Cuộc họp hội đồng kế tiếp - cũng là cuộc họp đầu tiên sau khi Barry mất - đóng vai trò quan trọng trong trận chiến về khu Fields. Howard không muốn hoãn việc bỏ phiếu về vụ trung tâm cai nghiện Bellchapel lẫn đề nghị của thị trấn yêu cầu chuyển quyền quản lý khu nhà cho Yarvil.
Vì vậy Parminder đề nghị bà, Colin và Kay gặp nhau vào tối hôm trước cuộc họp để bàn bạc về chiến lược.
- Pagford đâu thể nào đơn phương quyết định thay đổi địa giới thuộc quyền quản lý của hội đồng, đúng không? - Kay hỏi.
- Đúng thế - Parminder kiên nhẫn giải thích (dù sao Kay cũng là người mới ở đây) - nhưng hội đồng quận có hỏi ý kiến của Pagford, nên Howard quyết tâm ép hội đồng khu thông qua ý kiến của ông ấy.
Họ tổ chức họp ngay phòng khách nhà Wall vì Tessa nhẹ nhàng mà cương quyết ép Colin phải mời hai người đó tới họp ở chỗ mà cô giám sát được. Tessa chuyền rượu vang cho mọi người, đặt một tô lớn khoai tây chiên giòn lên bàn café rồi ngồi im lặng nghe ba người kia trò chuyện.
Cô đang hết sức mệt mỏi và bực dọc. Bài đăng nặc danh về Colin đã làm ông lập tức suy sụp tới nỗi phải xin nghỉ bệnh. Parminder thừa biết ông yếu nhược thế nào, chính chị ta đã ký giấy khám bệnh cho ông xin nghỉ, thế mà lại mời ông tham gia buổi họp này. Xem ra chị ta không hề bận tâm tới những cơn hoang tưởng và dằn vặt mới có thể sẽ đổ lên đầu Tessa ngay tối nay.
- Rõ ràng có dư luận không đồng tình về cách nhà Mollison xử lý vấn đề - Colin nói bằng giọng ra vẻ tinh tường am hiểu mỗi khi muốn tỏ ra mình không biết sợ hãi hay hoang tưởng là gì. - Tôi nghĩ mọi người bắt đầu bực bội với cái kiểu bọn họ cứ coi mình là người phát ngôn cho cả thị trấn rồi đấy. Các cô biết đấy, tôi nhận ra điều đó trong lúc đi vận động tranh cử mà.
Tessa cay đắng nghĩ, giá thỉnh thoảng mà ông chồng vờ vĩnh được như thế này vì cô thì tốt biết mấy. Ngày xưa cô thích được là hồng nhan tri kỷ duy nhất của Colin, là bình chứa mọi nỗi lo sợ và trao đi mọi nguồn an ủi, nhưng giờ thì hết rồi. Hồi khuya này suốt từ hai giờ đến tận ba rưỡi sáng, cô không tài nào ngủ được vì ông chồng ngồi bên mép giường cứ gập người rên rỉ khóc lóc, ước gì được chết, ước gì ông không ra ứng cử, rằng ông không chịu nổi, đời ông thế là tan nát...
Tessa nghe tiếng Fats xuống cầu thang và lập tức cứng người căng thẳng, nhưng nó chỉ đi ngang cửa phòng khách đang mở để xuống bếp trước cái liếc mắt gay gắt của Colin, ông đang ngồi trên cái đôn thấp bọc da, đầu gối lêu đêu cao tới ngực.
- Có khi việc Miles ra ứng cử sẽ khiến mọi người thấy quá đáng rồi phản đối chăng, kể cả những người vốn ủng hộ nhà Mollison? - Kay hy vọng hỏi.
- Cũng có khả năng đấy - Colin gật đầu.
Kay quay sang Parminder.
- Chị có nghĩ là hội đồng sẽ bỏ phiếu buộc Bellchapel dời khỏi tòa nhà không? Tôi biết mọi người hay lo lắng về mớ kim tiêm bị vứt bừa bãi và dân nghiện lượn lờ gần nhà, nhưng trung tâm cách đây hàng mấy dặm... sao Pagford lại lo thế?
- Howard và Aubrey chống lưng cho nhau - Parminder giải thích, mặt mày căng thẳng, mắt thâm quầng. (Ngày mai chính bà sẽ phải dự cuộc họp hội đồng và chiến đấu chống lại Howard Mollison cùng với phe cánh của lão mà không có Barry bên cạnh.) - Quận phải cắt giảm ngân sách, nếu Howard đẩy trung tâm cai nghiện ra khỏi tòa nhà cho thuê giá rẻ đó, thì ngân sách cho trung tâm phải tăng thêm nhiều, như vậy Fawley có thế lấy cớ chi phí gia tăng mà đề nghị cắt giảm nguồn hỗ trợ từ hội đồng. Rồi Fawley sẽ cố đẩy khu Fields lại cho Yarvil.
