*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ cũng biết nghề nghiệp của Từ Nam Diệp. Nhà anh làm gì, trong trường học không phải là không có tin đồn.
Vì vậy, sau khi anh thuận lợi lái xe xuyên qua hàng rào sắt, lấy chìa khóa mở cửa cuốn, trong lòng mấy người Chử Dạng đều khiếp sợ.
Cho đến bây giờ họ chưa từng nghe nói đàn anh Từ có sản nghiệp trong lĩnh vực điện tử.
Cuộc sống bên lề của một quan chức ngoại giao sáng giá, công việc kinh doanh phụ như vậy lại rất phù hợp với giá trị quan đương thời.
Bọn họ cũng không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng cảm thán trong lòng rằng anh thật tuyệt vời.
Đối với những công xưởng vì lợi nhuận như thế này, đương nhiên dụng cụ thí nghiệm sẽ được trang bị tốt hơn nhiều so với trường học.
Các thiết bị chuyên ngành khác nhau ở bên ngoài có xu hướng là về kỹ thuật cơ khí. Chử Dạng và những người khác chỉ học được một ít nên không hiểu lắm. Vì vậy nhóm người bước thẳng vào phòng sau khi cưỡi ngựa xem hoa.
Bốn sinh viên kỹ thuật và một sinh viên xã hội đứng trong công xưởng điện tử với những đường kẻ xanh đỏ uốn lượn, tâm trạng mỗi người hoàn toàn khác nhau.
Tuệ Hạnh ngạc nhiên: “Loại giảm áp này rất đắt.”
Chử Dạng phụ họa: “Chị nghe nói loại giảm áp này không chỉ có thể ổn định điện áp, mà còn có thể chống đoản mạch do nhiệt độ cao của linh kiện mạch.”
Trầm Ti Lam thì thào: “Chiếc mô-tơ điện này có phải là chiếc đã giành được giải thưởng năm ngoái không?”
“Đúng vậy, cái này vẫn chưa được giới thiệu rộng rãi ở Trung Quốc.” Cố Thanh Thức vuốt cằm: “Không nghĩ đến lại có thể thấy được nó ở đây.”
Đối với Từ Nam Diệp mà nói thì cùng lắm nó cũng chỉ là một lượng lớn các loại linh kiện với màu sắc sáng chói.
Mấy người bắt đầu phân chia công việc và bắt tay vào làm, việc của ai người nấy làm. Có nhiều thiết bị quy mô lớn bọn họ không sử dụng được. Nhưng may mắn là trong xưởng vẫn còn những thiết bị nhỏ ngoài thiết bị tự động hóa được chuyên dùng để điều chỉnh lỗi thủ công.
Trong khu nhà xưởng rộng mấy ngàn mét vuông này, bốn người bọn họ vẫn chen chúc nhau ở trong một gian phòng nhỏ bắt đầu chế tạo bảng.
Từ Nam Diệp không thể xen vào được, vì vậy anh đứng phía sau họ và quan sát một cách thích thú..
Anh không thể cứ tiếp tục nhìn chăm chú vào ba người kia nhưng nhìn Chử Dạng thì không có vấn đề gì.
Vì chuyên ngành của anh là xã hội nên Từ Nam Diệp quả thật không hiểu về khía cạnh này. Do vậy, nhìn cái gì anh cũng cảm thấy mới lạ.
Tuệ Hạnh đứng một bên im lặng quan sát, cô luôn cảm thấy tình huống này giống như thầy giáo đang giám sát học sinh làm thí nghiệm.
Cô ấy muốn lại gần để nghe xem hai người họ đang nói cái gì.
Tiếc là cách quá xa, cô ấy không thể nghe rõ những gì bọn họ đang nói.
Tuệ Hạnh đành phải bỏ cuộc.
Bên này, Chử Dạng thấy Tuệ Hạnh cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt thăm dò, cô xoay người lại, đổi khách thành chủ hỏi Từ Nam Diệp: “Đây là sản nghiệp của gia đình anh sao?”
Từ Nam Diệp còn chưa kịp trả lời, Chử Dạng như đã suy nghĩ xong gật đầu, tự thuyết phục bản thân trước: “Có lẽ là như vậy, anh cũng từng nói với em là gia đình anh không chỉ tham gia vào chính trị.”
Trước đó, Chử Dạng đã hỏi Từ Nam Diệp, anh cũng nói không phải tất cả người nhà họ Từ đều làm chính trị, có một ít sản nghiệp cũng là điều bình thường.
“Không phải”, Từ Nam Diệp rốt cuộc cũng mở miệng để ngăn cản việc cô đang tự lấp đầy trí tưởng tượng vô tận của mình: “Đây là sản nghiệp của ba Sùng Chính Nhã.”
