Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 52




Từ Nam Diệp nhiều tiền lại biết hưởng thụ, thuê phòng cũng phải thuê phòng sang trọng. 

Mà thứ bọn họ có thể dùng chỉ có một cái giường thôi. 

Chử Dạng nghĩ như vậy, cảm thấy anh có hơi lãng phí. 

Sự thật chứng minh, tiền này tiêu không uổng phí.

Lần đầu tiên làm trên giường của Simmons*, giống như hoàn thành một nghi thức nào đó vậy nên trông rất trang trọng.

*Simmons Bedding Company là một nhà sản xuất lớn của Mỹ về nệm và các sản phẩm giường có liên quan, có trụ sở tại Atlanta, Georgia.

Sau đó cô la hét muốn đi tắm. 

Tắm được một nửa thì đã bị anh vớt ra, trong căn phòng ở tầng ba mươi mấy của một khách sạn bốn sao, mặt kính gần như chiếm hết cả mặt tường.

Chử Dạng bị đè trên tấm kính, trước mắt là cảnh đêm sầm uất của trung tâm thành phố, sau lưng là tiếng thở dồn dập của đàn ông. 

Hơi thở của cô va vào mặt kính, sau đó hóa thành hơi nước.

Điều hòa không khí mở nhiệt độ đủ thấp nhưng cả người cô vẫn đầy mồ hôi. 

Giống như phim 4D vậy. 

Trên trán Từ Nam Diệp lấm tấm mồ hôi, mắt kính của anh đã sớm không biết bị ném ở đâu. 

Đôi môi đỏ mọng của cô không ngừng nỉ non nhưng anh coi như không nghe thấy những lời năn nỉ ấy. Cả người chống lên giường, một tay duỗi đến tủ đầu giường bên cạnh. 

Dùng miệng xé một cái bọc. 

Không gặp lại, đánh chết cũng không gặp lại nữa.

Ngày hôm sau, Chử Dạng trốn đi trước. 

Cũng không để ý đến người đàn ông bị cô ném trên giường đã mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng cô đang hoảng hốt chạy đi. 

Sau khi trở về ký túc xá, Chử Dạng bắt đầu thấy hối hận. 

Sau đó nghe tin Cố Thanh Thức phải đi Bắc Kinh trao đổi, ngay cả đi tiễn cô cũng không đi, mà trốn trong ký túc xá.

Dù sao cũng không có khả năng, việc đưa tiễn khách sáo kia, cô cũng lười phải qua loa lấy lệ. 

Câu hỏi của Thư Mạt vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, trong quán bar gặp đàn anh Từ, sau đó thì sao? 

“Sau đó, anh ấy quyến rũ tớ.” 

Thư Mạt gật đầu, lại chợt nhận ra thứ tự chủ khách hình như bị đổi, vội vàng hỏi cô: “Anh ấy quyến rũ cậu?” 

Chử Dạng cắn răng: “Đúng vậy, là anh ấy quyến rũ tớ” 

“Đàn anh Từ nhìn đứng đắn như vậy, cũng quyến rũ phụ nữ sao?” Thư Mạt kinh ngạc nói, cũng không ngừng tự bổ não: “Có phải rất hấp dẫn không?” 

Chử Dạng xấu hổ nuốt nước miếng: “Tạm được.” 

“Chậc chậc chậc, bị yêu thích không sợ hãi.” Thư Mạt hâm mộ chép miệng: “Vậy rốt cuộc cậu và Cố học trưởng đã nói gì trong phòng bao? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ hứa sẽ không nói cho người khác biết.” 

Chử Dạng vừa mới từ ký ức trở về.

Lại bắt đầu cẩn thận nhớ lại ký ức về Cố Thanh Thức.  

Cô thật sự đã nghe thấy Cố Thanh Thức nói không thích. 

Anh thậm chí còn đút cho cô một miếng hoa quả. 

Chử Dạng đột nhiên mở to mắt. 

Lúc mới vào phòng, Cố Thanh Thức nói với cô gì đó, cô không nghe thấy. Sau đó anh ta nói sẽ đi lấy một ít trái cây, cô ở đây chờ anh ta. 

Khi anh ta trở lại còn cho cô dựa trên đùi anh ta. Không những vậy anh ta còn đút hoa quả cho cô. 

Cô dò hỏi anh ta, sau đó bị anh ta từ chối. 

Sau đó cô cảm thấy phiền muộn, lại đứng dậy uống rượu, rồi sau đó, người ngồi bên cạnh biến thành anh Từ. 

