Hai năm sau.
Tháng sáu là mùa tốt nghiệp, xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, Thanh Hoa lại đón một mùa hè mới.
Trong sân trường, các sinh viên tốt nghiệp mặc lễ phục tốt nghiệp ở khắp mọi nơi lưu lại dấu ấn thanh xuân, vui vẻ công khai, vô cùng tươi đẹp.
Tiếng cười của họ vừa vặn bồi đắp cho hoa tường vi.
Vì liên tục giành chiến thắng hai năm liên tiếp trong hạng mục thiết kế điện tử quốc gia, vì vậy Chử Dạng đã chắc chắn được đi nghiên cứu.
Nên khi đại đa số sinh viên đều bận rộn thi tốt nghiệp thì cô vô cùng rảnh rỗi.
Luôn luôn chui đầu vào phòng thí nghiệm, coi như làm quen với hoàn cảnh trước.
Trong phòng thí nghiệm có một người quen, Cố Thanh Thức.
Cố Thanh Thức là nghiên cứu sinh năm hai của trường, thường ngày rất bận rộn, có thể vì vậy anh ta không ưa nhìn Chử Dạng mỗi ngày đều rảnh rỗi nên đã tìm việc cho cô làm.
“Trang web chính thức của trường cần thay áp phích mới, đanh muốn tìm người mẫu”, Cố Thanh Thức bình tĩnh nói: “Đàn em, tôi đã đề cử em với họ.”
Chử Dạng mơ hồ: “Hoan nghênh dự thi? Không phải không đổi trong hai năm sao?”
“Tôi đã nói chuyện với hội học sinh, bọn họ cũng cảm thấy nên thay, tấm áp phích vốn để đàn chị Lục ở viện quản lý, bây giờ cũng nên đến lượt viện khác.”
Trước kia khi Cố Thanh Thức còn làm chủ tịch, không cảm thấy anh ta quan tâm mặt mũi của kế viện như vậy.
Có điều Cố Thanh Thức cũng đã đề cử, Chử Dạng cũng nên có chuyện để làm.
Giúp trường làm áp phích.
Sự thật đã chứng minh, Cố Thanh Thức vì trường mà vô cùng bận rộn.
Hai năm trở lại đây, kì thi tuyển sinh vô cùng khốc liệt, các trường đại học đều muốn cướp trạng nguyên các tỉnh về trường mình.
Chỉ cần học thật giỏi, thi được vị trí trạng nguyên là có thể hưởng thụ cảm giác được Thanh Hoa, Bắc Đại thi nhau tranh đoạt.
Còn có thể giả bộ trước mặt người khác.
Ai, rốt cuộc tôi nên vào Thanh Hoa hay là Bắc Đại đây.
Cho nên việc học giỏi vô cùng quan trọng.
Nhưng năm nay Thanh Hoa không đi đường thường, cái gì cũng không làm, khiêm tốn sửa lại tấm áp phích tuyển sinh hai năm chưa sửa.
Vào trang web chính của trường, ngay trang đầu tiên chính là một tấm áp phích chiếm nửa màn hình.
Tấm áp phích ghi ngắn gọn một khẩu hiệu tuyển sinh.
Ban đầu không có ai phát hiện, có một người anh em thấy năm nay trường không có động tĩnh gì nên vô tình đăng nhập vào trang web chính của trường mới phát hiện.
Anh ta nhanh chóng đăng bài lên diễn đàn.
[Áp phích tuyển sinh trên trang web của trường đã đổi! Mau vào xem!]
[? Đổi áp phích thì có gì xem?]
[Áp phích của Thanh Hoa đã hai năm không đổi, đàn chị phụ trách tấm áp phích kia cũng đã già thêm hai tuổi.]
[Con mẹ nó, năm đó tôi vì đàn chị mới vào nhưng sau khi thi vào mới biết đàn chị đã kết hôn, tôi cũng trầm cảm luôn.]
[Có thể đổi thành một đàn chị độc thân không? Đàn chị đã có người yêu rất đả kích các đàn em muốn đăng kí.]
[Có thể đổi một bạn nữ là không tệ rồi, còn hơn là để đàn ông.]
[Con mẹ nó, sao không thay thành hình của hiệu trưởng luôn đi.]
[Lầu trên xúc phạm hiệu trưởng, báo cáo.]
[Hahaha, thay hình hiệu trưởng cũng muốn báo cáo chúng tôi?]
[@Hiệu trưởng.]
[Làm hiệu trưởng không thể lên diễn đàn sao?]
Ban đầu không ai để ý, cười đùa trêu ghẹo, cho đến khi có người thật sự đi xem.
