Nụ hôn còn mang theo men rượu này không đơn thuần chỉ là khiến trái tim anh gợn sóng mà còn lưu lại cho Bùi Tư Vi đang ngồi tại ghế lô mất hồn mất vía.
Bùi Tư Vi dùng sức lấy mu bàn tay lau đi tàn dư của độ ấm còn lưu lại trên môi cô.
Người đàn ông này thật sự điên rồi.
Hai người họ lại không phải chàng trai cô gái ngây thơ ở độ tuổi mười mấy nên cơ bản sẽ không tồn tại cái gọi là tình huống nai con chạy loạn khi nụ hôn đầu tiên bị cướp đoạt.
Đối với cặp vợ chồng này tuy rằng bên ngoài bất hoà bên trong cũng bất hoà nhưng họ lại không ở riêng hay ngủ riêng giường, trong lòng đã quyết định coi đối phương như không khí.
Không biết là bắt đầu từ bao giờ, cảm giác tồn tại của bạn cùng phòng trong không khí lại càng ngày càng tăng.
Mới vừa tiếp nhận nụ hôn không rõ ý vị kia, khi trở lên xe lại nhìn không vừa mắt đối phương.
Do lo sợ dư quang của ánh mắt đều quét hết lên người bên cạnh nên hai người mỗi người đều dựa vào cửa xe phía bên mình, phát ngốc mà nhìn chằm chằm đèn neon ngoài cửa sổ.
Tài xế sớm đã hình thành thói quen với loại tình huống này nên thấy nhiều không trách.
Khi xe chạy được nửa đường, đột nhiên tài xế mắc tiểu, ngừng xe ở ven đường, xuống xe đi tìm nhà vệ sinh công cộng, lập tức không khí trong xe càng xấu hổ hơn so với lúc nãy.
Bùi Tư Vi nghĩ thầm tài xế này đi WC cũng quá lâu đi.
Cô muốn xuống xe để hít thở không khí, mùi rượu trên người Sùng Chính Nhã thật sự quá nặng.
Tay vừa mới chạm lên cửa xe, rốt cuộc người đàn ông bên cạnh mở miệng lạnh lùng: “Cô đi đâu?”
“Không đi đâu cả, tôi xuống xe hít thở không khí.”
Người đàn ông ha hả: “Trên xe không có không khí à?”
Bùi Tư Vi cảm thấy hôm nay Sùng Chính Nhã quả thực là một người ngang ngược trên đời, thật xin lỗi quốc tịch của anh ta nếu như anh ta không bị xã hội chủ nghĩa đánh cho một trận.
“Người anh toàn mùi rượu,” giọng nói của cô không tốt lắm, “Ai muốn ngồi cùng với anh.”
Sùng Chính Nhã ngoài cười nhưng trong không cười: “Lúc này với vừa hôn môi, sao không thấy cô ghét bỏ người tôi có mùi rượu?”
Bùi Tư Vi chán nản: “Đó mà gọi là hôn môi à? Đó gọi là anh cưỡng hôn tôi!”
“Được, là tôi cưỡng hôn cô,” đuôi lông mày của Sùng Chính Nhã khẽ nhếch, giọng nói lười biếng, “Vậy thì cô đỏ mặt làm cái gì? Cô, người phụ nữ này, ý chí của cô thật không vững chắc một chút nào.”
Bùi Tư Vi chột dạ giơ tay che lại hai bên gương mặt, mạnh miệng nói: “Đây là má hồng.”
Sùng Chính Nhã giả vờ hiểu: “À……”
Giọng điệu này thật sự rất rẻ rúng.
Bùi Tư Vi dùng tay chỉ chóp mũi anh ta lên án: “Anh chưa được tôi đồng ý đã cưỡng hôn tôi, anh như vậy là quấy rối, Sùng Chính Nhã anh là đồ lưu manh!”
Sùng Chính Nhã ôm ngực, vẻ mặt ngả ngớn, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Tôi quấy rối sao?
Bùi Tư Vi, cô mỗi ngày ngâm mình trong nhà chứa nhóm trai bao, những thằng đàn ông đó động tay động chân với cô, bọn họ không phải cũng gọi là quấy rối chứ?”
“Chưa được đồng ý, anh nên hiểu rõ ràng điều kiện mà tôi đã nói.”
“Vậy làm phiền cô cũng hiểu rõ ràng mối quan hệ của chúng ta,” Sùng Chính Nhã chỉ vào cô, lại chỉ chỉ chính mình, sắc mặt không gợn sóng, “Cô là vợ của tôi, đừng nói là hôn cô, cho dù là tôi muốn cô, cùng không gọi là quấy rối.”