Anh Từ biết cô bị từ chối.

Lúc ấy Cố Thanh Thức căn bản không ở trong phòng, người nói “Không thích” là Từ Nam Diệp.

Anh bày mưu tính kế, sớm tính toán tất cả mọi chuyện trong lòng, sau đó đặt bẫy dụ cô vào cuộc.

Còn cô lại ngu ngốc cho rằng hôm đó mình uống quá nhiều rượu, tâm trạng lại không tốt, cho nên vào nhầm phòng anh, còn vô tình lên giường (không cẩn thận mang thai???)

Cô luôn cảm thấy áy náy với anh, cho rằng cuộc hôn nhân này là do đen đủi, nếu như không đụng phải cô, anh sẽ không bị ràng buộc vào cuộc hôn nhân này. 

Chử Dạng không biết tại sao Từ Nam Diệp lừa gạt cô. 

Cô chỉ biết cô đã bị Từ Nam Diệp tính kế.

Thư Mạt còn đang thúc giục cô nói, Trần Tiểu cuối cùng cũng bị đánh thức nhỏ giọng nói: “Có để cho người ta ngủ không?” 

Thư Mạt ngậm miệng, biết điều nằm xuống. 

Chử Dạng thức cả đêm không ngủ.

***

Hôm nay là ngày nộp thành quả của tất cả các đội. 

Hầu như tất cả mọi người đều đến từ sáng sớm, buổi sáng  Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam còn có tiết nên tổ 01 chỉ có một mình Chử Dạng. 

Hai thành viên tổ 01 không có ở đây, trông tổ trưởng lại rất buồn rầu nên ai cũng đoán được tám chín phần là do thức đêm làm không kịp tiến độ hạng mục, vì vậy mới rầu rĩ như vậy. 

Quả thực đen đủi, trước ngày nộp thành quả lại bị trộm mất bảng PCB, cho dù bản vẽ vẫn còn nhưng chỉ có một ngày ngắn ngủi làm sao có thể làm được. 

Mặc dù ba người tổ 01 không thể so với người bình thường nhưng rốt cuộc vẫn có một tân sinh viên mới học năm nhất, rất nhiều việc còn phải nhờ các đàn anh, đàn chị giúp đỡ. 

Lão sư còn chưa tới kiểm tra, ánh mắt của mọi người đều đồng tình nhìn Chử Dạng đang ngồi ngẩn người. 

Trần Tiểu cũng không nhịn được nhìn cô nhiều hơn. 

“Này, tổ của Chử Dạng rốt cuộc đã làm xong chưa?” Một nữ sinh trong tổ Trần Tiểu lại gần chọc tay cô ấy, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tớ thấy cô ấy như vậy giống như cả đêm không ngủ.” 

“Không biết, có lẽ là chưa.” Trần Tiểu lắc đầu, bình tĩnh nói: “Rạng sáng cậu ấy mới trở về phòng ngủ, có lẽ là chưa xong nên không ngủ cả đêm.” 

Lộ Nhâm Gia thở dài: “Thật đáng thương, bị trộm bảng, không biết hôm nay còn có thể nộp không, hay là sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu.” 

Trần Tiểu cười một tiếng: “Dư lão sư thích Chử Dạng như vậy, khẳng định không bỏ được.” 

Lộ Nhâm Gia nghe vậy, vẻ mặt dần trở nên phức tạp: “Nhưng đây là quy tắc, cũng không thể vì Dư lão sư thiên vị cô ấy mà quyết định như vậy, chúng ta vì để có thể làm xong kịp mà thiếu điều ở luôn trong phòng thí nghiệm.” 

“Chử Dạng sao có thể giống chúng ta.” Trần Tiểu an ủi vỗ bả vai cô ta: “Cô ấy có vóc dáng xinh đẹp, Dư lão sư có thiên vị cô ấy chúng ta có thể nói gì sao? Ai bảo chúng ta không phải hoa khôi của ngành.” 

Lời an ủi của cô ta không những không an ủi Lộ Nhâm Gia, ngược lại còn làm cô ta cảm thấy càng tức. 

“Xinh đẹp thì sao chứ? Cuộc thi điện tử chứ không phải cuộc thi hoa hậu, tổ của bọn họ bị trộm đúng là rất thảm, nhưng cũng không thể vì vậy mà thiên vị.” Lộ Nhâm Gia hừ lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh cách đó mấy bàn: “Ai biết cô ta và Dư lão sư có quan hệ gì không muốn người khác biết.” 

Trần Tiểu cau mày nhưng khóe môi lại khẽ cong lên: “Đừng nói linh tinh.” 

