Ba Từ có chút giật mình.
Lại thấy mọi người đều nhìn ông ta, ông ta mở miệng, chậm rãi hỏi: “Tôi để thằng bé đi Gambia khi nào?”
Nam Diệp suýt gặp tai nạn ở đó.
Dù ông có máu lạnh như thế nào thì vẫn là một người ba, cũng không thể đuổi anh đến nơi đó được.
Chử Quốc Hoa cũng có chút bối rối.
Ông mất nửa ngày ở đây để nói chuyện với ông thông gia, hóa ra lại nhầm người?
Sân bay quốc tế Tây An.
Chửa Dạng vừa kết thúc trận đầu liền bị kéo đến đây, ngay cả kết quả cũng không nghe.
Có điều nhìn vẻ mặt tươi cười của Dư lão sư, xem ra không mất giải nhất, giải nhì.
Cô vốn cho rằng dựa vào tài lực của Sùng Chính Nhá, mua hai ghế hạng thương gia hoàn toàn không có vấn đề, cô đi theo chỉ dẫn đi thẳng qua lối dành cho khách vip, sau đó ngồi chờ ở sảnh đợi lên máy bay.
Sau khi nhìn thấy vách ngăn bằng thủy tinh khổng lồ, máy bay chậm rãi vận hàng theo quỹ đạo, Chử Dạng thấy đây không phải vấn đề ghế hạng thương gia.
“Có cần thiết phải vậy không?”
Chỉ bay một chuyến đến Nam châu Phi, có cần phải ngồi máy bay riêng không?
Sùng Chính Nhã không quan tâm: “Vé máy bay đến Zambia quá ít, hơn nữa phục vụ cũng không tốt nên tôi dứt khoát chọn ngồi máy bay riêng.”
Trước kia cô cho rằng Sùng Chính Nhã chỉ là tên nhà giàu mới nổi, không ngờ anh ta lại bạo như vậy.
“Rốt cuộc hôm nay tôi cũng có thể ngồi trên chiếc Citation Longitude này.”
Trước khi lên máy bay, Sùng Chính Nhã cũng háo hức muốn thử.
Chử Dạng thấy có chút kỳ quái: “Đây không phải máy bay của anh sao?”
“Cô quá coi trọng rôi rồi, nếu tôi có thể bỏ ra ba mươi triệu đô để mua máy bay như vậy. Tôi đã sớm ở riêng với lão ba nhà tôi rồi”. Sùng Chính Nhã khoát tay tự giễu: “Cô biết nhà họ Dung chứ?”
Chử Dạng gật đầu.
“Cô biết cô hai nhà họ Dung không?”
À, là em chồng ngu ngốc, nghe nhầm giấy thành bánh bao.
Chử Dạng lại gật đầu lần nữa.
“Chồng của cô ấy”, trong giọng Sùng Chính Nhã ngập mùi chua: “Đây là một trong những máy bay riêng của thái tử nhà họ Trầm ở Hồng Kông.”
Tài lực nhà họ Trầm cô cũng từng nghe qua.
Vị kia của nhà họ Trầm đưa sự nghiệp vào trong nước phát triển, cõ lẽ vì quan hệ tương đối căng thẳng hai bên eo biển gần đây, nghe nói nhà họ Trầm đã đồng ý chuyển sản nghiệp vào trong nước, không riêng gì khu vực Tam giác Vàng, mà còn có cả các thành phố tuyến đầu trong nước, hoàn toàn thao túng thị trường trong nước.
Giá trị tập đoàn Trung Nhuận do một tay vị kia nhà họ Trầm gây dựng đã vượt quá trăm tỉ, thân phận thái tử đối với anh ta mà nói có hay không cũng được.
Ngược lại là anh họ của anh ta, dường như có ý làm chủ.
Bởi vì quan hệ giữa hai nhà nên lúc tụ họp, Chử Dạng từng nghe thấy.
Việc khiến Chử Dạng tò mờ hơn là tại sao Sùng Chính Nhã có thể mượn được máy bay.
Theo lý mà nói bọn họ không có quan hệ.
Lần này Sùng Chính Nhã chỉ giải thích, có chỗ cho cô ngồi cô cứ ngồi, cô hỏi nhiều vậy làm gì.
Máy bay đang bay trên trời, Chử Dạng nhìn qua lớp kính ra ngoài cửa sổ nhìn thấy bầu trời bao la.
