Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 7




Chử Dạng cứ như vậy trơ mắt nhìn Từ Nam Diệp ăn hết một xiên cánh gà.

Cô là người đặt cơm hộp, cô là người lựa món ăn, dựa vào cái gì lại bởi vì trò đùa tên người nhận cơm hộp mà cô phải chắp tay nhường cho anh.

Chử Dạng quyết định vùng lên phản kháng.

Bên đây Từ Nam Diệp tiếp tục cầm lấy xiên đùi gà, Chử Dạng nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên đứng nửa người lên, duỗi tay xuất kích giật lấy xiên đùi gà.

Có vẻ người đàn ông đã sớm có phòng bị, nâng cánh tay lên, Chử Dạng chụp được phía trên khuỷu tay anh.

Chử Dạng lại dùng tay kia chụp lấy.

Từ Nam Diệp híp mắt, tay vòng lấy eo cô ấn một cái. Vì trọng tâm của Chử Dạng không vững nên lập tức ngã xuống trên người anh.

Phải thừa nhận là khí lực của lão biến thái khá lớn, cô lớn như vậy đột nhiên ngồi trên đùi anh, vậy mà anh động cũng không động một chút nào.

Vòng eo bị giữ chặt gắt gao, Chử Dạng lắc lắc chân cũng chỉ vô ích.

Cô kháng nghị: “Cho tôi ăn.”

Vẻ mặt Từ Nam Diệp nhàn nhạt: “Không cho.”

Chử Dạng hừ hừ, nhìn đùi gà gần trong gang tấc, duỗi tay há mồm cắn qua.

Từ Nam Diệp lại đưa đùi gà ra xa, nhẹ nhàng gãi gãi ở trên eo của cô.

Chử Dạng lẩm bẩm, mông bất an giật giật, càng chiến đấu càng mạnh mẽ, thề muốn đem khối đùi gà kia ăn vào trong miệng.

Cô giống một con mèo nhỏ vì đồ ăn mà không ngừng hướng trên người chủ nhân trèo lên cọ xát.

Từ Nam Diệp nhìn cô càng đoạt càng hăng say, dần dần anh cũng theo cô đùa giỡn.

Ngồi xem cô tốn công vô ích, miệng phồng lên giận dỗi, anh thấp giọng cười lên tiếng, nhéo mũi cô, có chút bất đắc dĩ “Đồ ngốc, trên bàn còn nhiều như vậy, em tại sao phải một hai đoạt lấy đùi gà từ trong tay anh?”

Chử Dạng: “……”

Cũng không biết có phải do đã cùng cô đùa mệt mỏi, Từ Nam Diệp cũng không tiếp tục cùng cô dây dưa, cúi đầu cắn đùi gà.

Mùi thơm và vị thì là của đùi gà bỗng nhiên được phóng đại mấy lần, hơi nóng tranh nhau tỏa ra từ khu vực bị cắn.

Quá thơm.

Chử Dạng bám lấy bờ vai của anh, a ô một tiếng tiếp tục cắn.

Bởi vì bên trong đùi gà quá nóng, mặt cô liền vặn vẹo, nhưng hàm răng thì vẫn như cũ gắt gao cắn chặt ở trên miếng thịt không chịu từ bỏ.

Trong lúc gặm đùi gà, Từ Nam Diệp ăn tao nhã, Chử Dạng ăn một cách táo bạo.

Hai bên không đối xứng, bức tranh trông thật xấu, Chử Dạng khịt mũi hai cái rồi há miệng hai ba lần nuốt luôn đùi gà vào bụng.

Bỗng nhiên, Từ Nam Diệp kêu cô: “Dạng Dạng”

Chử Dạng cho rằng anh đang muốn giáo huấn cô, liền rất nhanh tranh thủ thời gian cắn thêm một cái đùi gà.

“Em đem tên họ người nhận trên hóa đơn sửa lại.”

“A?” nhất thời Chử Dạng không kịp phản ứng, đến khi biết anh nói cái gì thì chột dạ sờ sờ chóp mũi “Trường học chúng tôi rất nhiều người đặt tên như vậy, tôi chỉ là đi theo trào lưu mà thôi.”

Từ Nam Diệp không nói gì, ánh mắt cũng không có từ trên mặt cô dời đi nơi khác.

Chử Dạng A A hai tiếng, nói cho có lệ: “Ừ, sửa, ăn xong liền sửa.”

Người đàn ông cũng không để ý thái độ của cô, đem đùi gà trả lại cho Chử Dạng, còn mình thì đứng dậy đi vào nhà tắm đánh răng.

Chử Dạng ở sau người hỏi anh: “Anh không ăn nữa à?”

“Không dám tranh cùng em,” Từ Nam Diệp nhướng mày, giọng điệu lười biếng “Sợ em bị đói sẽ ăn cả anh.”

“Ai muốn ăn anh chứ…..”

Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Chử Dạng ngồi tại bàn ăn nhỏ hình vuông, cũng không còn ai đoạt thức ăn của cô.

Cô gặm đùi gà, đột nhiên cảm thấy vô vị, hoàn toàn không còn cảm giác muốn ăn như lúc nãy.

Thời gian ở trường, cô cùng bạn cùng phòng ăn cơm một ngày ba bữa, cuối tuần thì về nhà ba mẹ ăn cơm. Cô đã quen với bữa ăn có vài người ngồi quây quần bên nhau. Cho dù không có gì để nói, cũng sẽ cùng nhau trao đổi vài câu.

Dường như từ trước đến nay cô chưa từng ăn cơm riêng với Từ Nam Diệp, nên cô cũng không biết thói quen ăn cơm của anh.

Không biết khi anh ăn cơm là dạng im lặng là vàng hay vẫn là dạng sẽ tâm sự về việc nhà.

Chử Dạng ngừng ăn, đem hộp cơm đóng lại, lặng lẽ đi vào nhà tắm.

Mắt kính khung bạc được đặt phía trên bồn rửa mặt, tròng kính dính một vài giọt nước, Từ Nam Diệp đang khom lưng vốc nước từ vòi nước để rửa mặt.

Sau khi tẩy rửa tốt anh hất hất đầu, Chử Dạng đang đứng bên cạnh nên bị nước bắn lên, cô hô nhỏ một tiếng liền lùi lại vài bước.

Từ Nam Diệp cảm nhận được sự tồn tại của cô, anh nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi cô “Em muốn đánh răng?”

Khó có được lúc không có mắt kính chắn trên mặt, lông mi của anh ướt ngậm nước, một chút nước ướt mi mắt trên, sắc màu ấm áp của ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, che đi màu sắc xinh đẹp của đôi mắt anh.

Những giọt nước xung quanh môi anh lung lay như sắp rơi xuống bị màu môi hồng nhạt nhuộm thành những quả đào đẹp mắt. Khuôn mặt anh như phỉ thuý băng chủng không tìm được nửa điểm tì vết, nhìn ôn nhuận mà lại xuất trần*

(xuất trần = vượt ra ngoài thế tục.)

Chử Dạng ngơ ngác gật đầu: “Ừ.”

“Chờ anh một lát.”

Người đàn ông vuốt vuốt cái mũi, dùng khăn ướt lau mặt, lại cầm lấy dao cạo râu đặt kế bên, lui ra sau vài bước đem không gian nhường lại cho cô, còn mình thì đứng cạo râu trước gương.

Có vẻ là nhìn có chút không rõ nên Từ Nam Diệp nheo lại đôi mắt.

Chử Dạng cầm lấy mắt kính, dùng khăn giấy khô lau đi vết nước dính trên mặt kính rồi đưa cho anh ta.

Từ Nam Diệp nhướng mày, tay vẫn cầm dao cạo râu, hướng cô khom khom lưng.

Chử Dạng mở gọng kính ra, giúp anh đeo kính lên.

“Cảm ơn.”

Động tác của hai người tự nhiên mà lại thuần thục, giống như là vợ chồng đã sống bên nhau thật lâu.

Nhưng tiếp theo lúc nào cũng là tràn ngập những câu khách sáo “Cảm ơn”, làm cho người ta cảm thấy khoảng cách giữa hai người lại bị kéo xa.

Trước khi kết hôn, Chử Dạng có hỏi qua anh nếu anh muốn lập hợp đồng giống như trong mấy bộ phim truyền hình thường thấy.

Giống như không thể can thiệp vào không gian riêng tư của đối phương. Hai người tuy rằng đăng ký kết hôn theo đúng pháp luật nhưng chung quy vẫn là hai người độc lập không hề quen biết nhau, cũng không có hiểu biết về nhau, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với đối phương thông qua vòng tròn bạn bè. Nên một khi sống chung với nhau, có rất nhiều quy tắc vô tình sẽ bị phá vỡ.

Từ Nam Diệp đã đưa ra quan điểm rằng hợp đồng được dùng để hạn chế hành vi nên anh không cần nó. Nếu Chử Dạng cảm thấy bất tiện muốn lập hợp đồng hôn nhân, thì anh không có vấn đề gì.

Lúc đó, Chử Dạng thật sự đã viết xuống hợp đồng, chỉ có điều là càng viết càng dài, càng viết càng nhiều, đến cuối cùng cô cũng từ bỏ.

Chuyện này cuối cùng bị bỏ dở. Nhưng sự thật lại chứng minh Từ Nam Diệp nói không sai.

Anh cực kỳ kỷ luật, sự tò mò đối với Chử Dạng cũng cực kỳ thấp, hai người cùng nhau sinh hoạt dưới một mái nhà với ranh giới hai bên rất rõ ràng.

Anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào những việc cô làm ở trường, thậm chí cũng không hỏi xem cô làm gì đi đâu vào những lúc rảnh rỗi cuối tuần.

Cho dù hai người thỉnh thoảng nghỉ ngơi ở nhà, Chử Dạng muốn tìm đề tài để nói chuyện phiếm, người bình thường sẽ thường xuyên bắt đầu bằng câu hỏi “Gần đây công việc của anh thế nào?” nhưng cô lại cố gắng áp xuống loại suy nghĩ này.

Cho nên căn bản là không cần gò bó đôi bên với hệ thống thưởng phạt của hợp đồng hôn nhân vì cả hai người đều rất tự giác.

Sau khi rửa mặt xong, Chử Dạng nhanh chóng chui vào trong chăn, đem bản thân bao lấy chặt chẽ.

Trái tim cô đập đến lợi hại.

Từ Nam Diệp vỗ vỗ chỗ chăn bị phồng lên: “Dạng Dạng.”

Chử Dạng đột nhiên vén chăn bông lên “Sao vậy?”

“ Em còn đủ tiền sinh hoạt để dùng không?”

Từ lâu, ngay sau khi kết hôn, Từ Nam Diệp đã đưa cho cô một thẻ tín dụng không có giới hạn, miễn là cô không tiêu xài quá nhiều, mỗi tháng Từ Nam Diệp sẽ thanh toán hết các hoá đơn cho cô.

Về phương diện này, Từ Nam Diệp thực hiện nghĩa vụ của một người chồng rất hoàn hảo.

Ra tay hào phóng, tuy là có thể hỏi, nhưng cũng sẽ không từ chối những yêu cầu vật chất của vợ mình.

Chỉ một giây trước đó, Chử Dạng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để cự tuyệt nếu như Từ Nam Diệp muốn giải quyết nhu cầu sinh lý.

Cô rất hay làm ra vẻ.

Cái loại quan hệ khác người vừa giống vợ chồng vừa lại vừa không giống vợ chồng này bỗng nhiên làm cô cáu kỉnh.

Vốn dĩ cô muốn nói đủ nhưng rồi lại cảm thấy Từ Nam Diệp sẽ luôn cho cô nhiều hơn phạm vi cô yêu cầu.

Chử Dạng cắn môi, bỗng nhiên muốn thử xem đâu là điểm mấu chốt của anh.

Một khi cái loại tâm thái tìm đường chết này dâng trào liền rất khó áp xuống. Chử Dạng xoay chuyển tròng mắt, nhỏ giọng nói “Gần đây tôi muốn mua rất nhiều thứ.”

(*tâm thái = tâm là bên trong trái tim con người, thái là thái độ biểu hiện ra bên ngoài)

Từ Nam Diệp với tay lấy chiếc ví đặt trên tủ đầu giường và rút thẻ ngân hàng đưa cho cô.

Chử Dạng sững sờ: “ Anh đưa thẻ cho tôi, anh làm sao quẹt thẻ?”

“Đây là thẻ tiền lương.”

Chử Dạng thưởng thức thẻ trong tay mình, bỗng nhiên tò mò: “Mấy anh là quan chức ngoại giao tiền lương mỗi tháng nhiều hay ít? Đủ để tiêu xài không?”

Nhưng ngay lập tức cô chợt ý thức được cô giống như đang hỏi vấn đề riêng tư của anh.

Cô xấu hổ mà cười cười: “ Hình như tôi đã hỏi đến chuyện bí mật của anh?”

Từ Nam Diệp giống như không có để ý, khẽ cười nói “Tiền lương thì không đủ. Nếu thật sự dựa vào tiền lương để sinh hoạt, ai cũng sẽ cảm thấy mình chật vật. Tiền thưởng cùng phúc lợi mới là chính.”

Chử Dạng cái hiểu cái không.

Vì nhà họ Từ không thiếu tiền nên không có khả năng sinh hoạt đều dựa vào tiền lương cố định của quan chức ngoại giao.

Bất động sản, khoản đầu tư, quỹ đầu tư cùng nhiều loại lợi ích chính phủ khác nhau là nguyên nhân chủ yếu cho sự cường thịnh của nhà họ Từ.

“Tuy nhiên,” Từ Nam Diệp dừng một chút, ánh mắt từ tốn điềm đạm, “Tiền lương để nuôi em vẫn là dư dả.”

Chử Dạng bất mãn: “Tôi không có dễ nuôi có được không? Tôi rất là kiều quý.”

(娇贵 = kiều quý = (1) chỉ người hoặc vật quý trọng mà quá độ yêu quý, (2) vật quý trọng mà dễ dàng hư hao,(3) xinh đẹp quý phái, sống trong nhung lụa)

“Kiều quý” cũng không phải từ có nghĩa khen ngợi, cô lại nói một cách tự hào, Từ Nam Diệp mím môi, bỗng nhiên không biết nên đáp trả thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.