“Vốn là vậy, tôi đã sớm không ưa Dư lão sư thiên vị cô ta, tổ bọn họ bị trộm đồ cũng là đáng đời, đây đều là báo ứng.” 

Lộ Nhâm Gia này tính khí nóng nảy, đầu óc lại không nhanh nhạy, vừa mới nãy còn đồng tình cho tổ Chử Dạng, sau vài lời khích bác đã lập tức phản bội. 

Trần Tiểu lại hỏi cô ta: “Nếu sau này Dư lão sư thật sự không hủy bỏ, chẳng lẽ cậu còn có thể giơ tay phản đối sao?” 

“Vì sao lại không được?” Lộ Nhâm Gia liếc nhìn Trần Tiểu: “Trần Tiểu, cô không thể vì Chử Dạng là bạn cùng phòng của cô mà thiên vị cô ta.” 

Trần Tiểu khó xử nói: “Dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng của tôi.”

“Cô đúng là quá nhân từ mà.” Lộ Nhâm Gia khoát tay: “Quên đi, đấy là tùy cô thôi, dù sao tôi cũng sẽ phản đối.” 

Trần Tiểu không tiếp tục nói chuyện với cô ta, cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại dữ liệu máy tính của mình. 

Đột nhiên lại bị đâm sau lưng. 

Là Hứa Triết. 

“Tổ bọn họ tìm thấy bảng chưa?” 

Trần Tiểu khẳng định lắc đầu: “Ngày hôm qua bọn họ gấp rút chạy hạng mục, nào có thời gian đi quản chuyện này.” 

Hứa Triết thả lỏng thần sắc: “Như vậy sao.”

“Có điều, nếu như hôm nay bọn họ không nộp bảng, có thể sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu.” Trần Tiểu dừng lại, sau đó lại thản nhiên nói tiếp: “Nhưng có khả năng Dư lão sư sẽ thiên vị bọn họ, đến lúc đó bọn họ có thể có thời gian tìm ra ai đã trộm bảng.” 

Sắc mặt Hứa Triết tái nhợt đi mấy phần.

Trần Tiểu nhún vai: “Cũng chỉ là có thể, cũng không nhất định sẽ như vậy.” 

Sau khi rời đi, vẻ mặt Hứa Triết rất phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì. 

Trần Tiểu nhìn Chử Dạng đang ngồi một mình cạnh bàn thí nghiệm thì khẽ cười. 

Tám giờ, chuông vào học vang lên, Dư lão sư đúng giờ đến phòng thí nghiệm. 

“Mỗi tổ cầm thành quả hạng mục giao lên, tổ phần cứng nộp vào phần cứng, tổ phần mềm thì chuyển mật mã thành một tệp gửi cho tôi.”

Phòng thí nghiệm đột nhiên ồn ào. 

Dư lão sư đi kiểm tra từng bàn, khi đến bàn của Chử Dạng, ông không đành lòng dừng lại, nhỏ giọng nói: “Tổ các em có thể nộp muộn hai ngày, đừng lo lắng.” 

Chử Dạng mở mịt ngẩng đầu lên: “Không cần đâu ạ.” 

Cô nói xong cũng lấy bảng PCB mới làm từ trong túi xách ra. 

Còn chưa kịp lấy ra, đã bị một tiếng phản đối thu hút. 

“Dư lão sư, học viện đã sớm quy định, đến hạn nộp mà không giao ra thành quả thì sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi, ngài thiên vị như vậy là đúng sao?” 

Dư lão sư cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh phản đối. 

Ông còn chưa kịp mở miệng, Hứa Triết đang ngồi cũng đứng lên: “Dư lão sư, ngài không thể thiên vị Chử Dạng như vậy.” 

Lại có mấy người lên tiếng, có điều là giúp tổ của Chử Dạng.

“Tổ của bọn họ bị trộm bảng các cậu cũng không phải không biết, hai ngày sau mới nộp thì có sao chứ?” 

“Đúng vậy, quy tắc là vật chết, cũng không thể biết có chuyện gì xảy ra đúng chứ?” 

“Tổ bọn họ không bị trộm đã sớm nộp lên.” 

Lúc này trong phòng thí nghiệm rất ồn ào, có rất nhiều ý kiến khác nhau. 

Chử Dạng vốn không ngủ một đêm, xung quanh ồn ào như vậy, đầu cô như muốn nứt ra, tâm trạng cũng không tốt.

Cô không nghe lọt một câu nào cả, xoa bóp hai bên thái dương để giảm đau đầu. 