Chử Dạng ngẩn người: “Vậy tại sao anh lại có chìa khóa?”
“Anh mượn ba của anh ta.”
Muộn như vậy, khi Từ Nam Diệp gọi điện đến nhà họ Sùng để hỏi mượn nhà máy điện. Anh còn chưa kịp nói nguyên nhân thì đối phương đã lập tức đồng ý, còn nhờ người gói chìa khoá và giao đến tận tay Từ Nam Diệp.
Theo lời của Sùng tổng chính là: “Từ tiên sinh, ngài muốn dùng bao nhiêu tuỳ thích. Ngài muốn ngủ một đêm trong đấy cũng được. Ngài có cần tôi cho người mua giường đến không?”
Trong điện thoại vang lên âm thanh phản đối của Sùng Chính Nhã, có điều thái tử gia không dám không vâng lời lão hoàng đế.
“Ba, ba có biết Từ Nam Diệp mượn nó để làm gì không mà lại có thể yên tâm cho anh ta mượn chìa khóa như vậy?”
“Từ tiên sinh có thể làm gì chứ, con im miệng đi.”
“Đến lúc đó xưởng có bị tra xét, ba đừng trách con không nhắc trước.”
“Tốt nhất nên kiểm tra, đừng mong lão già này sẽ để lại cho tên phá của như mày một phân tiền nào!”
Ở bên kia, Sùng Chính Nhã, như một ông già liên tục lo lắng và căng thẳng, chỉ có thể im lặng. Bên này, Từ Nam Diệp thành công lấy được chìa khóa đưa mấy người Chử Dạng đến đây.
Chử Dạng cảm thấy khó hiểu đối với mối quan hệ giữa Từ Nam Diệp và Sùng Chính Nhã, cô thậm chí cũng không nhận thấy được sự đình trệ trong động tác tay của mình.
Cuối cùng xuất hiện một giọng nói nhắc nhở cô.
“Ngâm lâu quá rồi”, Cố Thanh Thức cau mày đi tới: “Đồng sẽ bị tan hết.”
Áp dụng phương pháp lắng đọng đồng hoá học, làm cho lượng đồng thừa trên bảng phản ứng hoá học với dung dịch clorua sắt. Sau đó, phần đồng không mong muốn sẽ bị loại bỏ và trên bảng chỉ còn lại các đường mạch phủ đầy mực, qua đó thu được một bảng PCB* sơ bộ.
(PCB = Printed Circuit Ban = là một bảng mạch in nhiều lớp và không dẫn điện, trong đó tất cả các linh kiện điện tử được kết nối với nhau trên bảng mạch và có đế đỡ phía dưới.)
Nếu ngâm quá lâu, đồng có thể bị hòa tan hoàn toàn.
“Thật xin lỗi.”
Chử Dạng vội vàng gắp bảng ra, dùng khăn giấy lau sạch dung dịch còn sót lại phía trên.
Cố Thanh Thức nhìn Từ Nam Diệp, lãnh đạm nói: “Anh cũng có hứng thú với thí nghiệm của chúng tôi sao?”
Từ Nam Diệp nhướng mày, gật đầu cười: “Rất mới lạ.”
Chử Dạng vội nói: “Anh ấy có chút hiếu kỳ với những thứ này nên tôi giới thiệu cho anh ấy một chút.”
Khi Cố Thanh Thức nghe lời giải thích này, sắc mặt của anh ta cũng không khá hơn.
Ban đầu, Chử Dạng và Từ Nam Diệp tụm lại nói chuyện với nhau, không ai nghe thấy được.
Rốt cuộc là làm việc hay là thì thầm nói chuyện.
“Em tập trung làm việc của mình đi”, Cố Thanh Thức đi tới bên cạnh Từ Nam Diệp, nói với ánh mắt bình tĩnh: “Để anh giới thiệu cho anh ấy.”
Chử Dạng theo bản năng không muốn, nhỏ giọng từ chối: “Để tôi làm.”
“Em đến đây là để dạy cho đàn anh học hay là tới để làm việc?” Cố Thanh Thức cau mày nhìn cô, giọng điệu dần trở nên khó chịu: “Đừng lãng phí sự giúp đỡ của anh ấy.”
Chử Dạng ngẩn người. Cô không nghĩ tới Cố Thanh Thức sẽ vì chuyện này mà giáo huấn cô.
Cố Thanh Thức mím môi, trầm giọng xuống một chút: “Làm thí nghiệm không được để sai sót dù là nhỏ nhất.”
