Lần này Từ Nam Diệp không biết chuyện gì, ăn cơm xong định theo Chử Dạng và những người khác chuẩn bị quay về trường học.
Nhìn thấy chiếc Bentley ở trước mặt, Thư Mạt và Tống Lâm Ấu cuối cùng cũng hiểu gà chó lên trời sướng như thế nào.
Bởi vì xe sang, họ ngồi cũng không dám ngồi, chỉ sợ làm bẩn lớp da trên ghế.
Chử Dạng khẽ mỉm cười quan sát hai cô bạn cùng phòng qua lớp kính phía sau.
Xe của Từ Nam Diệp coi như đã trở thành xe chuyên đưa đón, trước kia là đưa đón Tuệ Hạnh và những người khác, bây giờ thì là bạn cùng phòng của cô.
Anh cũng không ngại cho bạn của cô thuận đường đi cùng.
Giống như bạn trai của cô, quan tâm chăm sóc cho bạn gái về mọi mặt, từng từng bước bước vào cuộc sống của cô.
Chử Dạng cũng không rõ thay đổi từ khi nào, từ lúc nào, chỉ biết rằng khi cô nhận ra, Từ Nam Diệp đã như vậy.
Xe chạy đến trước cửa trường học, Từ Nam Diệp dừng lại.
“Tôi có chút việc nên chỉ có thể đưa mọi người tới đây.” Từ Nam Diệp ôn hòa nói: “Mọi người có thể tự đi vào không?”
Chử Dạng và hai cô bạn cùng phòng sắp bị anh tra hỏi đến điên rồi nên không biết dừng lại ở đâu, đầu óc mơ hồ, không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
Từ Nam Diệp mỉm cười nói: "Rất vinh hạnh cho tôi hôm nay được ăn tối cùng mọi người.”
Thư Mạt và Tống Lâm Ấu ngượng ngùng, cười nói: “Có thể được ăn cơm cùng với đàn anh, đó mới là vinh hạnh của chúng em."
“Tính khí Chử Dạng có chút không tốt, có rất nhiều chuyện không nói cùng tôi. Công việc của tôi khá bận nên không thể thường xuyên tới thăm cô ấy.” Từ Nam Diệp dừng một chút, từ lời nói đến ánh mắt như mang theo lời thỉnh cầu: “Nếu có thể, mong mọi người hãy giúp tôi chăm sóc cho cô ấy."
Người đàn ông trước mặt không vì thân phận của mình mà tự cao tự đại, trên thực tế anh là người thận trọng, các cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Anh làm cho đối phương cảm thấy như một làn gió xuân, khi nói chuyện luôn thể hiện sự tôn trọng với người nghe, điều này khiến mọi người vô cùng thoải mái.
Đây có lẽ là cách lý giải hoàn hảo nhất cho sự dịu dàng và hoàn mỹ của anh.
Thư Mạt vỗ ngực cam đoan với anh: “Đàn anh đừng lo, chúng em sẽ chăm sóc cho cậu ấy!”
Tống Lâm Ấu cũng gật đầu.
Từ Nam Diệp cười nói: “Cảm ơn."
Các cô xuống xe, nhìn xe của Từ Nam Diệp đi xa cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Xe đã đi, Thư Mạt và những người khác dường như vẫn còn ngẩn người.
Tống Lâm Ấu vẫn nhìn chằm chằm vào con đường rồi tự nói: “Tớ không nằm mơ, tớ thực sự đã đi ăn với Từ Nam Diệp."
Thư Mạt vỗ nhẹ vai của cô ấy: “Là thật, cậu không có nằm mơ."
Tống Lâm Ấu đột nhiên trợn tròn mắt, sắc mặt kích động: "Ăn cơm với những người có thân phận lớn tớ đều cẩn thận, bình thường khi ăn cơm với lão sư của đoàn ủy tớ cũng không dám lớn tiếng."
“Có lẽ quan càng lớn càng có mặt mũi?” Thư Mạt vuốt cằm thở dài: “Tớ cảm thấy đám người của hội học sinh càng ngày càng có bản lĩnh sai khiến người khác."
Hai người ăn ý đồng thời nhìn về phía ký túc xá.
Đột nhiên cảm thấy, đàn anh Cố không thể cạnh tranh với đàn anh Từ được.