[Tôi vừa đi xem, đỉnh quá.]
[Tôi muốn thi lại vào trường.]
[Đi! Nhìn xem! Nhìn xong rồi quay lại!]
[Tôi đã quay lại, mẹ nó.]
[Biên tập viên trang web mau giao ra áp phích nếu không sẽ giết người.]
[Một đại thần vừa đổi thành thẳng sau khi nhìn thấy màn hình.]
[Bạn cùng phòng của tôi hôn máy tính năm phút.]
[Bạn cùng phòng còn tưởng tôi xem phim con heo, hỏi tôi sao nghiêm túc vậy, bây giờ cậu ấy và tôi đang cùng nhau nhìn.]
Do giọng điệu này, nhất thời vô số người vào trang web trường.
[Mẹ nó, sao không vào được trang web của trường?]
[Mạng của trường quá gà, nhiều người không thể vào được.]
[Thanh Hoa, tỉnh lại đi, con mẹ nó có thể đổi một máy chủ khác được không vậy.]
[Tưởng diễn đàn của Thanh Hoa là rác nhất rồi, không ngờ trang web chính cũng rác như vậy.]
[Làm mới mấy chục lần vẫn chưa vào được.]
[Chịu thua, ai chụp màn hình gửi đi, làm người tốt cả đời bình an.]
[Hình ảnh, cả đời làm người bình an.]
[Xếp hàng.]
Thật sự có người đã chụp màn hình.
Vì là chụp màn hình nên không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy rõ tấm áp phích đã đổi là gì.
Một trong những biểu tượng của Thanh Hoa là tấm bia đá khắc khẩu hiệu trường và một sih viên cuối năm mặc đồ cử nhân.
Đàn chị khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy tay cầm bảng hiệu “Hoan nghênh bạn tới Thanh Hoa”.
[Đàn chị! Tôi có thể!]
[Thanh Hoa tuyệt vời!]
[Át chủ bài của kế viện, Chử Dạng!]
[Hôm nay kế viện vô cùng hãnh diện!]
[Kế viện nên quý trọng thật tốt đi, năm sau mấy người không được thấy đàn chị đâu.]
[Lầu trên, đàn chị Chử học nghiên cứu sinh hahaha sang năm vẫn còn gặp được.]
[Má ơi, chị ấy đẹp quá QWQ.]
Bài đăng này náo nhiệt mấy ngày nay, cuối cùng cũng có người cảm thấy chuyện này không thể để một mình học sinh Thanh Hoa hưởng thụ nên đã phát ra ngoài vòng.
Có người gửi ảnh này cho mấy tài khoản weibo marketing.
[Áp phích tuyển sinh mới của trường chúng ta.]
[Hoan nghênh tất cả thí sinh đăng kí vào trường.]
[Hình ảnh.]
[/Đắc ý/]
Như mong muốn của người gửi, tấm hình này đã được đăng ra ngoài.
Sau khi được gần mười tài khoản quảng cáo, đề tài Thanh Hoa đổi áp phích tuyển sinh lập tức lên hotsearch, thành công đăng ra ngoài.
Quảng cáo của các trường đại học sử dụng không thể thu hút được nhiều sự chú ý nhưng Thanh Hoa lại trở về nguyên trạng, lần nữa nhờ đàn chị hâm nóng bản thân.
[Tới xem xem, các trường đại học vì muốn tuyển sinh mà không chừa chút thủ đoạn nào.]
Ở một nơi khác: “Nhiều năm trước, anh bị cô ấm của một tập đoàn lớn vứt bỏ, vì thù lao, anh học hành vất vả suốt bốn năm, rốt cuộc cũng lấy thân phân giám đốc tập đoàn vũ trụ đứng trước mặt cô!”. Và “Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng như học trưởng đẹp trao, một đêm hoang dại, vốn tưởng là một mối tình nhưng ngày sau phát hiện đàn em áo đen đó là sinh viên của đại học nông nghiệp!”, còn “Hầu phủ liên tiếp thi 985 lần, cuối cùng đích nữ nhỏ nhất cũng đậu c9! Lão hầu gia vô cùng mừng rỡ! Cưng chiều cô vô cùng!” Một loạt quảng cáo tuyển sinh được tung ra, Thanh Hoa như một đóa sen uyển chuyển giữa mặt nước.
[Thanh Hoa: Tôi là nơi bình thường nhất sao?]
[Thanh Hoa: Mấy người tỉnh táo chút.]
[Thanh Hoa:?]
[Các trường đại học phát điên vì tuyển sinh rồi.]
