Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 93




Sáng sớm, trên đảo bao phủ mây mù, mặt trời vẫn chưa xuất hiện, thỉnh thoảng có vài cơn gió biển thổi vào, mang theo hơi lạnh ẩm ướt.

Những người hầu bị Âu Dương Bạc Tang đưa đi cũng đã quay lại, chủ trạch lại có thêm phần nhân khí.

Âu Dương Ngoạt hôm nay rời giường rất sớm, cậu qua loa dùng bữa sáng, thông báo quản gia một tiếng liền đi đến hai tòa biệt thự phía sau.

Lần này Âu Dương Ngoạt vô cùng dễ dàng đi qua mê cung, một đường hưởng thụ không khí sáng sớm tươi mát trong vườn hoa đi đến chỗ ‘Ám’.

Lần trước Âu Dương Thần Tu đã dẫn cậu đến chỗ này, Âu Dương Ngoạt dựa theo trí nhớ đi vào căn cứ.

Cậu đến phòng xạ kích, đẩy cánh cửa màu trắng bạc, trong phòng không một bóng người. Không biết tại sao, trong một tháng đến đây huấn luyện Âu Dương Ngoạt chưa từng gặp bất cứ ai, giống như tòa biệt thự không người vậy. Bất quá đối với cậu mà nói như vậy cũng tốt, dù sao cậu cũng không muốn người khác biết cậu làm gì ở đây.

Âu Dương Ngoạt đi về phía bệ xạ kích, tiếng bước chân trong gian phòng yên tĩnh càng thêm vang dội. Súng lục mặc dù nhỏ nhưng cũng có phần nặng, súng lục thời đại này không giống thời đại trước của cậu, thế nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn có thể sử dụng thành thạo như cũ.

Trước kia khi làm nhiệm vụ cậu rất ít dùng cái này, nhưng cũng không có nghĩa cậu không am hiểu. Mười sát thủ bài danh gần như có thể sử dụng tất cả các loại vũ khí, đương nhiên, trong đó có cậu.

“Ngoạt nhi đâu? Lại đi phía sau?” Âu Dương Bạc Tang vừa rời giường không lâu, lúc này ông đang ngồi trong phòng ăn chuẩn bị dùng bữa sáng. Một tháng trước ông đều ăn chung với Âu Dương Ngoạt, nhưng một tháng này cơ hồ mỗi ngày đều như thế này, chờ ông rời giường Âu Dương Ngoạt đã không thấy bóng dáng.

“Vâng, tiểu thiếu gia dường như rất thích đi phía sau chơi.” Quản gia cũng không biết Âu Dương Ngoạt ở phía sau làm gì.

“…” Âu Dương Bạc Tang không nói gì nữa, trong phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh nhai nuốt của ông. Một lát sau, Âu Dương Bạc Tang giống như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn quản gia hỏi: “Chuyện Ngoạt nhi chuẩn bị thế nào rồi?”

“Vâng, đã chuẩn bị tốt, ngày mai tiểu thiếu gia có thể lên đường.”

Âu Dương Bạc Tang gật đầu. “Nó không có năng lực tự vệ, đi Mexico một mình rất không an toàn, nhưng ta cũng không thể phái nhiều người đi theo bảo vệ, suy cho cùng như vậy càng dễ xảy ra chuyện. Mặc dù bên kia khả năng sẽ có người bảo vệ nó nhưng ta rất không yên tâm, ít nhất phải có một người Bổn gia đi theo bên cạnh.”

“Có cần gọi điện thoại cho thiếu gia không? Cận vệ ở Nhật của tiểu thiếu gia hình như vẫn luôn là An Húc Nhiên.” Quản gia nhắc nhở nói.

“Không, An Húc Nhiên không thích hợp.” Tình huống hiện tại tuy không quá gay go, nhưng An Húc Nhiên là phụ tá đắc lực của Tu, khách quan mà nói năng lực làm việc của An Húc Nhiên mạnh hơn so với bảo vệ. Nói ngắn gọn một câu, Bổn gia có nhiều người thích hợp bảo vệ Âu Dương Ngoạt hơn An Húc Nhiên, hơn nữa thân thủ mạnh hơn An Húc Nhiên rất nhiều.