Chử Dạng bị hai người nhìn đến nổi da gà: “Đừng nhìn chằm chằm tớ như vậy, tớ ngại."
Thư Mạt nhếch môi, hèn mọn cười: “Được rồi, quay về phòng thành thật khai báo cho tớ. Nghĩ thật kĩ trong đầu, một chi tiết cũng không được bỏ sót."
Cô ấy nắm lấy tay Chử Dạng, áp giải về phòng ngủ.
Nhưng Tống Lâm Ấu lại nghĩ tới chuyện khác: “Không biết Trần Tiểu đã về chưa, cô ấy đi vội như vậy, không biết quay về kí túc xá chưa?"
Trong tay cô ta vẫn còn cầm túi của Tống Lâm Ấu.
Lúc này Chử Dạng mới nhớ tới Trần Tiểu.
Cô không thể thấy được cảm xúc của Trần Tiểu đối với đàn anh nhưng điều mà cô không ngờ tới là Trần Tiểu lại bỏ cuộc sớm như vậy.
“Nói đến đây, có chuyện này tớ không tiện nói trước mặt đàn anh” Thư Mạt và Tống Lâm Ấu liếc nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn thẳng thắn nói với Chử Dạng: “Hôm nay Trần Tiểu biết đàn anh mời chúng ta ăn cơm. Khi về kí túc xá, cậu ấy có vẻ không ổn.”
Chử Dạng nhướng mày: “Như thế nào?”
Thư Mạt không hề giấu diếm, nói những gì đã xảy ra về Trần Tiểu vào sáng nay.
Sắc mặt Chử Dạng cũng thay đổi.
“Cậu có muốn tìm cậu ấy hỏi không?” Thư Mạt mím môi do dự: “Những lời cậu ấy nói sẽ không ảnh hưởng tới bọn tớ, có nói cũng như nước đổ đầu vịt, sớm muộn bọn tớ cũng quên. Nhưng nếu cậu ấy nói với người khác, ba người cũng thành cái chợ, tóm lại không tốt lắm.”
Chử Dạng nheo mắt, khẽ mím môi: “Tớ biết rồi, tớ sẽ tìm cậu ấy hỏi cho rõ ràng”.
Cô nghĩ một lúc, sau đó lấy túi tay của Trần Tiểu từ tay Tống Lâm Ấu.
“Tớ đoán cậu ấy không ở kí túc xá. Mọi người về trước đi tớ sẽ trả túi cho cậu ấy”.
Tống Lâm Ấu gật đầu, định cùng Thư Mạt quay về kí túc xá.
Nhưng ánh mắt Thư Mạt phức tạp, như có điều muốn nói lại không nói.
Chử Dạng biết cô lo lắng cho mình nên cười an ủi cô ấy: “Không sao, chỉ là một Trần Tiểu tớ còn không giải quyết được sao?”
“Không, tớ không lo lắng chuyện này” Thư Mạt cũng không biết nên nói thế nào: “Cậu hạ thủ nhẹ nhàng một chút, ít nhất cũng giữ lại cho người ta một mạng, dù sao cũng phải ở chung với nhau một năm nữa."
Chử Dạng: “...”
Trầm mặc vài giây, cô nhếch môi: “Tớ thay Trần Tiểu cảm ơn cậu trước."
Thư Mạt ngượng ngùng: “Tớ chỉ là quá tốt bụng, nhịn không được."
Chử Dạng mặc kệ cô ấy, đi ngược hướng với ký túc xá.
Cô cầm túi của Trần Tiểu trên tay, cho dù cô ta không muốn gặp cô, thì cũng phải trở về.
Chử Dạng không lo cô ta sẽ không tìm cô.
Trước khi wechat bị chặn, Chử Dạng đã hỏi cô ta ở đâu.
Trần Tiểu chưa trở về, Chử Dạng đã chụp túi xách của cô ấy rồi gửi đi.
[Không cần túi?]
Hai phút sau, cuối cùng Trần Tiểu cũng trả lời.
[Cô để trong kí túc xá là được.]
Tính khí Chử Dạng cũng không phải tốt, cô không có nghĩa vụ phải giúp Trần Tiểu cầm túi.
[Nếu cô không đến lấy túi, tôi sẽ ném cái túi này xuống hồ nhân tạo của trường, lúc đấy cô tự đi mà vớt lên.]
