Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 13




Khi xe chạy lên trên cầu, ánh sáng của những chiếc đèn dọc hai bên xe xuyên qua kính chắn gió chiếu vào bên trong xe đang một mảng tối tăm.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh là mặt cầu rộng mở một đường thẳng tắp. Trên bầu trời phía cuối hai đầu cầu được điểm xuyến bởi những ngôi sao nằm thưa thớt ánh sáng lác đá, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy chậm rãi ở hạ du.

Mặt sông được chiếu sáng bởi ánh đèn nê-ôn trở thành một bầu trời sao khác càng rực rỡ hơn.

Gió đêm mát mẻ. Chử Dạng kéo mở cửa sổ cố gắng xua đuổi mùi hương nhàn nhạt trong xe.

Mùi hương quá nồng nên cô cảm thấy hơi choáng váng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí lại không đặt ở trên cảnh đêm “Đây là biệt danh của tôi dành cho anh”.

Từ Nam Diệp không mặn không nhạt thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình đối với biệt danh này “Cảm ơn em.”

“Không cần cảm ơn,” Chử Dạng làm bộ như cái gì cũng không biết, da mặt thật dày.

“Ngoại trừ tôi ra trên đời này sẽ không có người thứ hai gọi anh như vậy. Anh suy nghĩ xem như vậy có phải là cảm thấy thật đặc biệt đúng không?”.

Từ Nam Diệp giật giật khóe miệng, một tay đưa lên đỡ trán, tay kia cầm vô-lăng gân xanh hơi nổi lên “Không cần suy nghĩ thì cũng đã thấy rất đặc biệt rồi.”.

Chử Dạng có một loại cảm giác sảng khoái khi thắng lại một ván.

Lúc xe lái đến nửa bên kia của cây cầu, cảnh sắc hai bên dần dần trở nên sáng hơn.

Làn đường chính không biết tại sao đột nhiên lại bị chặn lại.

Đèn sau màu đỏ của xe phía trước làm chói mắt những người chạy phía sau. Chử Dạng mở ra cửa sổ, híp mắt nhìn về phía trước, hình như có rất nhiều người đang tụ tập.

Không biết chuyện gì xảy ra nên Chử Dạng dứt khoát xuống xe kiểm tra.

Vài phút sau, cô từ phía trước quay lại, đi vòng qua phía Từ Nam Diệp đang ngồi, gõ gõ cửa sổ xe của anh ta.

Cửa sổ xe được hạ xuống, Từ Nam Diệp quay đầu nhìn cô “Sao vậy?”.

“Xảy ra tai nạn xe, hai bên đang cãi nhau, đang đợi cảnh sát đến giải quyết,” Chử Dạng mím môi có chút phiền não “Không biết đường bị phong tỏa bao lâu.”.

Trong một vụ tai nạn xe như thế này, tốc độ xử lý nói chung là phụ thuộc vào thái độ của chủ xe. Nếu chủ xe có thái độ tốt trực tiếp phối hợp điều tra thì sẽ chuyển xe sang một bên để xử lý. Nếu thái độ chủ xe chẳng ra gì thì sẽ vẫn để xe tại chỗ tai nạn, cãi từ sáng đến tối cũng muốn cãi ra ai đúng ai sai.

Do sự cố phát sinh ở trên cầu nên cũng không thể chuyển làn đường quay đầu xe.

Chỉ có thể chấp nhận xui xẻo.

Ánh mặt Chử Dạng chợt lóe lên “ Tôi đi xuống đi mua chút điểm tâm ăn. Ngồi như vậy chán quá.”

Vì vụ tai nạn phía trước nên toàn bộ trục đường chính bị phong toả dẫn đến tắc nghẽn. Cho dù chờ được cảnh sát giao thông đến sơ tán thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.

“Đợi đã,” Từ Nam Diệp bỗng nhiên gọi cô lại, bước xuống từ ghế lái, “Anh sẽ đi với em.”

Chử Dạng khịt mũi, cũng không từ chối.

Hai người đi đến lối vào của cây cầu, Chử Dạng đi dạo một vòng trong siêu thị nhỏ cũng không thấy có món ăn vặt nào mà cô đặc biệt muốn ăn.

