Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 70




Diễn đàn trong trường vừa yên lặng một thời gian, gần đây lại ồn ào.

Nguyên nhân là vì một bài viết nặc danh. 

Mặc dù kẻ tung tin không lộ diện nhưng những người lâu năm trên diễn đàn trường vẫn nhanh chóng đoán được.

Một nữ sinh ở một viện nào đó làm người tình được một năm, cô ta là kẻ thứ ba nhưng lại toan tính thượng vị.

Người tung tin thuật lại toàn bộ quá trình bằng ngôi thứ ba, văn phong mạch lạc, ngắn gọn, lại càng không xen lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào.

Bởi vậy nhìn qua chỉ giống như muốn vạch trần sự thật, không hề lẫn lộn bất kỳ ân oán cá nhân nào. 

Không có một chút lỗ hổng nào, không ai có thể đoán được danh tính của người tung tin. 

Bài viết vạch trần này như một tin tức chấn động, mặc dù không mang theo tình cảm cá nhân nhưng nội dung viết rất tốt, vậy nên liên tục mấy ngày đều ở đầu diễn đàn.

[Tôi và cô gái này coi như cũng quen biết, ngoại hình cô ấy rất xinh đẹp, bình thường cũng rất để ý cách ăn mặc, tính tình cởi mở, có nhiều người theo đuổi, mỹ phẩm, quần áo của cô ấy đều là hàng hiệu. Lúc đầu tôi nghĩ là do ba mẹ cô ấy cưng chiều nên cho nhiều tiền tiêu vặt nhưng mọi người xung quanh đều thấy điều kiện của cô ấy không phải quá khá giả, ba mẹ đều là người dạy học. Bởi vậy họ nghi ngờ cô ấy được bao nuôi nên mới có nhiều tiền tiêu như vậy. Khi ấy tôi còn biện minh vài câu thay cô ấy khiến người khác không vui, cho nên khi nghe tin này tôi còn không tin nhưng sau đó nghĩ lại mới thấy có điểm kỳ lạ.] 

[Tôi rất sốc khi biết cô ấy là kẻ thứ ba, còn cho rằng cô ấy có chuyện khó nói. Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi mới biết cô ấy làm người tình của người khác không phải bị ép buộc mà chỉ đơn giản là cô ấy muốn vậy. Tôi từng nói với cô ấy thân phận này không hề vẻ vang nhưng cô ấy lại xem thường, không đồng ý, còn cho là tôi ghen ghét đố kị, nói tôi muốn giống vậy cũng không thể. Cô ấy bảo bản thân lớn lên xinh đẹp nên mới có thể làm kẻ thứ ba, tôi cũng không biết nên nói gì, vì không cùng quan điểm nên nếu tiếp tục khuyên có thể sẽ bị cho rằng xen vào chuyện người khác.] 

[Bài đăng này xem như để tôi trút bầu tâm sự, mọi người không cần đoán, tôi sẽ coi như không quen cô gái này. Nghe nói danh tính của cô ấy đã bị vợ của người đàn ông kia biết.]

Một đoạn văn dài như vậy, lời lẽ rành mạch, ngôn từ súc tích đã giúp người viết thành công tạo nên hình tượng của một thánh mẫu dù biết sự thật nhưng vẫn lựa chọn khuyên bảo cô gái quay đầu làm bờ. 

Cuối cùng, cô ta còn kể lại những gì cô gái kia khoe với cô ta:

[Có nhiều người thích XX như vậy nhưng anh ấy chỉ yêu một mình tôi, yêu tôi đến chết đi sống lại. Dù tôi có đuổi thế nào cũng không đi, rất nhiều phụ nữ đều thích anh ấy nhưng anh ấy chỉ yêu một mình tôi, tôi cũng rất khó xử. Tại sao người đàn ông này lại như vậy chứ?] 

Hình ảnh nữ sinh vừa kiêu ngạo vừa không biết xấu hổ được miêu tả vô cùng sinh động.

Ban đầu, các bình luận đều mang ý khen ngợi văn phong của người viết.

[Người viết học khoa văn phải không? Bài viết này rất hay.] 

[Bài viết này có cao trào, có mâu thuẫn giữa các nhân vật, đáng tiếc tác giả bài đăng này không viết tiểu thuyết.] 

[Kĩ năng viết của người đăng thực sự rất tốt.] 

[Đây là bài đăng vạch trần hấp dẫn nhất mà tôi đọc gần đây.] 

Sau đó, người bình luận ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu giải mã.

[Ngoại hình xinh đẹp, rất biết ăn mặc, luôn được chú ý.] 

[Ba mẹ đều dạy học, đây là trọng điểm, mọi người nhớ kỹ.] 

[Chà, trong nháy mắt liền đoán ra rồi.] 

[Rất dễ đoán, đấy chỉ là hình thức ngụy trang.] 

[Mục đích ban đầu của người đăng rốt cuộc là gì? Mấu chốt của bài viết này là nói người ai?] 

[Các manh mối đều đúng, đúng không?] 

[Có thật không?] 

[Nhưng tôi cảm thấy câu cuối cùng thực sự giống những gì cô ấy có thể nói.]