Dư lão sư xua tay để ngừng tranh cãi lại: “Tổ này có lí do, hai ngày sau nộp cũng được.” 

Lộ Nhâm Gia sớm đoán được thầy sẽ nói như vậy, ôm cánh tay phản đối: “Dư lão sư, chúng em biết thầy coi trong Chử Dạng, năm ngoái còn đặc cách cho cô ấy tham gia so tài nhưng cũng không thể thiên vị như vậy, thầy đối xử như vậy thì có công bằng với chúng em không?” 

Hứa Triết cũng đứng lên phụ họa: “Đúng vậy, làm vậy là không công bằng!” 

Dư lão sư cau mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Đúng là ông ta thiên vị Chử Dạng, nhưng sở dĩ cho tổ này thêm thời gian, là vì tổ này thực sự có năng lực giành được giải thưởng, nếu cứ hủy bỏ tư cách dự thi như vậy thực sự rất đáng tiếc. 

Lộ Nhâm Gia thấy Dư lão sư không nói, càng thêm bất mãn với Chử Dạng. 

Cô ta tiến đến trước mặt Chử Dạng, ánh mắt sắc bén: “Chử Dạng, cô nói xem làm như vậy có công bằng hay không? Cho dù Dư lão sư có thích cô đi chăng nữa cũng phải làm theo quy tắc đúng chứ? Cô là hoa khôi của ngành không có nghĩa là cô có thể thoải mái hưởng thụ ưu đãi này, cuộc thi điện tử là so thực lực, không phải cuộc thi sắc đẹp. Cô có thể dùng vẻ đẹp của mình lay động Dư lão sư, nhưng cuộc thi của tỉnh cô có thể lay động giám khảo sao?” 

Chử Dạng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Cô có thể nói nhỏ không, ồn ào quá.” 

“Cô chột dạ sao?” Lộ Nhâm Gia đắc ý nâng cao giọng: “Cho dù tổ này có bị trộm hay không, không nộp đúng thời hạn là sự thật nên hủy bỏ tư cách thi mới đúng quy tắc.” 

“Lộ Nhâm Gia, cô đừng nói vậy.” Trần Tiểu đi lên ngăn trước mặt Chử Dạng: “Tổ Chử Dạng bị trộm bảng bọn họ đã rất khó chịu rồi, Dư lão sư mở cửa sau cho bọn họ thì đã làm sao?”

Lộ Nhâm Gia cười hai tiếng: “Cô đừng nói chuyện hộ bạn cùng phòng của mình nữa, cô nhìn xem người ta sẽ cảm ơn cô hay sao?” 

Trần Tiều quay đầu nhìn Chử Dạng, nhỏ giọng nói: “Không sao, lần này bị hủy bỏ, năm sau cậu còn có thể tham gia, hãy phấn chấn lên.”

Chử Dạng ấn huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô giả bộ cái gì vậy? Ai nói với cô tôi không giao ra được?” 

Nụ cười an ủi trên khóe miệng Trần Tiểu đông cứng lại. 

Chử Dạng dùng sức lắc đầu để giảm cơn đau, rồi lấy bảng PCB từ trong túi ra: “Dư lão sư, đây là của tổ chúng em.”

Dư lão sư cũng thấy kinh ngạc: “Các em đã làm xong rồi sao?” 

“Vâng”, Chử Dạng gật đầu. 

Phòng thí nghiệm nhất thời yên tĩnh. 

Ai cũng không ngờ tới, tổ 01 bị trộm bảng PCB, lại chỉ mất một ngày đã có thể làm xong bảng mới. 

Dư lão sư cầm lấy bảng PCB, nhìn kỹ, cười tán dương: “Làm rất tốt, so với bảng trước đó các em cho tôi xem mạch điện vẽ thành thục hơn nhiều, phần hàn so với bảng trước kia cũng đẹp hơn không ít.”

Lộ Nhâm Gia và Hứa Triết không tin tiến lên phía trước nhìn. 

Đúng là một bảng PCB hoàn toàn mới.

“Tốt lắm, nếu tổ Chử Dạng đã làm xong, mọi người cũng không có gì nói nữa.” Dư lão sư vui mừng vỗ vai Chử Dạng: “Em quả thật không khiến tôi thất vọng. Chử Dạng, em làm tốt lắm.”

Chuyện vốn nên kết thúc ở đây. 

Sắc mặt Hứa Triết trắng bệch đột nhiên lên tiếng: “Bảng này không giống thứ học sinh có thể làm được, em nghi ngờ tổ bọn họ đã tìm người làm giúp.”