Cô không cam lòng đến lại phải ra về tay không. Tình cờ có một chú bán kẹo hồ lô ngào đường đang từ ngõ nhỏ đi ra, trên cây côn chỉ còn cắm một viên kẹo táo đường tròn trịa.

Chử Dạng đang tính toán mua nhưng lại phát hiện cô quên mang theo điện thoại di động.

Ông chú nói với cô ông cũng nhận tiền mặt. Tuy nhiên, đầu năm nay đâu còn ai mang tiền mặt trên người khi đi ra ngoài.

Chử Dạng đành phải quay sang nhờ Từ Nam Diệp giúp đỡ.

Từ Nam Diệp không có hứng thú đối với những thứ này, liếc mắt nhìn một cách chán chường, cũng không thèm nhúc nhích.

Ông chú thấy hai người họ diện mạo tốt, ăn mặt đẹp đẽ không giống kiểu người thích ăn loại quà vặt này, nhưng trên mặt cô gái trẻ tuổi lại tỏ rõ ý tứ muốn mua.

Người đàn ông cũng không nói sẽ không mua. Anh ta chỉ để cô gái trẻ đứng bên cạnh anh ta quay qua hai ba lần bán manh và làm nũng với anh ta.

Đều là đàn ông với nhau, ông chú sao lại có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông chú mở miệng nói giúp cô gái trẻ “Thiếu gia mua cho bạn gái anh ăn đi, đây là cây cuối cùng, tôi về nhà cũng có thể cũng có thể ăn nói với vợ tôi.”

Khoé môi Từ Nam Diệp hơi nhướng lên, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chử Dạng phồng miệng, thay đổi không còn bộ dáng ăn nói khép nép lúc nãy, nhỏ giọng mắng thầm anh ta một cậu “Lão Biến Thái.”

Quay đầu đưa lưng về phía anh giận dỗi.

Trong lòng lại tự hỏi không biết Từ Nam Diệp có ăn luôn cô không.

Cô có chút thấp thỏm.

Cô trông như một đứa trẻ đang đi dạo phố với bố mẹ thì tình cờ gặp phải món đồ chơi mình mong muốn. Đứa trẻ thấy làm nũng không có hiệu quả liền thay đổi sang một chiến lược khác.

Nghe thấy cách xưng hô này, Từ Nam Diệp rốt cuộc cũng động đậy.

Anh ta lấy điện thoại ra quét mã QR treo trên ngực ông chú, hướng phương hướng Chử Dạng hét lớn “Tiểu biến thái, đến đây lấy kẹo nè.”

Chử Dạng sửng sốt vài giây, quay đầu không thể tin nổi nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười.

“Anh kêu tôi là gì?”

“Em không thích à?” Từ Nam Diệp ra vẻ tiếc nuối thở dài: “Đây chính là biệt danh gọi yêu anh dành cho em.”

“……”

Từ Nam Diệp lại chớp chớp mắt nhìn cô.

Cô híp mắt, không cam lòng yếu thế: “Lão Biến Thái, Tôi!! Tới!Ngay!”

Sau khi mua kẹo hồ lô xong, cả hai người quay về xe.

Chỉ còn lại ông chú cầm cây sào đứng trong gió hỗn độn.

Hiện tại trong giới trẻ đặt biệt danh gọi yêu nhau thực sự là đang là mốt.

Đã lâu rồi Chử Dạng không có ăn đồ ăn ngọt ngậy như vậy. Do cô lo lắng lớp đường bọc bên ngoài vỏ quả táo sẽ dính lên miệng nên cô ăn rất cẩn thận.

Từ Nam Diệp đi nhanh hơn cô nửa bước, bóng lưng anh thẳng tắp, trông thật đẹp trai và đầy khí phách.

Chử Dạng có chút tức giận, trong lòng âm thầm khinh thường anh.

Cô coi như là mình đang tản bộ một mình.

Từ Nam Diệp phát hiện cô nửa ngày rồi vẫn chưa theo kịp anh, rốt cuộc cũng bước đi chậm lại, quay đầu lại nhướng mày nhìn cô “Em không đi nổi nữa?”