“Vậy ngài tính toán người nào?” Quản gia buồn bực, tuy ông không hiểu rõ An Húc Nhiên cho lắm nhưng ít nhiều ông cũng biết một chút. Trong vệ sĩ Bổn gia, năng lực An Húc Nhiên xem như số một số hai, nếu ngay cả hắn cũng không thích hợp làm vệ sĩ tiểu thiếu gia, vậy ông thật đúng nghĩ không ra ai thích hợp.

“Ám vẫn chưa về sao?” Những lời này đã sáng tỏ dụng ý Âu Dương Bạc Tang.

Quản gia kinh hãi. Ám? Nếu là bọn họ thì quả thật mạnh hơn An Húc Nhiên không biết bao nhiêu lần, nhưng thân phận của bọn họ rất đặc biệt. Mặc dù ông cũng không biết bọn họ làm gì trong Bổn gia, bất quá ông chưa bao giờ thấy bọn họ tùy tùy tiện tiện xuất hiện, bảo bọn họ làm vệ sĩ là lần đầu tiên nghe thấy.

“Ngài…chẳng lẽ ngài muốn…”

“Không sai, ta quyết định như thế. Ta suy xét thật lâu, chỉ có Ám là thích hợp nhất.” Bất kể phương diện nào Ám đều thích hợp bảo vệ Âu Dương Ngoạt, nhưng cũng có chỗ phiền toái. Tuy nhiên so với hại, lợi vẫn nhiều hơn. monganhlau.wordpress.com

“Ấn theo thời gian thì xế chiều hôm nay bọn họ sẽ về.” Quản gia tính thời gian sau đó trả lời.

Tuy Ám là sát thủ nhưng sinh hoạt hằng ngày của bọn họ cũng không khác gì người bình thường. Ngoài nhiệm vụ và thời gian huấn luyện, bọn họ hoàn toàn tự do. Lần này bọn họ sở dĩ không ở Bổn gia là vì trong khoảng thời gian này không có nhiệm vụ, cho nên tất cả được nghỉ phép.

“Vậy à! Vậy lát nữa khi Ngoạt nhi quay lại, ngươi dặn nó đừng ra phía sau.” Với thân phận Âu Dương Ngoạt thì ra đó cũng không có gì, nhưng dưới tình trạng ‘Tâm trí có vấn đề’ hiện giờ của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Bạc Tang không hy vọng cậu gặp mặt bọn họ. Mặc dù khi chọn người làm vệ sĩ thì cũng phải gặp, nhưng gặp một người tốt hơn gặp tất cả.

Sắp đến giữa trưa, Âu Dương Ngoạt đúng giờ quay lại, nghe Âu Dương Bạc Tang nói như vậy, ăn cơm trưa xong cậu ngoan ngoãn không đi ra sau biệt thự, chỉ chơi ở vườn hoa hoặc ở trong phòng xem tv.

Âu Dương Bạc Tang đã gọi điện thoại cho Âu Dương Thần Tu, bởi vì hắn mới là chủ nhân của Ám. Nói chung Ám sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ bình thường, bây giờ muốn bọn họ làm vệ sĩ bảo vệ Âu Dương Ngoạt càng là nhiệm vụ đầu tiên. Ngoài ra Âu Dương Thần Tu không ai có thể điều động bọn họ, kể cả Âu Dương Bạc Tang.

“Tiểu thiếu gia, lão gia bảo ngài đến thư phòng.” Quản gia lễ phép gõ vài tiếng, sau đó mở cửa nói với Âu Dương Ngoạt đang ngồi xem TV.

Bưng ly nước trên bàn một hơi uống hết, Âu Dương Ngoạt cái gì cũng không hỏi nhu thuận đi theo quản gia xuống lầu.

Đẩy cửa đi vào, trong thư phòng ngoài Âu Dương Bạc Tang Âu Dương Ngoạt còn thấy một thiếu niên xa lạ. Da người này rất trắng, vóc dáng không khác cậu bao nhiêu, một đầu tóc vàng, mặt thoạt nhìn rất nhỏ, một đôi mắt màu lam, ánh mắt thâm trầm và không ngừng đánh giá Âu Dương Ngoạt đang đi vào.