Kiệt sức vì phải nói nhiều, Parminder vờ xem xét chồng hồ sơ về Bellchapel mà Kay mới mang tới để đỡ phải tham gia trò chuyện một lát.
Sao mình lại phải làm việc này - Bà tự hỏi.
Đúng ra giờ này mình có thể ở nhà cạnh Vikram, lúc bà đi ông và hai con lớn đang ngồi xem hài kịch trên tivi. Tiếng cười của ba bố con làm bà gai cả người, bao lâu rồi mình không cười như thế? Vì sao mình phải ngồi đây uống thứ rượu vang dở tệ âm ấm này, đấu tranh vì cái trung tâm cai nghiện mình chẳng khi nào cần đến và cái khu nhà đầy những kẻ nếu gặp chắc đâu mình đã ưa? Mình đâu có phải Bhan Kanhaiya mà không phân biệt linh hồn phe ta và phe địch? Bà chẳng thấy ánh sáng nào từ Thượng đế chiếu rọi lên Howard Mollison cả. Bà thích tưởng tượng tới cảnh Howard thất bại hơn nhiều, hơn là viễn cảnh bọn trẻ khu Fields được tiếp tục học ở trường Thánh Thomas hoặc dân khu Fields cắt được cơn nghiện ở trung tâm Bellchapel, dù rằng bà cũng hơi hơi thấy mấy chuyện đó là tốt...
(Thật ra bà biết rõ vì sao mình vẫn làm thế. Chiến thắng vì Barry. Ông từng kể cho bà nghe đủ chuyện về thời học ở trường Thánh Thomas. Các bạn mời ông về nhà chơi, ông khi đó ở trong xe moóc với mẹ và hai anh trai nên cực kỳ thích vẻ sạch sẽ tiện nghi của những ngôi nhà trên đường Hope, cũng như mê mẩn và có phần kính sợ những dinh thự kiểu Victoria trên phố Church Row. Ông thậm chí từng dự sinh nhật tại căn nhà có hình mặt bò, sau này ông mua chính căn nhà đó và nuôi lớn bốn đứa con tại đây.
Ông yêu quý Pagford, yêu dòng sông, những cách đồng và những căn nhà có tường chắc chắn, ông sung sướng vì có hẳn một khu vườn trường để chơi đùa, có cây to để treo xích đu, khắp nơi đều rộng rãi và xanh tươi. Ông nhặt hạt cây dẻ ngựa đem về khu Fields. Sau thời gian học hành xuất sắc ở trường Thánh Thomas, Barry là một trong những người đầu tiên của dòng họ vào được đại học.
Yêu và ghét, Parminder nghĩ, hơi hoảng vì sự thành thật của chính mình. Yêu và ghét, chính vì thế mà mình ở đây...)
Bà lật một trang trên xấp tài liệu của Kay vờ chăm chú đọc.
Kay hài lòng thấy bà bác sĩ nghiên cứu cẩn thận tài liệu mình mang tới vì cô đã đầu tư biết bao thời gian công sức chuẩn bị chúng. Cô tin chắc bất kỳ ai đọc tài liệu đó cũng phải tin rằng trung tâm Bellchapel cần được giữ nguyên vị.
Nhưng xuyên suốt mọi con số thống kê, mọi nghiên cứu ca điều trị ẩn danh và những bản đánh giá của các chứng nhân trực tiếp, thực sự Kay chỉ nghĩ về trung tâm cai nghiện từ góc độ một bệnh nhân duy nhất: Terri Weedon. Terri đã có chuyển biến Kay cảm nhận được điều đó, cô vừa tự hào vừa lo lắng. Terri đã có vài dấu hiệu le lói cho thấy cô bắt đầu kiểm soát được đời mình. Gần đây Terri có nói với Kay hai lần rằng “Họ hông cướp thằng Robbie được đâu, tôi hông cho”, và đó là lời tuyên bố có mục đích chứ không phải tiếng cãi bất lực trước số mệnh.
- Qua tui đưa nó đi nhà trẻ - chị ta bảo với Kay, cô này sơ ý không kìm nổi vẻ kinh ngạc - Ngạc nhiên cái mẹ gì thế? Bộ tui hông đưa nó đi được hả?
Nếu cánh cửa trung tâm Bellchapel đóng sập trước mặt Terri, Kay chắc chắn việc đó sẽ phá tan từng mảnh công trình mong manh mà họ đã cùng nhau xây dựng lại từ các mảnh vụn cuộc đời chị ta. Kay không hiểu sao Terri có vẻ rất sợ Pagford.
