Tư thế hiện tại của hai người bọn họ thật sự là quá không hài hoà.
Chử Dạng ầm ĩ muốn tránh ra, Từ Nam Diệp chỉ cười nhẹ buông tay để cô trốn thoát.
Để tránh rắc rối, cô chưa bao giờ ngồi xe Từ Nam Diệp vào trường. Lần nào cũng tự mình thành thành thật thật, thà đi bộ nhiều còn tốt hơn là bị người khác thấy lại phải vắt óc để tìm lấy cái cớ.
Cũng may là hiện tại vẫn chưa quá muộn, trong trường học có rất nhiều dân cư sống gần đó hoặc sinh viên ra ngoài dẫn chó đi dạo nên Chử Dạng trở về phòng ngủ cũng không có vấn đề gì.
Từ Nam Diệp không nói gì, nhưng ngay trước khi cô xuống xe anh dặn dò: “Cuối tuần này anh muốn làm thêm giờ nên Chủ Nhật anh sẽ nhờ thư ký Vương chở em về nhà ăn cơm.”
Vẻ mặt Chử Dạng ngay lập tức trở nên có chút kỳ quái.
Trước khi kết hôn, hai vợ chồng đã bàn bạc rất rõ ràng, mỗi tuần bọn họ sẽ về nhà mẹ đẻ vào thứ bảy và nhà chồng vào chủ nhật. Nếu không có việc gì cần phải xử lý thì đây chính là lịch trình mỗi tuần của họ.
Nhà của nhà họ Từ nằm ở vùng ngoại ô đứng đầu của thành phố, khi ra vào đều phải đi qua cổng điện tử. Tia hồng ngoại sẽ tự động quét dò tìm bảng số xe để cho qua. Chỉ có một con đường nhỏ ở giữa những bóng cây xanh. Không có đường dành riêng cho người đi bộ.
Bởi vì đường rất dài, nên có rất ít người sẽ đi bộ. Một mình Chử Dạng không có cách nào để đi vào nên chỉ có thể nhờ thư ký Vương lái xe đưa Chử Dạng đi vào.
Không chờ Chử Dạng trả lời, Từ Nam Diệp lại nói: “Nếu không thì tự em lái xe?”
Chử Dạng mạnh mẽ lắc đầu: “Không được, tôi không dám lái.”
Cô đã sớm thi lấy bằng lái hai năm trước nhưng vẫn luôn như người mới ở giai đoạn “Có bằng cũng không dám điều khiển”. Lái một chiếc xe cũ còn được nhưng chiếc Bentley của Từ Nam Diệp thì cô không thể trêu vào.
Quẹt rớt một miếng sơn nhỏ cũng có thể bằng mấy tháng tiền cơm của cô. Lái một chiếc xe hơi sang trọng rất sành điệu nhưng đáng tiếc cô không có cái lá gan này.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta muốn làm việc trong ngày nghỉ ngơi. Chử Dạng mím môi, có hơi muốn nói lại thôi: “Vậy tôi cũng không quay về. Vừa lúc gần đây cũng hơi bận với trận thi đấu nên tôi muốn cuối tuần ở lại phòng thí nghiệm.”
Ba mẹ Từ Nam Diệp vẫn chưa từng về Trung Quốc, nên mỗi lần cô theo Từ Nam Diệp về nhà đều là sang nhà hàng xóm bên cạnh. Hai gia đình mà cùng nhau ngồi xuống là nói mãi không hết chuyện. Hơn nữa đám con cháu đều là thanh mai trúc mã với nhau. Còn quan hệ hôn nhân giữa cô và Từ Nam Diệp vốn dĩ đã không bình thường nên mỗi khi cùng ăn cơm với cả hai nhà chồng mà chồng cô lại không ở bên cạnh, cô sẽ cảm thấy lúng túng.
“Vậy để anh nói với dì quản gia một tiếng để cuối tuần dì không phải đến nhà dọn dẹp,” Từ Nam Diệp gật đầu lại dặn dò thêm một câu, “Đừng lúc nào cũng ăn cơm hộp, em đi nhà ăn mà ăn.”
Chử Dạng gật đầu cho có lệ, chuẩn bị xuống xe.
Từ Nam Diệp bỗng nhiên nhíu nhíu mày: “Em đợi một lát nữa.”
Chử Dạng cho rằng anh còn muốn dặn dò. Kết quả Từ Nam Diệp nhanh chóng khởi động xe, di chuyển lên phía trước mấy chục mét.
Phía sau vang lên tiếng còi chói tai.
Chử Dạng nhìn lại phía sau thì bỗng nhiên toàn bộ thùng xe bên trong bị đèn xe chiếu sáng làm cho cô bị chói mắt. Cô vội vàng giơ tay che đôi mắt lại, nhỏ giọng trách móc: “Gần như vậy còn mở đèn xe, bộ có bệnh hay sao?”