[...Cô đang ở đâu?]
[Con đường nhỏ phía sau thư viện, nhanh lên một chút.]
Quả nhiên Trần Tiểu lại trốn trong thư viện.
Trong trường cô ta không còn nơi nào để đi, nên nếu không ở trong kí túc xá thì chính là trong thư viện. Ban đầu Chử Dạng và những người khác đều cho rằng Trần Tiểu rất thích học nhưng giờ ngẫm lại cũng không hẳn là vậy.
Khi Trần Tiểu tới sắc mặt trông không được tốt lắm, lưng hơi cong khiến người càng thêm thấp.
Cũng trông điềm đạm, đáng yêu hơn mấy phần.
Cô ta đi về phía Chử Dạng, ánh mắt bất an nhìn hai hàng cây đại thụ bên cạnh con đường nhỏ.
Đương nhiên Chử Dạng biết cô ta nhìn cái gì.
“Cô yên tâm, Sùng Chính Nhã không có ở đây."
Trần Tiểu đột nhiên bị vạch trần, vẻ mặt chột dạ, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, chậm rãi đi tới.
Chử Dạng không muốn làm khó cô ta nên đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết năm ngoái tôi mua que thử thai đúng không?”
Trần Tiểu cười: “Đúng là của cô?”
Chử Dạng gật đầu công nhận: “Là của tôi.”
Trần Tiểu bỗng dưng ngẩng đầu nhìn thẳng cô, trong giọng nói cũng thêm phần tự tin:
“Nếu nó là của cô, vậy cũng chứng minh tôi không đổ oan cho cô, cô định câu dẫn đàn anh Từ đúng không?”
Chử Dạng ôm ngực không nói, xem cô ta còn có thể nói ra cái gì kinh thiên động địa nữa không.
“Tôi đã nói với mấy người Thư Mạt nhưng họ không tin. Tôi đã nói với đàn anh Từ nhưng anh ấy cũng không tin tôi”. Trần Tiểu không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mà sự thật chứng minh tôi căn bản không nói sai, cô chính là loại phụ nữ vậy."
Chử Dạng hỏi lại cô ta: “Cô cho rằng tôi là loại phụ nữ như vậy, tại sao cô không cầm que thử thai trực tiếp đến tố cáo với giáo viên, nói tôi ảnh hưởng đến tác phong học tập?”
Trần Tiểu lại cúi đầu, tự giải thích: “Tôi xem cô là bạn cùng phòng của tôi, nên không đành lòng làm như vậy."
“Cô không đành lòng làm như vậy, hay là sợ cô kiện rồi, bản thân cũng bị phát hiện?” Chử Dạng liếc mắt một cái, cuối cũng cũng xác định phỏng đoán của chính mình: “Người tình của anh Sùng?”
Ngay từ đầu Tống Lâm Ấu đã phát hiện Trần Tiểu có điều không đúng.
Tủ quần áo của cô ta thường xuyên xuất hiện những món đồ có giá trị nhưng vài ngày sau sẽ biến mất. Sau đó cô ấy lại thấy Trần Tiểu từ trên xe của Sùng Chính Nhã xuống.
Cuối cùng, khi Sùng Chính Nhã nhắc tới Trần Tiểu, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự khinh thường và chán ghét.
Cô biết hàng năm Trần Tiểu đều xin trợ cấp cho sinh viên nghèo, những đồ vật có giá trị chỉ ở trong tủ quần áo cô ta vài ngày, sau đó đều bị cô ta đem bán hết.
Trần Tiểu bị vạch trần môi trắng bệch, giọng điệu run rẩy hỏi cô: “Là đàn anh nói cho cô?”
“Không cần nói tôi cũng tự đoán được”, Chử Dạng mỉm cười, giọng điệu càng dọa người hơn: “Một thời gian dài cô không trở về kí túc xá, chúng tôi còn tưởng cô học bài trong thư viện đến quên ăn quên ngủ nhưng thật ra cô lại mang thai, đúng không? Cô đã lấy que thử thai của tôi đổi thành que dương tính của cô đúng không?”
Trần Tiểu lui về sau mấy bước, giọng điệu đột nhiên giương cao: “Cô đừng có ngậm máu phun người."