[Nếu tôi là cô gái kia, tôi cũng không thấy lạ tại sao được bao nuôi.] 

[Kim chủ của cô gái kia tệ quá, kiếm được người tình rồi mà vẫn hạ thấp bản thân ha ha ha ha ha.] 

[Ngay từ đầu, cô gái kia đã rất giống kẻ thứ ba.] 

[Tôi nói mà, ba của cô gái kia nghiêm túc như vậy, tại sao lại cho cô ấy nhiều tiền sinh hoạt được chứ?] 

[Tôi thấy cô ấy mặc toàn là hàng hiệu.] 

[Đúng, tôi thích cô ấy, nhưng làm kẻ thứ ba thì thực sự rất ghê tởm.] 

[Thật muốn biết kim chủ của cô ta sẽ thế nào nếu anh ta biết cô ấy đang nói xấu sau lưng mình hì hì hì.] 

[Người viết đừng biến mất, dù sao cũng đã giải mã được chút rồi.] 

[Không phải nói vợ của người đàn ông kia đã biết rồi sao? Sinh viên vào giải mã thực chất là đang ngồi chờ kịch hay đúng không?] 

Tất cả những manh mối này đều nhắm vào hoa khôi của học viện bên cạnh.

Theo lý thuyết, những tin đồn này dù đúng hay không đều được lan truyền cực kỳ nhanh.

“Chắc chắn là Trần Tiểu, tớ ** cô ta.”

Thư Mạt cũng đoán được người đăng bài. 

Chử Dạng cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống ở đối diện.

Buổi tối đầu tiên sau khi bị cô cảnh cáo, Trần Tiểu đã chủ động dọn ra khỏi kí túc xá, cô ta không nói sẽ đi đâu mà ba người cũng không muốn biết.

Trước khi Trần Tiểu rời đi, cô ta đã xin lỗi cô, mong cô sẽ tha thứ, sẽ không đến tố cáo với thầy cô. 

Chử Dạng cũng không muốn làm khó, mặc dù cô có không ưa Trần Tiểu nhưng cô cũng hiểu hoàn cảnh gia đình và khó khăn của cô ta. Nếu thật sự bị đuổi học hoặc bị phạt thì cô ta sẽ không có cơ hội đi học nữa.

Từ trước đến nay cô luôn cho rằng mâu thuẫn ở kí túc xá cũng không quá phiền phức, càng không đến mức phải đẩy người ta vào đường cùng.

Vì vậy, cô cho Trần Tiểu hai sự lựa chọn.

Không nghĩ tới lần này cô làm thánh mẫu nhưng Trần Tiểu lại đâm sau lưng cô một nhát.

Nói thật, Trần Tiểu vừa thâm độc lại thông minh như vậy, nếu không xuyên về thời cổ đại để tham gia cung đấu hoặc trạch đấu thì đúng là lãng phí tài năng.

Trần Tiểu đã muốn như vậy, Chử Dạng cũng không cần giúp cô ta giữ thể diện nữa.

Cô kể tất cả mọi chuyện cho Thư Mạt và Tống Lâm Ấu.

Tống Lâm Ấu có chút không hiểu hành động của Trần Tiểu: “Sớm muộn gì cậu cũng phải làm rõ. Sau khi làm rõ, chuyện cô ta làm kẻ thứ ba cũng bị cậu vạch trần, cô ta làm vậy để làm gì?”

“Hôm đó tớ đã nói những lời chọc tức cô ta, có lẽ cô ta cho rằng tớ là người tình của anh Từ. Cho dù tớ có thanh minh cỡ nào cũng không được. Mọi người sẽ nghĩ trong kí túc xá có hai kẻ thứ ba.”

Thư Mạt tức giận chửi: "Mẹ kiếp, đã chìm rồi còn muốn kéo người khác cùng, đủ ác.”

Chử Dạng lại hỏi: “Hơn nữa, chuyện cô ta làm kẻ thứ ba đã bị vợ của kim chủ biết rồi, các cậu nghĩ đó là ai?”

“Còn có thể là ai? Vợ của kim chủ, hôn phu của đàn anh Từ tới để xử lí tiểu tam?”

Chử Dạng không nói với họ về quan hệ thực sự của mình với Từ Nam Diệp.

Cô không muốn gây phiền phức cho Từ Nam Diệp, nhà họ Từ không định tiết lộ danh phận của cô, nhà họ Từ cũng không cần đứng ra thanh mình cho cô một chuyện không rõ ràng như vậy.

“Có lẽ cô ta đã biết vợ của anh Sùng sẽ tìm đến, cũng biết không thể giữ chân được lâu. Thay vì chờ chết, cô ta lại muốn kéo tớ xuống cùng”, Chử Dạng nghĩ một lúc, đột nhiên cười lạnh: “Nói không chừng cô ta đã nói cô ta là Chử Dạng, muốn để vợ anh Sùng mau tới tìm tớ. Khi mọi người thấy tớ bị giáo huấn, họ sẽ nghĩ tớ chính là kẻ thứ ba.”