Từ Nam Diệp nhìn qua kính chiếu hậu để xác nhận chiếc xe phía sau sẽ không di chuyển nữa mới rốt cuộc mở khoá xe để cô xuống xe
Chiếc xe phía sau cũng tắt máy.
Chử Dạng không vội đi xuống xe mà quay cửa kính xe xuống muốn nhìn xem ai là người lái chiếc xe ở phía sau.
Người điều khiển không xuống xe nhưng cánh cửa bên phía ghế phụ ở phía bên trong lại mở ra.
Chử Dạng không thể tin mở to hai mắt.
Từ Nam Diệp nhàn nhạt hỏi cô: “Sao vậy?”
“Người kia giống như bạn cùng phòng của tôi,” Chử Dạng thu đầu lại tự hỏi có phải lúc nãy bị đèn chiếu làm hoa mắt nên nhìn lầm người hay không: “Không có khả năng nha.”
Đúng lúc này, xe hơi phía sau đã khởi động lại, chạy lên phía trước, đánh lái ngay ngã quẹo, chuyển hướng lái ra khỏi đường cái.
Dòng xe Merceses-BenZ S, mẫu mã xe cùng biển số rất bắt mắt, một dãy bốn số 9, không phải là người giàu có thì cũng là người có địa vị.
Loại biển số xe này rất khó mua được. Trước khi nó được đưa lên nơi giao dịch thì đã bị người dùng tiền mua với giá cao nên đối với người thường cả cơ hội đấu giá cũng không có.
Ngay cả những người thuộc dòng chính của dòng họ Từ cũng không dám sử dụng biển số xe một cách phô trương như vậy. Nhưng Dung thị, người có qua lại với gia tộc họ Từ, đứng đầu trong các gia tộc giàu có lâu đời, có thú vui sưu tầm các biển số xe không thua gì sưu tầm siêu xe. Anh đã tiếp xúc qua không ít người nên cũng rất rõ nhưng lợi ích qua lại trong đó. Có thể sử dụng giấy phép loại này đương nhiên có thể ở trong thành phố ngang nhiên mà lái.
Từ Nam Diệp nheo mắt, nhẹ giọng nói “Chắc là em nhìn lầm rồi.”
Chử Dạng à một tiếng, lúc này mới thật sự xuống xe.
Mãi cho đến khi cô bước vào cổng trường và không còn thấy bóng người, Từ Nam Diệp mới lái xe rời đi.
***
Chử Dạng vòng qua bồn hoa, trực tiếp chọn một lối tắt trở về phòng ngủ. Con đường này quay lưng về phía thư viện và không có đèn chiếu sáng. Chút ánh sáng duy nhất đến từ những ngọn đèn sử dụng năng lượng mặt trời ẩn trong những cây long não.
Cô vẫn lấy điện thoại di động, mở đèn pin để soi đường phòng trường hợp vấp phải đá cuội.
Trong diễn đàn của nhóm, Thư Mạt đang hét lên
【 Khi nào thì mấy cậu về vậy? Một người phụ nữ yếu đuối như tớ ở một mình trong phòng ngủ thật không an toàn nha. 】
Tống Lâm Ấu trả lời
【 Nhanh thôi, đang kết thúc nè. 】
【 Ở trong phòng ngủ ký túc xá thì có cái gì mà không an toàn chứ, tớ đi đường nhỏ mới là không an toàn nè.】
【 Cậu lại đi đường nhỏ đó hả? Lá gan thật là lớn nha. 】
【 Gần. 】
【 Sau khi tớ nghe đàn chị kể chuyện ma quỷ xưa thì tớ không dám đi con đường đó nữa. 】
Chử Dạng bỗng nhiên giật mình, vốn dĩ nếu Thư Mạt không nhắc đến cô cũng không nhớ đến chuyện này.
Cô không sợ nghe chuyện ma xưa nhưng xung quanh đây lại vắng người, nhìn thấy đường đi trên con đường nhỏ này cũng đã khá khó khăn. Nhớ tới chuyện ma quỷ xưa nghe lần trước khiến cả người cô đều thấy hoảng sợ khiếp vía.
“Chử Dạng.”
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ yếu ớt.
Chử Dạng chợt dựng hết lông tơ, tim đập rất nhanh, lại nhớ đến vô số chuyện ma quỷ xưa, tự nhủ chính mình ngàn vạn lần không thể quay đầu lại. Cổ cô không thể động đậy, chân cũng giống như bị đóng đinh trên mặt đất không tài nào dịch chuyển được.
Nữ quỷ lại nói chuyện: “Là tớ, Trần Tiểu.”
“……”
Cô quay đầu lại, quả nhiên là cô bạn cùng phòng Trần Tiểu. Chử Dạng hậu tri hậu giác nhẹ nhàng thở ra, giọng nói như là vừa mới chết đi: “Sao cậu lại ở phía sau tớ vậy?”