Chử Dạng nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh: “Chúng ta có thể đi tìm anh Sùng hỏi một chút."
Trần Tiểu theo bản năng từ chối: “Không cần!”
Nghe được câu trả lời của cô ta, Chử Dạng càng xác nhận suy đoán của mình.
Từ Nam Diệp không tính toán để cô mang thai.
Đúng là anh đã dụ dỗ cô nhưng anh thực sự không định làm cô có thai, cũng không định kết hôn với cô.
Nhưng khi cô tìm anh đối chất, rõ ràng anh có thể biện minh cho bản thân nhưng anh lại không có.
Chử Dạng không hiểu anh vì lí do gì mà sẵn sàng dùng cuộc hôn nhân của mình để đặt cược dù đã biết cô không mang thai, hơn nữa họ mới chỉ quen nhau một thời gian ngắn như vậy.
Cô luôn cho rằng anh là anh tính kế cô, còn cô thì như một con cừu non, ngu ngốc nhận lấy cái bẫy mà anh bày ra cho cô.
Đến bây giờ, cô lựa chọn thỏa hiệp vì anh đã thực sự thành công lừa lấy trái tim cô.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng cô vẫn rình nguyện giả ngu.
Ai biết được lỡ một ngày nào đó, tình yêu cô dành cho anh biến mất, cô lại hận anh như lúc đầu.
Hận anh dụ dỗ mình, hận anh không sử dụng biến pháp tránh thai, hận anh vì nghĩ rằng có thai vài cuộc hôn nhân của mình.
Anh chịu tội thay Trần Tiểu, một câu cũng không biện minh cho bản thân.
Anh thà khiến cô tin rằng người lừa dối trong cuộc hôn nhân này là anh, còn hơn khiến cô cảm thấy áy náy, tự trách.
Kỳ thật vấn đề căn bản là ở cô, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, cô mới là kẻ lừa dối trong cuộc hôn nhân này.
Thực ra là bọn họ tính kế lẫn nhau.
Cô "lừa gạt" anh bằng que thử thai.
Mà anh biết rõ là cô gạt anh nhưng anh vẫn cố chấp tin vào điều đó.
Cho dù Trần Tiểu đang đứng trước mặt nhưng Chử Dạng vẫn nhịn không được cười lên tiếng.
“Đàn anh, anh thắng rồi."
Cô hoàn toàn bị người đàn ông này nắm trong tay.
Cô không biết tình yêu của Từ Nam Diệp bắt đầu từ đâu nhưng cô thật sự đã bị tình cảm của anh chói buộc.
Trước kia muốn chạy trốn, lại không thể chạy trốn.
Đến bây giờ ngay cả chạy trốn cũng không muốn.
Đến bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông này đáng sợ như thế nào.
Mỗi bước của anh đều có mục đích.
Sau vẻ bề ngoài dịu dàng là những tính toán, lừa gạt, thận trọng tính toán từng bước. Lý do có chút buồn cười, thậm chí còn có chút ngây thơ.
Chỉ để cô yêu anh mà thôi.
Dù không yêu, nhưng anh vẫn muốn khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô cả đời không thể quên được.
Mặc kệ là ai động tâm trước, cho tới giờ cũng không chỉ có anh động tâm.
Mà còn có cô.
“Trần Tiểu, tôi cho cô hai lựa chọn, cô xin quản lý ký túc xá đổi phòng, hoặc tôi trực tiếp đi báo cáo tác phong của cô”, Chử Dạng không có để lại bất kỳ thể diện nào cho cô ta: "Cô chọn đi."
Trần Tiểu thần sắc kích động: “Đừng! Đừng báo cáo tôi!”
Chử Dạng không hề thay đổi: “Tôi có báo hay không là do cô lựa chọn."
Trần Tiểu thấy cô không thay đổi chủ ý, đành dứt khoát đến cùng, vò đã mẻ không sợ sứt, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, châm biếm, giọng nói sắc bén: “Chử Dạng, cô đừng tưởng mình trong sạch, đàn anh Từ đã sớm kết hôn! Cô chỉ là một tình nhân! Cô thực sự cho rằng anh ta thích cô nhưng anh ta chỉ đang chơi đùa cô mà thôi!”