Chử Dạng không biết phải làm sao nhìn Từ Nam Diệp, anh cũng không để ý, chỉ cười với cô.
Giống như ai cũng có thể nói chuyện với anh.
Vì vậy, cô trơ mắt nhìn Cố Thanh Thức dẫn Từ Nam Diệp đi. Hai bóng lưng cao lớn ngang nhau cách cô càng lúc càng xa, trong mắt Chử Dạng bắt đầu u oán.
Ban đầu, Từ Nam Diệp cũng không muốn quấy rầy Chử Dạng, vì vậy không suy nghĩ nhiều lập tức rời đi theo Cố Thanh Thức.
Nhưng anh lại không ngờ rằng Cố Thanh Thức thật sự muốn giới thiệu những thứ này cho anh.
Cậu ta rất có trách nhiệm hỏi: “Đàn anh, anh có gì muốn hỏi không?”
Từ Nam Diệp không có gì muốn hỏi. Thành thật mà nói, anh không có chút hứng thú nào đối với những thứ này.
Nhưng anh vẫn cho đàn em một chút mặt mũi.
“Đây là cái gì?” Từ Nam Diệp cầm một tấm nhựa đàn hồi lên hỏi cậu ta.
“Bảng mạch in linh hoạt*”
(*Bảng mạch in linh hoạt, còn được gọi là linh hoạt PCB hoặc Flex PCB = Đây là một loại bảng mạch in được làm từ màng polyimide hoặc polyester, được đặc trưng bởi mật độ cao, trọng lượng nhẹ, mỏng và khả năng uốn cong tốt.)
“Ý nghĩa là gì?”
“Bảng mạch linh hoạt đối lập với bảng mạch cứng.”
“Còn cái này thì sao?”
“Bảng nền.”
“Dùng để làm gì?”
“Làm nền.”
Từ Nam Diệp cũng không thật sự muốn biết nên cũng không có gì bất mãn đối với câu trả lời của cậu ta.
Cả hai người đều không thấy cuộc đối thoại này có gì không ổn nên bầu không khí lại hài hòa đến bất ngờ.
Ngược lại, Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam nghe thấy, trên đầu đầy vạch đen.
Thà lấy điện thoại ra tra Baidu Baike còn tốt hơn là nghe Cố Thanh Thức trả lời qua loa lấy lệ.
Tuệ Hạnh nói nhỏ với Trầm Ti Lam: “Sao em cảm thấy hình như đàn anh có vẻ không hứng thú lắm.”
Trầm Ti Lam chỉ Chử Dạng đang làm lại bảng PCB ở bên kia: “Bên kia mới thật sự không vui.”
Bên kia, một tay Chử Dạng cầm sợi dây, tay kia chống cằm nhìn về phía bên này.
Trên khắp mặt viết rõ “Bà đây khó chịu”.
Ánh mắt cô dán chặt vào Từ Nam Diệp và Cố Thanh Thức.
Sau đó, cũng không biết làm cách nào, cô cuối cùng cũng làm xong bảng PCB. Rốt cuộc thì Chử Dạng cũng có lý do rời khỏi thùng dung dịch clorua sắt và đi về phía hai người đàn ông.
Chử Dạng ngẩng đầu nhìn bọn họ.
“Tôi làm xong rồi, để tôi giới thiệu những thứ này với đàn anh.”
Cố Thanh Thức cau mày: “Em cảm thấy tôi giới thiệu không tốt sao?”
Chử Dạng á khẩu nên vội vàng quay sang cầu cứu Từ Nam Diệp.
Từ Nam Diệp dịu dàng cười với cô: “Không cần quan tâm đến anh, em cứ chuyên tâm làm việc của mình đi.”
Chử Dạng đột nhiên bĩu môi, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi biết tôi quấy rầy hai người, tạm biệt.”
Cô nói xong, cô không thèm ngoảnh lại, mở cửa nhà xưởng chạy ra ngoài, lúc đóng cửa còn nặng nề kêu rầm một tiếng lớn.
Tấm bảng PCB thành phẩm đang nằm lẻ loi trên bàn, cũng là hình ảnh ẩn dụ cho tâm trạng lúc này của cô thiếu nữ chua ngoa Chử Dạng.
Cố Thanh Thức và Từ Nam Diệp ngẩn ra.
Muốn cho cô ấy tập trung làm thí nghiệm, tại sao cô ấy lại tức giận chứ?
Tuệ Hạnh nhìn thấy một màn troing mắt, nghi vấn hỏi: “Đàn anh, rốt cuộc đàn chị ăn giấm của ai vậy?”
“…” Vấn đề này đúng là làm khó Trầm Ti Lam: “Tôi không biết.”