“Cái rắm, mỗi tối ở trường học tôi đều cùng bạn cùng phòng có thể đi bộ được đến mười mấy vòng trên sân tập thể dục,” Chử Dạng ngẩng đầu biện hộ “Về sau cô ấy cảm thấy phiền phức nên tôi vẫn đi dạo một mình, có thể đi đến hai mươi mấy vòng.”

“Vậy hai người bọn em cũng người đi trước người đi sau à?”

Chử Dạng lắc đầu, nện bước chân nhanh hơn đi đến bên người anh.

Từ Nam Diệp lại hỏi “Cũng không nói lời nào?”

“Nói chứ, phần lớn thời gian trong sân thể dục đều là những cặp đôi yêu nhau. Đôi khi tôi và bạn cùng phòng chỉ nhìn, nếu không thì sẽ giả bộ là một cặp yêu nhau, như vậy mới không cảm thấy quá thê lương.”

Một khi đã rà trúng đài của cô rồi thì rất khó để đóng lại.

Người đàn ông cười ôn hòa, nương theo lời cô tiếp tục hỏi: “Giả bộ như thế nào?”

Chử Dạng nắm lấy tay anh làm mẫu cho anh xem “ Như thế này này.”

Ánh mắt của Từ Nam Diệp khẽ cong lên “Như vậy là giống như cặp đôi yêu nhau?”

Chữ Dạng lại nghĩ nghĩ, đưa quả táo đường lên miệng cắn, đôi tay liền nhẹ nhàng vòng qua bên hông ôm lấy anh.

“Như vậy nè.”

Cô vừa dứt lời, nghĩ muốn rút tay về, lại phát hiện người đàn ông chậm rãi khom lưng, bàn tay to đưa tới nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô rồi ôm lấy khuôn mặt cô.

“Anh cảm thấy như vậy vẫn chưa giống lắm,” anh cụp mắt xuống, đôi mắt nông nhìn lạnh lùng “ít nhất thì phải như vậy.”

Hơi thở mát lạnh của Từ Nam Diệp hoà cùng với làn gió đêm nhẹ nhàng bao lấy cô.

Khuôn mặt Chử Dạng rất nhỏ, chỉ một cái ôm, hầu như chỉ còn thấy rõ ngũ quan.

Trong lúc nhất thời, Chử Dạng không phản ứng lại được.

Trong mắt người đàn ông chứa đựng một sự lưu luyến và mềm mại, khóe môi cũng mang theo ý cười, dần dần tiến tới gần cô hơn.

Tim Chử Dạng đập mạnh, cô khẩn trương nhắm mắt lại.

Đụng chạm trong tưởng tượng của cô lại không xảy ra. Chử Dạng lặng lẽ mở to mắt, khoé miệng có cảm giác dính dính tê dại ngọt ngào nói cho cô biết đây là đường hoá.

Cô quên mất là trong miệng vẫn còn ngậm hồ lô ngào đường.

Loại cảm giác này cũng không dễ chịu nhưng mùi thơm của táo và vị ngọt của lớp vỏ đường tràn ngập cả khoang miệng cô. Đây cũng chính là hương vị tuổi thơ mà đã lâu rồi cô không được ăn.

Một âm thanh thanh thúy vang lên bên cạnh.

Từ Nam Diệp há miệng cắn một ngụm lên quả táo đường.

Hai người bọn họ, người bên trái người bên phải cắn hai bên quả táo. Quả táo uỷ khuất bị cắn không thương tiếc, nước đường chảy xuống từ khoé miệng của hai người.

Từ Nam Diệp đứng thẳng lưng, hai má hơi phồng lên, ăn hết quả táo.

Chử Dạng chết lặng cầm lấy cây que, miệng cuối cùng được giải phóng.

Cô không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, lớp vỏ bọc đường màu đỏ làm đôi môi cô nhiễm một tầng đỏ như máu tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn non mềm.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi cô trông còn hấp dẫn hơn so với quả táo chọc người hái.

Ngay khi Chử Dạng muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này thì một giây sau đó, gáy của cô đột nhiên bị giữ chặt.