Vượt qua xích đạo, bầu trời xanh xanh hơn.
Chử Dạng đã tỉnh ngủ nên tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Cô lại lần nữa tới Zambia, lần trước cô mất trí nhớ, lần này cô quay lại để tìm.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô bị Sùng Chính Nhã lay tỉnh, anh ta nói đã đến nơi.
Mùa hè ở bán cầu Nam khác hẳn sự âm u ngột ngạt của bán cầu Bắc, bầu trời cả ngày gần như sáng sủa.
Sau khi cởi áo bông thay áo ngắn tay, Chử Dạng cảm thấy mình sắp ốm vì chênh lệch nhiệt độ.
Zambia hai năm trở lại đây dần ổn định hơn, thủ đô vẫn còn nhiều phế tích chờ phục hưng lại, sân bay cũng chưa thể so sánh với sân bay quốc tế Hàm Dương*.
(*) Sân bay quốc tế Hàm Dương, Tây An, Trung Quốc.
Chử Dạng vừa xuống máy bay đã bị khói bụi nơi đây làm cho ho khan mấy tiếng.
Khắp nơi đều là mùi công nghiệp lắp đặt.
May mắn duy nhất là khí trời rất tốt, không có mấy, ánh mặt trời chói nhức mắt.
Sùng Chính Nhã đã sớm gọi xe, ra khỏi sân bay lập tức có xe chờ ở ven đường.
Chử Dạng còn cho rằng Sùng Chính Nhã muốn đưa cô đến đại sứ quán nhưng tài xế trực tiếp lái lên đường cao tốc, cách nơi dừng chân càng lúc càng xa.
Cô hỏi: “Đi đâu vậy?”
Sùng Chính Nhã nhàn nhạt nói: “Bờ sông Mozambique*.”
(*) Mozambique: là con kênh dài nhất thế giới với chiều dài 1760km, nằm giữa châu Phi và đảo Madagascar.
Chử Dạng không có ấn tượng gì về nơi này: “Không đến đại sứ quán sao?”
“Anh ta đang ở đó”, Sùng Chính Nhã nghiêng đầu nhìn về phía cô, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi: “Mấy năm trước, chính phủ và quân phản loạn giao đấu, khiến kiến trúc bên bờ sông thiệt hại rất lớn, đến bây giờ vẫn chưa sửa xong, anh ấy xảy ra chuyện ở chính nơi đó.”
Chử Dạng mờ mịt chớp mắt một cái.
Sùng Chính Nhã lựa chọn từ bỏ: “Được rồi, cô đi thì biết.”
Anh ta không nói chuyện cùng Chử Dạng nữa, ngược lại lại trò chuyện với tài xế để giết thời gian.
Hai người nói tiếng Anh nhưng khẩu âm của tài xế quá nặng nên cô nghe không hiểu, vì vậy chỉ có thể nghe đối thoại của Sùng Chính Nhã để đoán xem bọn họ nói cái gì.
Tài xế hỏi bọn họ tại sao lại đến bờ Mozambique.
Sùng Chính Nhã nói đi tìm người.
Tài xế tặc lưỡi hai tiếng rồi nói Mozambique ở gần biên giới, quốc gia đã cho sửa chữa hai năm, kinh phí của chính phú đều chuyển hết qua đó, xây lại là công việc rất khó khăn, tiến triển cũng chậm chạp. Sau cuộc chiến, bên kia phần lớn đều là phế tích còn sót lại, cư dân sinh sống lúc đầu ở đó đều đã chuyển đi, chỉ còn quân đội đóng quân ở đó.
Tài xế hỏi, bạn của các cậu là người Trung Quốc sao?
Sùng Chính Nhã nói phải.
Tài xế cười một tiếng, vậy thì không liên quan, quốc gia của các cậu sẽ bảo vệ cho các cậu.
Sùng Chính Nhã nói tiếng cảm ơn với tài xế, sau đó không tiếp tục hàn huyên nữa.
“Trước kia tôi từng du học ở châu Úc, mỗi lần nghỉ hè đều không muốn về nước, vì vậy tôi luôn mua vé máy bay đi khắp nơi chơi”, cuối cùng Sùng Chính Nhã cũng đổi về tiếng Trung nói chuyện với Chử Dạng: “Tôi nhớ không lầm là một năm trước, lúc ở Nepal, nếu là một thành phố tốt tôi sẽ không kể về nó, tôi đang mua một ít đặc sản nơi đây, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, sau đó tôi bị quân đội gọi đi trú ẩn, tôi mới biết là động đất. Có rất nhiều người từ các quốc gia ơ đấy, lúc ấy tất cả mọi người đều rất sợ hãi.”
