyết Nguyệt tứ đại câu lan, không có đoán sai, Mai Triều chắc là ở Túy Tuyết câu lan, Mai Sóc kéo chặt cổ áo, lại nghe được giọng nói mềm mại của quan phụ thân dáng vẻ kệch cỡm kia ra ngoài, vẫn cảm thấy cả người mình nổi lên một tầng da gà, trước kia sao không cảm thấy khó có thể chịu được như vậy?

"Mai Tam thiếu, thật sự là khách ít đến khách ít đến, đây là muốn tìm..."

"Ta tìm Nhị tỷ ta, nàng có ở đây không?" Mai Sóc trực tiếp cắt đứt hắn, gạt mở bàn tay hắn duỗi ra.

"Mai Nhị thiếu, có có, đang ở bên trong phòng Luyến Nhi nhà ta nghe hát."

"Ta tự đi tìm nàng."

"Tam Thiếu." Quan phụ thân này kéo nàng lại, "Ngươi cũng biết quy củ Túy Tuyết câu lan của ta, Luyến Nhi là một trong bốn đại đầu bảng của ta đấy, lúc hắn tiếp khách, những người khác hết thảy không gặp."

"Ta tìm lão nhị nhà ta, cũng không phải là tìm hắn." Nàng mò vào trong ngực, móc ra một thỏi bạc, "Được chưa?"

Thật vất vả coi như là xua người đi, nàng đi vào, một tay bịt mũi, mới vừa lên cầu thang, đã gặp được Mai Triều xiêu vẹo xuống dưới, nàng đưa tay đỡ lấy nàng, "Ngươi làm sao vậy?"

"Cẩm Nhi." Nàng há mồm, nghênh đón mùi rượu đập vào mặt, chọc cho con sâu rượu trong bụng Mai Sóc cũng bắt đầu từng con từng con bò ra ngoài.

"Nơi này không có Cẩm Nhi, ngược lại thì có Luyến Nhi, Hoa Nhi gì đó." Nàng tức giận nói, một tay đặt nàng ấy ngay ngắn, "Ngươi còn đi đường được không?"

"Đi, lão Tam." Cuối cùng thì Mai Triều nhận ra nàng, "Theo ta đi uống rượu."

Mai Sóc bị nàng lôi kéo lên trên, "Uống thì uống, tự ta biết đi. Còn nữa, ta là tới nói với ngươi, lão đại bảo sáng mai chúng ta đến ngoài thành chờ lão thái bà, xem như là chịu đòn nhận tội gì đó."

"Chịu cái rắm, ta cũng đã hai mươi lăm, làm chuyện gì còn cần bà ấy để ý tới? Bà ấy nhìn không vừa mắt thì ta phải nhận sai?"

"Nói đúng lắm, đi, ta uống cùng ngươi."

***

"...... Khiêm tắc đức chi bính, thuận tắc phu chi hành. Phàm tư nhị giả, túc dĩ hoà hĩ." Lâm Xước thở ra một hơi rất lớn, Trịnh Phu Tử này gật đầu, "Hôm nay thì đến chỗ này."

Ngoài cửa truyền đến hai tiếng bước chân chợt nhẹ chợt nặng, ánh mắt Lâm Xước mong đợi nhìn về phía cửa, lúc thấy người tới thì có chút thất vọng cúi đầu, lại là Mai Kỳ và Tần Mặc.

"Trịnh Phu Tử, đa tạ."

"Không khách khí."

"Bây giờ sắc trời đã tối, ta vừa vặn muốn đi ra ngoài, có thể thuận đường tiễn ngươi trở về."

"Đa tạ Mai đại thiếu rồi."

Mai Kỳ chân trước mới vừa đi, thì Tần Mặc đi vào nói với hắn, "Đi theo ta."

"Đi nơi nào?"

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi ở tại Tùng uyển."

"Tùng uyển?"

"Không sai, năm Tiểu Uyển khách viện đến nay đều bỏ trống Tùng, Trúc, Huyên, Lan, Thọ ngũ thụy thạch, đại thiếu cố ý để cho ngươi vào ở Tùng uyển đấy. Đến lúc đó Trình công tử gì kia vừa đến, nhiều nhất cũng đến ở Trúc uyển."

"Trình công tử gì, Trúc uyển?"

Tần Mặc sửng sốt một chút, "Ta quên, Tam Thiếu từng nói, những chuyện này không cần nói với ngươi. Ta dẫn ngươi đi thu dọn đồ đạc, tối nay ngươi cứ đến ở Tùng uyển đi, bữa tối sẽ có người đưa cho ngươi."

"Ta chờ A Sóc trở lại ăn cơm tối."

"Tùy ngươi thôi. Chẳng qua lời ta nói dưới đây, có lẽ Tam Thiếu còn có thể nói một lần với ngươi, tóm lại, ngươi nhớ kỹ."

"Ừ."