Vì vậy Trần Tiểu không nói lời nào đã dọn ra khỏi ký túc xá.

Cô ta biến Chử Dạng thành bia đỡ cho mình.

“Fuck, cô ta thật giỏi”, Thư Mạt có chút lo lắng nhìn cô: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

Chử Dạng cau mày: “Trước tiên tớ sẽ tìm đàn anh để xin số của anh Sùng, nói rõ ràng cho anh ta biết.”

Nói xong, cô lập tức nhắn tin cho Từ Nam Diệp.

Anh chỉ được nghỉ một ngày, mấy ngày nay lại bận rộn tăng ca. Chử Dạng không biết công việc của anh như thế nào, chỉ biết anh thực sự rất bận, thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm.

Chử Dạng không muốn làm phiền anh, cho nên khi hỏi Từ Nam Diệp số điện thoại của Sùng Chính Nhã cô chỉ nói vài câu.

Tuy Từ Nam Diệp không biết cô hỏi làm gì nhưng anh vẫn cho cô.

Để đề phòng lỗi đánh máy, cô còn cố ý hỏi lại. 

[Chắc chắn không?] 

[Không biết.] 

Chử dạng ngẩn người.

[Là sao?] 

[Không biết cậu ta có đổi số không.] 

[Anh đổi số không nói cho anh ấy biết sao?] 

[Không biết, anh không quen cậu ta.] 

[Vậy tại sao anh lại có số của anh ấy?] 

[...] 

Từ Nam Diệp giả chết, không tiếp tục trả lời cô.

Chử Dạng cảm thấy giữa hai người có chuyện kì lạ.

Đặc biệt sau khi gọi điện cho Sùng Chính Nhã, cô càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Bên kia, Sùng Chính Nhã biết cô là Chử Dạng, anh ta lập tức nổi giận.

“Nếu cậu ta muốn xin lỗi tôi, thì bảo cậu ta nói, cậu ta có phải đàn ông không mà để vợ phải đứng ra? Đừng để tôi phải coi thường cậu ta.”

Chử Dạng vô thức hỏi anh ta: “Hai người đã cãi nhau sao?”

Sùng Chính Nhã lớn tiếng phủ nhận: “Ai cãi nhau với cậu ta, tôi không quen cậu ta! Nói cho tôi biết cái quái gì, tôi đang bận, không có thời gian nói chuyện với cô gái nhỏ của cậu ta.”

Chử Dạng không muốn hỏi thêm, chỉ có thể giải thích ngắn gọn mục đích gọi cho anh ta.

Sùng Chính Nhã hơi ngạc nhiên vì cô biết quan hệ của anh ta và Trần Tiểu nhưng nghe giọng điệu của cô thì đây không phải trọng điểm. 

“Mẹ nó, không ngờ cô ấy thực sự đến trường của cô. Cô ấy tìm Trần Tiểu để giải quyết, cô lo lắng cái gì? Lửa cũng không đốt đến chỗ cô.”

Chử Dạng hỏi lại “Nếu cô ta nói với vợ anh rằng cô ta tên Chử Dạng thì sao?”

“...”

Bên kia trầm mặc.

“Sớm muộn gì cũng bị hai người kia chơi chết!” Sùng Chính Nhã hét lên: “Bây giờ, tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy, cô đừng nói với Từ Nam Diệp biết không?”

Chử Dạng nhướng mày: “Anh ra lệnh cho tôi?”

Sùng Chính Nhã, một người đàn ông có thể co được cũng thể duỗi được, một giây sau liền thay đổi thái độ: “Bà cô à, tôi sai rồi, cô từ bi đừng kể chuyện này cho Từ Nam Diệp, tôi sẽ giải quyết vấn đề này cho cô được không?”

Chử Dạng mỉm cười đồng ý: “Vậy thì phiền anh Sùng rồi.”

Trước khi cúp máy, hình như cô nghe thấy tiếng than thở của Sùng Chính Nhã: "Phụ nữ không có gì tốt.”

Nhưng cô không quan tâm Sùng Chính Nhã nghĩ gì, vì vậy quay đầu liền quên hết chuyện này.

Lúc Sùng Chính Nhã gọi điện cho vợ, Bùi Tư Vi đã giết tới Thanh Hoa.

Trực giác của Bùi Tư Vi cho rằng anh ta gọi tới vì người phụ nữ kia, vì vậy sau khi nhận được điện thoại giọng điệu cô ta không quá vui vẻ: “Đến cầu xin cho người tình bé nhỏ của anh?”

Sùng Chính Nhã hừ lạnh một tiếng: “Em đang tìm một người phụ nữ tên Chử Dạng?”

Bùi Tư Vi cắn môi: “Anh thích Chử Dạng đến vậy sao?”

“Bùi Tư Vi, nếu muốn tôi sống thêm hai năm, thì cứ tiếp tục tìm người đi”, Sùng Chính Nhã tức giận cau mày, tài xế vội vàng giải thích cho cô ta: “Người phụ nữ đó tên là Trần Tiểu, không phải Chử Dạng.”

Bùi Tư Vi sững sờ, không hiểu anh ta muốn nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.