Bùi Tư Vi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Hiện tại từ đầu đến chân cô dường như mất hết sức lực, tim đập càng lúc càng nhanh cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này Sùng Chính Nhã cũng nhận ra mình mới vừa nói cái gì, có chút xấu hổ động động hầu kết, chậc một tiếng nhỏ và quay đầu đi.
Kể từ khi kết hôn, hai người bọn họ đồng sàng dị mộng như vậy mấy năm, nên cũng không phải là chuyện gì cũng không hiểu.
Cũng biết hai người họ như vậy, cơ bản không thể gọi là vợ chồng.
Ngày kết hôn, Sùng Chính Nhã bị nhóm bạn phù rể chuốc rượu đến say mèm.
Ngày thường anh ta ăn chơi trác táng, trước nay chỉ có anh ta đi chọc phá người khác lúc động phòng chứ không ai dám chọc phá anh ta.
Bởi vậy khi ồn ào quá đi, phòng tân hôn rất nhanh trở nên yên tĩnh lại.
Bùi Tư Vi đứng ở mép giường nhìn ông chồng tiện nghi của mình.
Sùng Chính Nhã bực bội kéo cà vạt ra, xoa huyệt Thái Dương chuẩn bị đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Bước chân anh ta loạng choạng, thiếu chút nữa là đứng không vững, Bùi Tư Vi đứng bên cạnh đã dang tay đỡ anh với ý muốn giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình.
Hương thơm nhàn nhạt trên người của vợ mới cưới mạnh mẽ xông vào mũi anh ta.
Sùng Chính Nhã là một người đàn ông bình thường, nên khi có một người phụ nữ sinh đẹp đứng bên cạnh lại uống vào nhiều rượu như vậy, nói không có phản ứng gì thật sự quá nực cười.
Càng đừng nói là người phụ nữ này cùng anh ta môn đăng hộ đối, là người vợ mà ông già anh ta thay anh ta tuyển chọn một cách hợp pháp, bọn họ đã đi đăng ký ở Cục Dân Chính.
Nguyên nhân Sùng Chính Nhã không bài xích người vợ này là do người phụ nữ này lớn lên thật sự là không tồi.
Bây giờ người phụ nữ này đang mặc một chiếc váy ống màu trắng, trước ngực trắng như ngọc, xương quai xanh thanh tú, trên người còn mang theo cỗ hương thơm dễ ngửi.
Máu Sùng Chính Nhã nóng lên, bỗng nhiên anh ta đảo khách thành chủ một phen ôm lấy eo cô, làm cho cô dán vào mình chặt chẽ.
Bùi Tư Vi, cô biết gả cho tôi là có ý nghĩa đúng không?
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Vẻ mặt Bùi Tư Vi có chút kinh hoàng, tay trống ở trước ngực anh ta, muốn đẩy anh ta ra.
Tuy rằng hai chúng ta không có tình cảm, nhưng giấy hôn thú cũng đã lãnh, tôi chỉ cần cô đừng động vào tôi hoặc quản lý tôi, tôi nguyện ý cùng cô hoà thuận sống với nhau.
Anh sợ rằng mình chính là tân lang đầu tiên ở ngay trong đêm tân hôn yêu cầu tân nương về sau không được quản lý mình.
Người phụ nữ trước mắt bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi anh ta, vậy anh có thể cũng đáp ứng tôi một điều kiện được không?
Sùng Chính Nhã bỗng nhiên cười.
Đơn giản chính là yêu cầu anh ta ít đi tìm phụ nữ cho cô một chút tôn trọng của một người làm vợ.
Anh ta cũng không phải là loại ngựa giống dục cầu bất mãn. Nếu trong nhà đã có một bà vợ, chỉ cần vợ chồng chung sống hòa thuận, anh ta cũng không ngại giảm lại chuyện tìm phụ nữ bên ngoài.
Nhưng yêu cầu đầu tiên là người vợ này không nên làm bất cứ điều gì khiến cho anh ta khó chịu.
Giọng điệu người đàn ông hơi say, đôi mắt phương xinh đẹp và ngạo mạn đầy khiêu khích.
Nói đi.
Giọng điệu Bùi Tư Vi bình tĩnh, tôi mặc kệ anh, anh cũng đừng động đến tôi, chúng ta ai chơi theo ý người nấy.
Sùng Chính Nhã hoang mang nhíu mày.
Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh, tôi sẽ không quản anh ở bên ngoài tìm phụ nữ, cho nên tôi hy vọng anh cũng không nên can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi.
Trong giọng nói của Sùng Chính Nhã đầy khó tin, ý của cô là cô muốn ở bên ngoài tìm đàn ông?
Bùi Tư Vi mím môi, anh yên tâm, tôi cũng sẽ không quản anh ở bên ngoài tìm phụ nữ.