Trong lòng Chử Dạng cảm thấy buồn cười, lại thấy Trần Tiểu trước mắt thật ngu ngốc.
Cô nháy mắt mấy cái rồi bước chân đi về phía Trần Tiểu.
Trần Tiểu sợ hãi lùi về phía sau, sắc mặt cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
Chử Dạng cúi đầu nhìn cô ta, giọng điệu đắc ý nói: “Thì sao? Có rất nhiều người thích anh ấy nhưng hết lần này tới lần khác anh ấy chỉ thích tôi, yêu tôi đến phát điên, cho dù tôi có làm cách nào cũng không thể đuổi đi. Nhiều phụ nữ như vậy, bao nhiều người đều thích anh ấy nhưng hết lần này tới lần khác anh ấy chỉ cưng chiều tôi, người đàn ông này sao lại không giống với lời mà cô nói vậy?"
Trần Tiểu cắn nát môi, tức giận nói: “Cô!"
“Trời sinh không có chí tiến thủ, không có cách khác", Chử Dạng vẩy tóc, cảm thán: “Cô ước không đến.”
Cô nói xong cũng không muốn ở lại cùng Trần Tiểu, trực tiếp trả túi cho cô ta rồi dọc theo con đường nhỏ này rời đi đến một nơi yên tĩnh.
Bóng lưng Chử Dạng cao gầy mà vô cùng tự tin, Trần Tiểu nhìn chằm chằm cô cho đến khi cô hoàn toàn biến mất.
Ba mẹ cô là giáo sư đại học, cô chưa bao giờ phải chịu khổ, ngay cả đàn anh cô ta hâm mộ cũng thích cô.
Trần Tiểu ở chung phòng với cô, nhưng họ lại như sống trong hai thế giới khác nhau.
Cô ta không có nổi tiền mua mĩ phẩm, nhưng cô thì có thể mua một lúc hơn nửa non rương về. Quần áo cô ta mặc không nổi đối với cô lại không còn giá trị gì. Cuộc sống của cô, cả đời cô ta không thể mơ đến.
“Tôi hận cô, hận cô vui vẻ, hận cô không biết lo phiền, hận cô luôn hạnh phúc mỹ mãn, hận cô thực hiện lý tưởng của tôi trước, lấy được người tôi muốn, cuộc sống tôi muốn. Ngay cả khi cô không làm điều gì sai, tôi vẫn hận cô.”
Trần Tiểu ngồi trên ghế đá, sắc mặt tan rã, đột nhiên bật cười.
Điện thoại trong túi quần rung lên, trên con đường nhỏ yên tĩnh này tiếng vang này phá lệ chói tai.
Trần Tiểu chết lặng trả lời điện thoại: “Xin chào.”
“Xin chào, tôi là vợ của Sùng Chính Nhã”, giọng nữ ở đầu bên kia vang lên, giải thích qua mục đích của mình: “Tôi muốn mời cô ra ngoài trò chuyện về chồng tôi, không biết cô có đồng ý không?”
Trần Tiểu lãnh đạm: “Cô có thể đến kí túc xá tìm tôi.”
Có lẽ đối phương không ngờ cô ta lại thẳng thắn như vậy, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Vậy xin hỏi cô họ gì?”
“Cô không biết tên tôi?”
“Tôi chỉ nhận được số điện thoại của cô từ cấp dưới của chồng tôi, còn tên cô là gì bọn họ cũng không biết.”
Đúng vậy, bọn họ đương nhiên không biết.
Nếu vui, Sùng Chính Nhã sẽ gọi cô ta bằng tên, nếu không vui cô ta chỉ là “đồ chơi”.
Sùng Chính Nhã đưa cô đi gặp những người bạn xấu kia, chẳng qua vì muốn gặp bạn bè có thêm một món đồ chơi.
Đối với cuộc sống gia đình và công ty của anh ta, làm sao anh ta có thể cho cô tiếp xúc dễ dàng được.
“Tôi tên là Chử Dạng."
“Cô Chử, tôi sẽ đi tìm cô."
“Tôi chờ cô."
Khiến cô phải dính bùn đất, nhìn cô từ trên cao rơi xuống, có lẽ hận thù của tôi sẽ tan biến.
Những thất bại và bất công mà tôi phải trải qua, cũng nên cho cô nếm thử.