- Tui ghét cái nơi chết tiệt đó - chị ta nói khi Kay tình cờ nhắc tới thị trấn.
Ngoài chi tiết bà nội quá cố của chị ta sống ở đó, Kay không biết gì về những điều đã xảy ra giữa Terri và thị trấn, nhưng cô sợ nếu Terri buộc phải đến đó nhận methadone mỗi tuần thì khả năng tự kiểm soát của chị ta sẽ sụp đổ, kéo theo cả chút yên ổn mong manh mới chớm có của gia đình này.
Colin thay Parminder kể về lịch sử khu Fields, Kay nghe mà chán ngắt, cô chỉ gật đầu ừ hữ giữ nhịp chứ đầu óc đã ở tận đâu đâu.
Còn Colin đang bốc lên vì người phụ nữ trẻ đẹp này đang nghe từng lời ông nói. Tối nay ông thấy trấn tĩnh hơn bao giờ hết kể từ lúc đọc bài đăng khủng khiếp đó. Giờ bài viết đã bị xóa khỏi website. Những tai họa khủng khiếp Colin tưởng tượng ra lúc nửa đêm về sáng vẫn chưa cái nào thành hiện thực. Ông không bị sa thải. Không có đám đông giận dữ nào tụ tập trước cửa nhà. Trên website của hội đồng khu và cả mạng internet (ông đã tìm kiếm bằng Google biết bao nhiêu lần) không ai đòi bắt giữ hay tống giam ông.
Fats vừa đi ngang cửa phòng khách vừa múc sữa chua ăn. Nó liếc mắt vào phòng và chạm phải tia nhìn của Colin trong thoáng chốc. Colin lập tức nhỡ mạch câu chuyện đang nói dở.
- ... và... à, đấy, tóm lại là thế. - Ông kết thúc cụt ngủn rồi liếc nhìn qua Tessa cho an lòng lại nhưng bà vợ đang lạnh lẽo nhìn đăm đăm vào cõi vô định. Colin hơi dỗi, ông cứ nghĩ rằng Tessa sẽ thấy vui khi ông đỡ hơn nhiều, tự chủ hơn nhiều sau cái đêm mất ngủ khốn khổ. Bụng dạ ông vẫn còn thon thót vì khiếp hãi, nhưng đã dễ chịu hơn vì ngồi cạnh ông cũng có một nạn nhân bị cáo buộc oan ức là Parminder, lại thêm được cô nhân viên xã hội quyến rũ biết thông cảm lắng nghe.
Không như Kay, Tessa nghe kỹ từng lời Colin vừa nói về chuyện khu Fields có quyền tiếp tục trực thuộc Pagford. Cô thấy những lời nói của ông chẳng mảy may thuyết phục, ông muốn tin điều Barry từng tin, ông muốn đánh bại nhà Mollison, vì đó là điều Barry muốn. Colin không ưa gì Krystal Weedon nhưng Barry lại quý nó, thế là ông cũng cho rằng con bé có nhiều phẩm chất tốt đẹp mà ông chưa thấy. Tessa biết thừa ông chồng mình vừa hợm mình vừa hèn nhát, hễ tin cái gì là không lay chuyển nổi nhưng đồng thời chẳng chắc chắn được chuyện gì.
Đúng là ngây thơ cả lũ - Tessa nghĩ, nhìn mọi người đang chúi vào biểu đồ gì đó Parminder trích ra từ tài liệu của Kay. Họ cứ nghĩ sẽ lật ngược được sáu mươi năm hằn học và phẫn nộ bằng vài tờ số liệu thống kê cơ đấy. Và không ai trong số họ như Barry. Ông chính là ví dụ sống động về những gì họ đề ra trên lý thuyết: Sự tiến bộ thông qua giáo dục, từ nghèo thành giàu, từ phần tử bất lực và phụ thuộc trở thành người có đóng góp giá trị cho xã hội. Chẳng lẽ họ không thấy mình chẳng là gì so với người đã khuất hay sao?
- Mọi người thực sự phiền lòng vì nhà Mollison đang cố chiếm quyền điều hành mọi thứ - Colin nói.
- Tôi thực sự cho rằng - Kay tiếp lời - một khi đã đọc những tài liệu này, họ sẽ khó lòng vờ rằng trung tâm không làm được gì nên chuyện.
- Không phải ai trong hội đồng cũng quên Barry đâu - Parminder nói, giọng hơi run.
Tessa chợt thấy mấy ngón tay nhầy mỡ của mình bốc vào khoảng không. Trong lúc mọi người mải bàn chuyện, cô đã một mình ăn sạch cả tô khoai tây chiên.