[Mẹ nó, hahaha Thanh Hoa là bình thường nhất nhưng lại không bình thường nhất.]
[Năm nay Thanh Hoa đại khai sát giới, các người thua rồi.]
[Cũng là khoa kỹ thuật của trường, dựa vào đâu trường chúng ta không có đàn chị đẹp?]
[Trường người khác mỉm cười.]
[Nói đi, các người liên minh với văn phòng tuyển sinh của Thanh Hoa đúng không.]
[Xin lỗi, so với giám đốc, học trưởng và con gái Hầu phủ, tôi lựa chọn Thanh Hoa.]
[Các trường học khác đều là lập hội, chỉ có đàn chị Thanh Hoa là thật sự tồn tại, thi Thanh Hoa.]
[Đàn chị độc thân sao, độc thân lập tức báo.]
[Đàn chị là của tôi! Mấy người tránh ra!]
Nhờ tấm áp phích này, năm nay Thanh Hoa không chiến mà thắng, kỉ lục cao ngất, thuận tiện còn lên hotsearch.
Có thể nói là “Tiêu thụ ánh sáng” thế hệ học sinh mới của trường.
Cũng lừa gạt được rất nhiều đàn em, cho rằng học Thanh Hoa sẽ không buồn chuyện đời.
Tháng 9 năm đó, Thanh Hoa chính thức khai giảng, học kỳ mới, vì tấm áp phích năm nay cô đại diện cho nghiên cứu sinh lên đọc diễn văn.
Đàn chị Chử không bọc kín mình nữa, cô mặc một chiếc váy dài đơn giản, tự nhiên hào phóng đứng trên đài.
Vóc dáng cô vốn cao, cổ tay trắng nón, vai và cổ vô cùng cân đối, dáng người nhỏ sinh, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Đẹp từ đầu đến chân.
Quả nhiên không có cách nào khôi phục một trăm phần trăm người đẹp.
Chử Dạng tiến gần đến microphone, mỉm cười điềm đạm: “Xin chào các bạn sinh viên mới.”
Câu nói này vừa vang lên cả hội trường bắt đầu thét chói tai.
Cô chớp mắt mấy cái, không kịp phản ứng nhìn về màn hình lớn sau lưng thấy máy quay phim đang quay cận mặt mình.
Chử Dạng đã quen với cảnh tượng nên chỉ nhướng mày trước ống kính.
“A a a!”
“Đàn chị!”
“Đàn chị nhướng mày với tôi!”
Trong hội trường còn nhiều lãnh đạo, Chử Dạng thực sự không dám kiêu ngạo, làm động tác vẫy tay rồi bắt đầu đọc bản thảo.
Hiện trường không thể nói, diễn đàn bắt đầu đơ.
[Sinh viên năm nhất thét chói tai!]
[Ô ô ô đàn chị xinh quá!]
[Đẹp hơn trong áp phích.]
[Đàn chị là thần tiên tỷ tỷ sao.]
[Không uổng công tôi vượt ngàn dặm tới đây.]
[Nghe nói năm trước đàn chị làm giúp ban cho tân sinh viên, thật ghen tị.]
[Xin phương thức liên lạc của đàn chị.]
[Xin cùng.]
[Không phải kế viện có xin được không? Tôi ở khoa văn, thực sự không biết dùng máy tính.]
Chử Dạng đọc xong bản thảo thì phát hiện mình đọc có hơi nhanh, cách thời gian cô xuống đài còn một lúc nữa.
Nếu là bình thường cô còn có thể giao lưu cùng tân sinh viên bên dưới nhưng phía dưới còn có lãnh đạo nên không thể.
Cô đang tính có nên xuống đài sớm hay không, đàn em dưới đài thấy đàn chị đứng trên đài không nói, đây là thời gian thích hợp để giao lưu.
Không biết là ai mang microphone đến, một tiếng rống từ microphone vang về phía Chử Dạng.
“Đàn chị, chị có bạn trai chưa!”
Lời này vừa vang lên, tân sinh viên trong lễ khai giảng lập tức xì xào.
Dựa theo thói quen của Chử Dạng, lúc này cô sẽ qua loa lấy lệ mà tán tỉnh đàn em to gan này.
Nhưng không phải là năm nay.
Chử Dạng mím môi, ngón tay vê microphone, ngượng ngùng cười.
Thông qua microphone tiếng của cô vang vọng cả hội trường.
Tiếng đàn chị trong veo nhưng có chút ngượng ngùng: “Tôi có bạn trai rồi.”
Nhất thời trong hội trường vang lên tiếng thổn thức.