Sùng Chính Nhã cười một tiếng lại nói tiếp: “Tất cả mọi người đều ở đó chờ người đón bọn họ về nước, cô đoán xem máy bay của quốc gia nào tới trước?”
Chử Dạng không cần đoán cũng biết.
“Là Trung Quốc.”
“Lúc đó tôi nghĩ, đời này tôi sẽ không nhập ngoại tịch”, Sùng Chính Nhã thờ ơ nói: “Học xong, tôi trở về nước ăn bám lão ba.”
Nửa câu đầu nghe giống như chuyện, nửa câu sau lại bị đánh trở về nguyên hình.
“Sau đó, tôi nghe người khác nói Từ Nam Diệp đến nơi quái quỷ này, chỗ này có cái gì tốt chứ?” Sùng Chính Nhã bĩu môi chê bai: “Nơi này vẫn còn đang đánh nhau, so với động đất còn nghiêm trọng hơn nhiều. Sau đó anh ấy xảy ra chuyện, lúc tôi sang đây thấy anh ta đang nằm trong một cái bệnh viện lộ thiên, tôi không sợ anh ta chết vì chảy nhiều máu mà tôi sợ anh ta chết vì nhiễm khuẩn.”
Sùng Chính Nhã dùng giọng điệu giễu cợt kể lại nhưng cũng không thể che giấu nỗi cô đơn trong giọng anh ta.
“Khi tôi và anh ta còn học cấp ba, ngày nào anh ta cũng ăn mặc chỉnh tề, cổ áo cũng không tìm thấy một nếp nhăn. Khi ấy, nhìn dáng vẻ đó của anh ta, tôi suýt chút nữa không nhận ra đó là anh ta, còn tưởng mình nhận lầm người. Tôi thấy mấy người đồng nghiệp của anh ta cũng không chật vật như vậy, trò chuyện với mấy người kia một chút mới biết, nhiệm vụ của anh ta chỉ là ở trong đại sứ quán trấn an người khác thật tốt nhưng anh ta lại chạy thật xa, muốn đi cứu người. Cái này cũng không phải nhân danh anh hùng, chút vinh dự này của nhà họ Từ cũng không cần, anh ta lại suýt chút nữa mất mạng.”
Anh ta nói liên tục, cuối cùng nói xong chuỗi hồi ức này rồi đưa ra kết luận.
“Tên bốn mắt này được một cô gái nhỏ cứu nên chưa chết, cũng coi như là mạng lớn đi.”
Xe này đi không quá vững, lúc đầu Chử Dạng vốn không say xe nhưng lúc sau cô thấy buồn nôn, sắc mặt tái nhợt, cô dựa vào hít sâu một hơi.
“Nhiều năm sau đó anh ta vẫn nhớ cô gái nhỏ này”, giọng điệu Sùng Chính Nhã thay đổi: “Sau đó có lần quay trở về thăm thầy cô, anh ta gặp một lão sư già.”
“Con gái nhỏ của lão sư kia sắp thi đại học, giáo sư sợ cô ở nhà không học hành nghiêm túc nên mỗi ngày đều để cô đến văn phòng tự học.”
“Lúc ấy cô gái nhỏ đang ngồi trên bàn làm việc, hình như bị một bài toán làm khó, vừa nghĩ vừa cắn bút. Giáo sư gọi cô con gái nhỏ của mình tới, chỉ vào Từ Nam Diệp nói: “Đây là sinh viên ưu tú của trường chúng ta, con hãy hỏi anh này.”
Nói đến đây Sùng Chính Nhã bật cười.
“Thật buồn cười, Từ Nam Diệp là sinh viên khoa văn, đề vật lý lớp mười hai anh ta làm gì còn nhớ hahaha.”
“Cô gái nhỏ nói, không cần đâu, lát nữa sẽ trở về trường hỏi bạn học, sau đó lại đeo cặp sách về nhà ăn cơm.”
“Khẳng định khi đó Từ Nam Diệp đã thấy mình đã trưởng thành.”
“Có thể coi là đã tìm thấy cô ấy.”
“Dù cô ấy có người mình thích, cũng phải tìm cách cướp lấy, giấu đi.”