Chử Dạng hoài nghi nhìn anh ta. 

Cô và nam sinh này gặp qua chưa quá hai bài giảng, ngay cả tên cũng không nhớ. 

Lộ Nhâm Gia cũng xem kỹ lại: “Đúng, quá thành thục, hơn nữa những vật liệu này cũng không giống của phòng thí nghiệm.” 

“Không phải của phòng thí nghiệm, vì buổi tối phòng thí nghiệm sẽ đóng cửa, vì vậy chúng tôi chỉ có thể tìm một xưởng điện tử làm.” Chử Dạng từ từ nói: “Cuộc thi không có quy định phải làm ở phòng thí nghiệm, chỉ cần thành phẩm thiết kế là tự làm ra, thì cho dù làm ở đâu, hay dùng nguyên liệu gì cũng có thể tính, cho nên mọi người còn ý kiến gì không?” 

Hứa Triết vẫn không chịu thua: “Vậy ai có thể chứng minh là do tổ mấy người làm ra?” 

Khi làm bảng ngày hôm qua, chỉ có Từ Nam Diệp ở cùng tổ bọn họ, ba người bọn họ không thể gọi là nhân chứng, vậy cũng chỉ còn có Từ Nam Diệp. 

Chử Dạng cắn môi, không muốn nói ra tên anh. 

“Đàn anh Từ có thể làm chứng, bởi vì anh ấy là người đưa chúng tôi đến xưởng điện tử.” 

Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ cửa phòng thí nghiệm. 

Những người khác nhìn sang, hóa ra là Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam.

Tuệ Hạnh cầm điện thoại trong tay, đi về phía Dư lão sư: “Dư lão sư, đây là điện thoại của anh Từ, thầy nghe một chút.” 

Dư lão sư còn chưa kịp hoàn hồn: “Anh nào?” 

“Từ Nam Diệp.” 

Dư lão sư vội nhận lấy điện thoại: “Từ tiên sinh?” 

“Ngài là giáo viên hướng dẫn của Chử Dạng đúng không? Xin chào.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng của Từ Nam Diệp: “Ngày hôm qua tôi nghe Chử lão sư nói hạng mục tổ Chử Dạng tranh giải gặp chút vấn đề, cho nên tối hôm qua tôi đã mượn bạn một xưởng điện tử giúp các em ấy, xin hỏi như vậy có phù hợp với quy định không?” 

Ba của Chử Dạng, Chử Quốc Hoa và Từ Nam Diệp đều xuất thân từ viện ngoại ngữ, lý do này đúng là không thể bắt bẻ.

“Phù hợp, dĩ nhiên là phù hợp.” 

Từ Nam Diệp khẽ cười: “Vậy thì tốt, tôi chỉ mong không tạo thêm phiền phức cho họ.”

“Làm sao có thể chứ, Từ tiên sinh anh đã giúp đỡ học sinh của tôi rất nhiều.” Dư lão sư kích động nói: “Tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh thế nào mới đúng.” 

“Cảm ơn thì không cần, để bọn họ thi đấu thật tốt, mang vinh quang về cho trường.” 

Nói ngắn gọn mấy câu rồi cúp máy. 

Không ai không biết Từ Nam Diệp là ai. 

Tất cả mọi người đều chưa kịp hoàn hồn, tại sao chuyện này còn liên quan đến đàn anh Từ ở viện ngoại ngữ?

Chử Dạng cũng không hiểu, dùng khẩu âm hỏi Tuệ Hạnh có chuyện gì. 

Tuệ Hạnh nháy mắt với cô, chỉ nói ba chữ. 

Cố Thanh Thức. 

Tối hôm qua, lúc cô tức giận đi ra ngoài, Cố Thanh Thức đã nói lo lắng của anh ta với Từ Nam Diệp. 

Bởi vì có sự hỗ trợ của thiết bị bán từ động nên bảng này đã hoàn thành vượt quá thực lực của họ, cho nên có thể sẽ bị nghi ngờ. 

Từ Nam Diệp hỏi anh ta: “Vậy anh có biện pháp gì không?” 

Cố Thanh Thức nói: “Chúng tôi không tính là nhân chứng, nhưng đàn anh, anh lại khác.” 

Từ Nam Diệp suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười: “Tôi biết rồi.” 

Mấy người bên kia vừa rêu rao muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của tổ 01, sắc mặt nhất thời xanh mét.

Chử Dạng có vận khí thần tiên gì vậy?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.