Một cổ xúc động trong bụng Sùng Chính Nhã đột như biến mất hầu như không còn sót lại tí gì.
Anh ta lui ra phía sau vài bước, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy ý trào phúng, bỗng dưng anh ta cười hai tiếng.
Được, tôi đáp ứng cô.
Anh ta muốn bình tĩnh lại, người vợ tiện nghi này của mình còn luyến tiếc khu rừng rậm bên ngoài.
Một khi đã như vậy anh ta còn nghĩ đến những chuyện đó để làm gì, cứ dứt khoát coi như là kết hôn giả, tương lai nên tiêu pha rượu chè như thế nào thì cứ tiêu pha rượu chè như thế ấy thôi.
Đêm tân hôn, Sùng Chính Nhã tắm xong trở lại trên giường.
Bùi Tư Vi mặc áo ngủ, có chút cảnh giác nhìn anh ta.
Sùng Chính Nhã mỉm cười, cô yên tâm đi, tôi đối với cô không có hứng thú.
Rồi sau đó hai người họ thật sự liền nằm chung trên một cái giường, đắp chăn, vô cùng thuần khiết ngủ một giấc.
Mấy năm nay đều là như vậy.
Sùng Chính Nhã rất khâm phục ý chí kiên định của mình.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Sùng Chính Nhã bỗng nhiên ý thức được mình vừa chọc thủng cái gì.
Anh ta hậu tri hậu giác xoa trán, trong lòng nghĩ hôm nay bản thân đã uống quá nhiều, cái gì cũng có thể nói được.
Tài xế cuối cùng cũng đã trở lại.
Anh ta vừa mới mở cửa liền bị vợ chồng hai người trăm miệng một lời chất vấn anh ta.
“Tại sao anh lại đi lâu như vậy?”
Sùng Chính Nhã và Bùi Tư Vi cùng liếc nhìn nhau rồi lại đồng thời mà cao ngạo cùng quay đầu đi.
Tài xế có chút ngượng ngùng: “À, hôm nay dường như tôi ăn nhầm đồ ăn.”
Sùng Chính Nhã và Bùi Tư Vi lại đồng thời có lệ ừ một tiếng.
Sau đó bên trong xe lại yên tĩnh lại.
Tài xế thấy vợ chồng hai người dường như cũng không có trách tội anh ta nên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xe vững vàng chạy trở về nhà.
Vừa đến nhà, Bùi Tư Vi liền vào phòng vệ sinh.
Sùng Chính Nhã cười nhạo một tiếng, cởi áo khoác nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Chờ sau khi Bùi Tư Vi từ toilet đi ra, anh ta đã ngủ rồi.
Người đàn ông chân dài tay dài, ghế sô pha không đủ cho anh ta nằm nên cánh tay và chân rũ xuống bên ngoài, nhìn có chút đáng thương lại có chút buồn cười.
Anh ta hơi nhíu mày, hai mắt nhắm chặt.
Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, viền cổ áo có vài nếp nhăn mờ và không rõ ràng.
Bùi Tư Vi đấu tranh tư tưởng thật lâu cuối cùng vẫn rón ra rón rén đến gần anh ta, ngồi xổm xuống bên mép ghế sô pha, chống cằm cẩn thận đánh giá khuôn mặt của anh ta.
Đường viền mắt của Sùng Chính Nhã rất đẹp và hẹp dài, ngũ quan xinh đẹp lại không làm mất đi vẻ đàn ông.
Nếu là nữ nhân thì rất khó để có thể cự tuyệt khuôn mặt đẹp trai điển hình của đàn ông này.
Bùi Tư Vi cũng không phải là người mù, người đàn ông này đẹp hay không đẹp cô đương nhiên có thể phát hiện được.
Lúc đầu cô cũng tự cảnh cáo bản thân, đây là liên hôn, người đàn ông này có tiếng trong giới là ăn chơi trác táng và mê chơi phụ nữ, cô tuyệt đối không thể thích loại đàn ông này.
Buổi sáng khi đến lúc rời giường, cô trợn mắt tỉnh lại, cái thứ nhất đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Sùng Chính Nhã.
Dù có có làm ra bao nhiêu ám chỉ tâm lý cho bản thân cô cũng không cách nào phủ nhận được sự thật là người trước mắt chính là chồng cô.
Ban đầu cũng chỉ vì anh ta lớn lên đẹp trai cho nên cô đối với anh ta có một chút tình cảm khác thường.
Sau đó lại không biết là hôm nào, anh ta về nhà sau khi cùng bạn bè bên ngoài uống rượu.
Lúc trước anh ta không có uống quá say nhưng lần này lại rõ ràng là khác biệt.
Mặt anh ta đỏ có chút khác thường, giống như đang cực lực nhẫn nại chuyện gì đó.