Trần Tiểu chỉ chỉ toà thư viện lớn bên cạnh: “Tớ mới từ thư viện đi ra, vốn dĩ muốn từ từ đuổi theo cậu, kết quả Thư Mạt ở trong diễn đàn của nhóm nhắc tới chuyện ma quỷ xưa nên tớ chạy đuổi theo cậu.”
Cô ấy nhấc di động lên, quả nhiên trên màn hình là lịch sử trò chuyện giống như của cô.
Ánh sáng yếu ớt của màn hình di động chiếu sáng khuôn mặt trắng, thanh tú và gầy gò của Trần Tiểu. Cô ta mặc một chiếc áo hoodie màu trắng ánh lên gương mặt khiến cho cô trông càng thêm tái nhợt.
Giọng nói của Chử Dạng có chút do dự: “Nãy giờ cậu vẫn ở trong thư viện hả?”
“Đúng vậy.”
Từ Nam Diệp nói không sai, cô quả nhiên là nhìn lầm rồi.
Hai người đi song song cùng coi chừng cho nhau. Chử Dạng thấy trên lưng cô ấy đang đeo cặp sách to, trên tay còn cầm một chiếc túi mua sắm đã sờn méo liền vươn tay ra: “Tớ giúp cậu cầm nha?”
Trần Tiểu thu tay lại: “Tớ không muốn phiền cậu.”
Vóc dáng cô ấy thấp bé. Đặc biệt là khi cô ấy cúi đầu đi đường so với Chử Dạng lại càng thấp hơn rất nhiều, làm cho Chử Dạng cảm thấy xấu hổ khi đi tay không bên cạnh cô ấy.
Thật ra Tuệ Hạnh và Tống Lâm Ấu có chiều cao không chênh lệch mấy so với cô. Nhưng hai người này tính cách đều tương đối hướng ngoại chỉ có Trần Tiểu là nhìn yếu đuối đáng thương.
Nếu không phải luôn xảy ra xích mích trên phương diện hoá đơn tiền điện nước, thì thật ra một nữ sinh nhỏ bé, yếu đuối và hướng nội như Trần Tiểu rất dễ dàng khơi gợi cảm giác muốn bảo vệ cô ấy của người khác.
Cuối cùng cũng đi qua con đường nhỏ này, cách phòng ngủ cũng không xa.
Các cô vừa trở về, Thư Mạt liền vọt đến trước mặt Chử Dạng, ánh mắt tỏa sáng: “Tuyết Mị Nương của tớ đâu?”
Chử Dạng lấy từ trong bao ra một hộp đồ ăn tinh xảo.
Mặt trên của hộp là “Kim Thuý Lệ” được dùng màu vàng sơn viền hình dáng chữ, phần kết nối cũng được thắt một dải ruy băng màu rượu champagne.
Thư Mạt nâng niu hộp đồ ăn yêu thích không chịu buông tay: “Tớ phải bảo quản cái hộp này thật tốt.”
Các cô bé thường sẽ cất đi những chiếc hộp không có mấy tác dụng sử dụng nhưng lại có vẻ ngoài tinh xảo. Mặc dù chúng không có tác dụng trong hầu hết các trường hợp nhưng cũng nhất định sẽ chờ cho đến khi không còn chỗ chứa nữa mới chịu dọn chúng đi.
Trần Tiểu nhìn hộp đồ ăn trên tay Thư Mạt lại đem túi mua sắm của mình yên lặng giấu ra sau lưng.
Thư Mạt và cô ấy mới vừa cãi nhau buổi chiều nên lúc này dĩ nhiên là sẽ làm lơ cô ấy, cũng không định đem Tuyết Mị Nương chia cho cô ấy một phần.
Cô thậm chí còn cố ý trước mặt Trần Tiểu nói chuyện cùng với Chử Dạng: “Tiền điện tớ sẽ ứng trước, cậu nhớ chuyển lại cho tớ.”
Chử Dạng gật gật đầu, buông cặp sách tính toán sẽ tắm trước một cái đã.
Trần Tiểu không hề có phản ứng với việc này. Cô trở lại chỗ ngồi của mình mở đèn bàn lên, lại từ trong cặp sách lấy ra sách chuyên ngành, nghiễm nhiên là chuẩn bị tiếp tục thức khuya đọc sách.
Thư Mạt bị thái độ không chút nào để ý của cô ấy chọc cho tức giận, cầm hộp đồ ăn đi đến bên cạnh cô ấy, giọng điệu giận dữ: “Cậu thật sự không trả tiền điện sao?”
“Tại sao tôi phải trả tiền?”
“Trần Tiểu, cậu quá đáng, tất cả mọi người đều ở cùng gian phòng ngủ. Nếu cậu đưa thiếu tiền điện tớ cũng sẽ không nói gì. Đằng này cậu lại một đồng cũng không trả, cậu thật tự xem mình là không khí hay sao?”