Lần này, rốt cuộc không còn lớp đường ngăn cách, đôi môi nam nhân đột nhiên phủ lên.

Tham lam mà ôn nhu liếm mút khóe miệng ngọt ngào của cô.

Trên môi hai người đều có hương vị giống nhau, xương cốt Chử Dạng đều nhũn ra làm cô tê liệt suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Hơi thở nặng nề của Từ Nam Diệp khiến cho da đầu cô tê dại.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn dịu dàng khắc chế bản thân. Hiện tại lại ôm cô, môi thô bạo cọ xát môi cô khiến cho cô cảm thấy miệng cô sắp bị cọ xát đến trầy da.

“Tích ——”

“Đô ——”

Tiếng còi xe chói tai xuyên thủng màn đêm làm cho Chử Dạng đột nhiên bừng tỉnh. Từ Nam Diệp buông cô ra, duỗi ngón tay xoa xoa nước đường dính nơi khóe miệng cô, ánh mắt tối sầm.

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, khó khăn lắm cô mới nghe rõ anh nói gì “Trở về thôi.”

Suốt đoạn đường, Chử Dạng giống như con rối gỗ bị anh nắm tay kéo đến bên xe.

Một lần nữa ngồi trên xe, Chử Dạng theo bản năng liền đi tìm di động của mình. Tuỳ tiện kiểm tra tin tức trên Weibo hoặc tin nhắn trò chuyện trên Wechat, ít nhất như vậy có thể dời đi sự chú ý của cô lúc này.

Quả táo đường trong tay vẫn còn dư lại một chút, chỉ cần nhìn một cái cô liền thấy khẩn trương.

Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy.

Chử Dạng không vui nhỏ giọng lầm bầm “Di động của tôi đâu?”

Đột nhiên một bàn tay trắng nõn như ngọc, ngón tay đang kẹp di động của cô duỗi đến phía trước mặt.

Chử Dạng ngơ ngác ngẩng đầu.

Môi Từ Nam Diệp vẫn còn chút đỏ thắm, thần sắc cũng đã khôi phục như bình thường, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tốt nhất không nên để đồ vật có giá trị trên xe.”

Ngay lập tức, Chử Dạng gần như đã hiểu.

Anh vẫn luôn giữ di động của cô. Lúc cô xuống xe xem tình hình tai nạn giao thông đã quên lấy theo.

Anh vẫn luôn cầm điện thoại di động của cô, nhìn cô loay hoay vẫn không thể tìm thấy điện thoại nên không mua được kẹo táo đường, nhìn cô làm nũng bán manh, vẫn không chịu nói cho cô biết di động vẫn luôn ở trên người anh.

Chử Dạng giương nanh múa vuốt nhào tới anh: “A a a a a a a lão Biến Thái tôi muốn giết anh!”

“Về nhà cho em giết,” Từ Nam Diệp cười nhẹ duỗi tay ngăn trở cái trán của cô, “Tiểu biến thái.”

Cô ở trong lòng hung hăng tự tát mình mấy bạt tay.

Tự mình thần hồn điên đảo!

Về sau không bao giờ ăn quả táo đường!

Quả táo đường bị đưa vào danh sách đen mãi mãi!

Tuy cô nói như vậy nhưng khi quay lại trường vào thứ hai, cô vẫn không thể nhịn xuống mà tiếp tục mua một xuyên táo đường để ăn.

Thư Mạt nhìn cô như một đứa trẻ ăn đến miệng dính đầy nước đường không khỏi tò mò “Sao đột nhiên cậu lại thích ăn đồ ăn của tụi con nít vậy?”

“Rất ngọt.”

“Nhưng cậu không phải không thích ăn đường sao?”

Chử Dạng a a hai tiếng, cắn môi: “Hiện tại thích.”

Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy cảnh xuân của cô, trong lúc nhất thời Thư Mạt không biết có nên nói cho cô biết hay không. Năm học mới đã khai giảng, thông báo của Ban Chấp Hành Hội Sinh Viên mới đã được gửi đến để trên bàn của cô trong phòng ngủ ký túc xá, tin tức làm cho người ta không mấy cao hứng là Cố Thanh Thức sẽ quay lại trường học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.