Bùi Tư Vi hỏi anh ta làm sao vậy.
Vẻ mặt Sùng Chính Nhã có chút xấu hổ. Sau khi nghẹn một lúc lâu cuối cùng vẫn là nói cho cô biết.
Đám bạn chết tiệt của anh ta thần thần bí bí muốn mời anh ta đi phẩm rượu. Ban đầu anh ta nghĩ rằng là champagne trân quý, kết quả lại là rượu bổ dương.
Bùi Tư Vi cũng cảm thấy ngượng ngùng theo.
Cô lẩm bẩm hỏi, vậy tại sao anh không ở bên ngoài giải quyết luôn đi?
Sùng Chính Nhã lại nhịn không được tiếp tục mắng đám anh em của anh ta.
Một đám đáng khinh xấu xa nói là tiện nghi không thể để cho phụ nữ bên ngoài chiếm được nên mạnh mẽ đưa anh ta về nhà.
Cô rõ ràng không phải là một cô gái ngây thơ nhưng lúc này cô lại cảm thấy xấu hổ chết được.
Sùng Chính Nhã liếc mắt nhìn bộ dáng ấp úng của cô, bỗng nhiên thở dài.
Anh ta miễn cưỡng đứng lên, tôi đi toilet giải quyết vậy.
Bùi Tư Vi mờ mịt nhìn anh ta.
Trong giọng nói của Sùng Chính Nhã nửa là trêu chọc, nửa là bất đắc dĩ. Nào có người phụ nữ nào như cô xem chồng mình như hồng thuỷ mãnh thú. Cô không muốn cũng tôi ngủ, tôi còn không nghĩ đến việc chạm vào cô đâu.
Sau đó anh ta liền thật sự đi vào toilet một mình.
Buổi tối hôm nay, Bùi Tư Vi bị mất ngủ.
Cô có chút khó nhịn đem thân thể của mình thu lại thành một quả bóng.
Cô cũng không biết là mình bị làm sao. Cô giống như bị mất đi khả năng tư duy, trở thành một động vật dục cầu bất mãn, tất cả trong đầu đều là người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp đang nằm sau lưng của cô.
Ban đêm như thế này thật sự là sự tra tấn quá mức.
Sau khi cô nghe được lời tự giễu oán giận của người đàn ông phía sau, ý thức được đêm nay Sùng Chính Nhã thật sự sẽ không chạm vào cô.
Giọng nói Sùng Chính Nhã rất nhỏ, cho rằng cô không nghe được.
Anh ta lẩm bẩm, mất mặt muốn chết.
Ngày hôm sau, vẻ mặt Bùi Tư Vi hoảng hốt cả một ngày.
Cô biết bản thân mình xong đời rồi.
Ngay từ lúc đầu, rõ ràng cô là người đưa ra ý ai chơi theo ý người nấy, Sùng Chính Nhã chỉ là dựa theo lời cô nói duy trì với cô quan hệ bên ngoài.
Nhưng hiện tại, cô đã vượt qua ranh giới cảnh báo an toàn rồi.
Cô bắt đầu có tình cảm đối với người đàn ông này.
Bùi Tư Vi nhìn chằm chằm mặt anh ta, bỗng nhiên buồn bực nhìn hướng anh ta le lưỡi.
Cô tuyệt đối không thừa nhận điều này.
Bên ngoài có cả một khu rừng lớn, tại sao cô lại muốn treo cổ trên một cái cây có tán lá lệch như vậy.
Bùi Tư Vi đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Chờ sau khi cô quay lại, trên tay đã ôm cái chăn.
Cô đem chăn khoác lên trên người của Sùng Chính Nhã, lại nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn xuống được duỗi tay đùa dai nắm mũi anh ta.
Hô hấp của người đàn ông đột nhiên bị ngắt quãng, anh ta cau đôi mày đẹp, theo bản năng nâng cánh tay lên mở tay cô ra.
Anh ta có vẻ rất buồn ngủ, xoay người đưa lưng về phía cô, đem mặt vùi vào trong sườn ghế sô pha.
Bùi Tư Vi hừ một tiếng, quay đầu đi làm việc riêng của mình.
Không nghĩ tới người đàn ông trên ghế sô pha bỗng nhiên mở mắt.
Đôi mắt đen sâu thẳm giống như một vũng mực dày không hoà tan được.
Anh ta duỗi tay nắm chặt cái chăn ở trên người mình, bĩu môi.
Sùng Chính Nhã nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Người phụ nữ xấu xa, tôi không bị cô lừa đâu.”
Nói là nói như vậy nhưng khoé môi của người đàn ông lại không thể kiềm lại được mà nhếch lên.
Thì ra cảm giác có vợ quan tâm lại tốt đến như vậy sao.