“Ngoạt nhi, lại đây.” Thấy cậu vào, Âu Dương Bạc Tang tươi cười vẫy tay với cậu. Chờ Âu Dương Ngoạt đến bên cạnh, ông kéo tay cậu nói. “Ông đã sắp xếp xong mọi thứ, ngày mai Ngoạt nhi sẽ đi Mexico, người này là vệ sĩ Tu chọn cho cháu, tên là Địch Mễ.”

“Tại sao cháu phải đi Mexico?” Ở Bổn gia không tốt sao?!

“Ở đây mãi ông sợ cháu sẽ chán, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.” Huống hồ con bây giờ hiếu động như vậy, cả tháng nay trừ lúc ăn cơm thời gian còn lại không thấy mặt người đâu.

“Baba thì sao?”

“Tu rất bận, nhưng sẽ gọi điện thoại cho cháu.”

“Vậy cháu phải đi bao lâu?”

“Đi chơi một thời gian đi, nếu thấy vui thì ở lại lâu chút, không vui thì về.”

“Dạ!”

Dừng một chút, Âu Dương Bạc Tang vỗ lưng Âu Dương Ngoạt rồi nói thêm. “Cháu ra ngoài trước đi, ông còn chút chuyện muốn nói với Địch Mễ.”

“Dạ, cháu đã biết.”

Không có hưng trí quay lại xem tv, Âu Dương Ngoạt đi xuống phòng khách, trời hôm nay không nắng lắm, vừa vặn có thể đi dạo bờ biển.

Sóng biển một lần lại một lần xô vào bờ cát, thỉnh thoảng xói mòn làm lộ ra mấy vỏ sò màu sắc xinh đẹp chôn dưới cát. Âu Dương Ngoạt đã sớm cởi bỏ giầy, chân trần giẫm lên bờ cát mềm mại.

“Nói thật ra, so với tưởng tượng của tôi bộ dáng cậu thật sự kém nhiều lắm.” Đây là một câu tiếng Anh, nghe tiếng hẳn là một thiếu niên, hơn nữa là một thiếu niên đang rất thất vọng.

Âu Dương Ngoạt xoay người, thấy Địch Mễ đứng cách cậu không tới ba thước. “Cậu nói chuyện với ông nội xong rồi à? Cậu tới đây làm gì?” Kỳ thật khi Địch Mễ đến gần Âu Dương Ngoạt đã phát hiện, nhưng cậu làm bộ như không biết.

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Từ hôm nay tôi là cận vệ của cậu, cậu ở đâu tôi dĩ nhiên phải ở đó.” Tuy ngữ khí Địch Mễ không phập phồng, nhưng Âu Dương Ngoạt có thể cảm giác được hắn không thoải mái. Âu Dương Ngoạt thấy được vẻ khinh thường trong mắt hắn. monganhlau.wordpress

.com

Ám là cường giả vi tôn. Âu Dương Ngoạt bây giờ chỉ là người thừa kế trên danh nghĩa, khi cậu chính thức kế thừa Bổn gia, trong tất cả tổ chức, kế thừa Ám là phiền toái nhất. Bởi vì bọn họ chỉ phục tùng kẻ mạnh, nếu Âu Dương Ngoạt không thể làm bọn họ tin phục, vậy cậu không thể xem như chủ nhân Bổn gia hoàn toàn. Ám hiện giờ chỉ nghe lệnh Âu Dương Thần Tu, bọn họ sẽ không vì Âu Dương Ngoạt là con Âu Dương Thần Tu, là người thừa kế tương lai Bổn gia mà đối xử tốt với cậu. Bọn họ sẽ không nghe theo kẻ yếu.

Đôi mắt xanh thẫm Âu Dương Ngoạt dưới ánh mặt trời có vẻ trong vắt. Tầm mắt cậu quét Địch Mễ một lần, sau đó thản nhiên cười. Tuy chỉ là là tươi cười ngây ngô nhưng lại khiến Địch Mễ vô thức run lên. Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo giác? Sao vừa rồi hắn cảm thấy bản thân giống như là một con ếch trước cái nhìn chăm chú đại xà?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.