"Thân phận của ngươi, bây giờ là tam công tử Lâm gia Du Châu Giang Nam, trong nhà đời đời kinh doanh buôn bán đồ sứ, ngày trước lên Kinh thăm người thân với người nhà thất lạc ở chỗ này, đến bước đường ký xuống nô khế với ta."

"Nhưng..."

"Hãy nghe ta nói hết. Sau đó người hầu ngươi tìm tới chúng ta mới coi như biết thân phận của ngươi, vào trước khi người nhà ngươi từ kinh đô thăm người thân trở lại đón ngươi, ngươi tạm thời cũng sẽ ở tại Mai gia làm khách."

Lâm Xước gãi đầu, "Đây không phải là đang gạt người sao?"

"Nếu như ngươi muốn ở chung một chỗ với Tam Thiếu, cứ nhớ kỹ theo lời ta nói." Tần Mặc quay người lại nhìn hắn, đột nhiên buồn cười phát hiện động tác này, vẫn thật sự giống như đúc với Mai Sóc, "Đến, đi vào lấy đồ ra."

***

Trịnh Phu Tử này dừng lại, đứng ở trước mặt một cửa hàng, tầm mắt lại dừng ở trên một tòa cổng chào viện phường tinh xảo cách đó không xa, phát ra một tiếng than nhẹ, "Lâu thượng hoàng hôn dục vọng hưu, ngọc thê hoành tuyệt nguyệt như câu*." 

*: Hai câu đầu trong bài thơ "Đại tặng kỳ 1" của Lý Thương Ẩn, có nghĩa là "Đứng trên lầu trông ngóng tới chiều mới thôi, Cầu ngọc không thấy, trăng như lưỡi liềm." (Thivien.net)

Mai Kỳ cách một khoảng cách với hắn, không nghe rõ hắn đang nói gì, "Trịnh Phu Tử."

"Đa tạ đại thiếu đưa ta trở lại, ta đến nhà rồi."

"Vậy thì tốt." Mai Kỳ xoay người đang muốn rời đi, lầu nhỏ tinh xảo kia chính là Túy Tuyết câu lan, bên trong mấy tên tay chân khiêng một tên du côn không có tiền trả vứt ra. Người phụ nữ kia lảo đảo té ngã trên đất, Trịnh Phu Tử thiếu chút nữa bị nàng đụng phải, chợt đứng không vững ngã xuống phía Mai Kỳ, nàng tiện tay vừa đỡ, vừa nghĩ đến mình không thể đụng vào, đang muốn buông tay đột nhiên nghe được hai tiếng bốp bốp, một giọng nói giòn giã vang lên, "Dâm tặc, còn không buông cha ta ra."

***

Mai Sóc đỡ Mai Triều đứng không vững lảo đảo đi ra từ Túy Tuyết câu lan, hai người đứng ở đầu gió, sắc trời hoàng hôn, vẫn rõ ràng thấy lão đại kia của mình cho tới bây giờ nhượng bộ lui binh với đàn ông đang bị một thiếu niên áo đỏ chống nạnh tức giận mắng.

"Ngươi...ngươi còn không buông cha ta ra." Một tay thiếu niên áo đó này giơ cây vợt trúc, hai tiếng mới vừa rồi chính là đánh vào trên tay mình, hắn đi từng bước một đến gần, Mai Kỳ đột nhiên bắt đầu nghiêng đầu không ngừng nhảy mũi, hắn sững sờ tại chỗ, trên người mình có mùi vị gì sao? Nàng phản ứng lớn thế này. 

Trịnh Phu Tử thoát thân kéo hắn, "Phức Nhi chớ hồ đồ, nàng chỉ là đưa ta trở lại."

Trịnh Phu Tử lôi kéo con trai tránh ra, rốt cuộc Mai Kỳ ngừng nhảy mũi, điểm đỏ trong cổ lại mọc lên như măng sau xuân. Bên tai nghe được tiếng cười quen thuộc, nàng quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy lão Tam mình đứng ở một bên xem kịch vui, lão Nhị thì ngẹo đầu dựa vào trên vai nàng.

Ngũ lăng niên thiểu bản đa tình, ngân an bạch mã đạp ca du, nghê thường nhất khúc đương thì sự, lục nhu hồng tiểu bất cấm phong *. Trang ## bubble Ba tiểu thư Mai gia nổi tiếng Phong thành, rốt cuộc lại một lần nữa cùng nhau xuất hiện tại câu lan xa hoa đồi truỵ của Phong thành. 

* : (五陵年少本多情, 银鞍白马踏歌游, 霓裳一曲当时事, 绿柔红小不禁风.) Thiếu niên Ngũ Lăng vốn đa tình, ngựa trắng yên bạc đạp khúc dạo chơi, chuyện một khúc nghê thường lúc đó, mềm xanh hồng nhỏ không khỏi nhanh như gió (hic tìm ko ra bài nào nên mình dịch tạm. Ai biết thì chỉ giùm nhé)

Mai Sóc kéo Mai Triều đến gần, thật nhanh ném nàng tới trên người Mai Kỳ, "Ta vội chạy về, ngươi mang theo nàng đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.