Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 89




“Dương Hân, tôi mặc kệ cô xuất phát từ lý do gì, bất quá tôi không thích như vậy, điểm này cô nên biết tại sao. Đêm qua nhận lầm cô, tôi vô cùng có lỗi, cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi, nhưng qua hôm nay, hy vọng cô có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Trầm mặc thật lâu, Dương Hân mới quyết định mở miệng hỏi hắn. “Anh đối tất cả phụ nữ đều là thế này sao?”

“Không khác lắm, bất quá tôi cảm thấy cô hẳn là tốt hơn bọn họ!” Chí ít tôi còn có kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô.

“Cô muốn cái gì cứ nói, tôi sẽ tận khả năng bồi thường cho cô!”

Em muốn anh kết hôn với em, anh có làm được không? “Em không muốn gì cả, em chỉ muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Nói đi, tôi sẽ trả lời.”

“…Tim anh có từng thật sự yêu ai chưa? Kể cả mẹ của con anh .”

“Chưa từng!” Âu Dương Thần Tu không chút do dự trả lời.

“Vậy…” Vấn đề này cô không dám hỏi ra miệng, cô sợ bản thân sau khi nghe được đáp án sẽ sụp đổ. Dương Hân dùng sức cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm. “Vậy cậu ta thì sao?”

Âu Dương Thần Tu biết ‘cậu ta’ trong miệng cô là ai, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách. Trên một thân cây, có một con chim nhỏ không ngừng nhảy tới nhảy lui, miệng nó mở ra rồi hợp lại, chỉ chốc lát sau mấy đồng bạn của nó bay tới. monganhlau.wordpress.co

m

Âu Dương Thần Tu nhớ lại thật lâu trước kia, khi Âu Dương Ngoạt đột nhiên thay đổi, hắn cố ý tiếp cận và lên kế hoạch lấy lòng. Không biết từ khi nào thì diễn giả thành thật, tất cả đều thay đổi. Âu Dương Thần Tu bưng tách cafe lên uống một ngụm, sau đó nói ra đáp án cô không muốn nghe nhất. “Tôi nghĩ tôi yêu nó!”

Trời long đất lở bất quá cũng chỉ như vậy. Người đàn ông bạc tình này nói cái gì? Người đàn ông chưa bao giờ yêu ai, chưa từng có ai chân chính có được hắn nói cái gì?

Dương Hân không nổi điên, không gào thét với Âu Dương Thần Tu. Cô cực lực kiềm chế bản thân, thanh âm run rẩy nói. “Cậu ta…là con của anh!”

“Tôi biết! Tôi chưa từng quên thân phận của nó.”

“Vậy mà anh vẫn yêu? Hai người là cha con, tại sao hai người có thể làm như vậy?” Âu Dương Thần Tu lại một lần nữa kích thích Dương Hân.

“Đạo đức luân thường vô dụng với tôi, chỉ có chuyện tôi muốn hay không muốn, không có chuyện có thể hay không thể.”

“Anh điên rồi!” Người đàn ông này quả thật điên rồi, chẳng lẽ hắn không quan tâm ánh mắt người đời sao.

“Không! Cô sai rồi, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ bình thường!”

Có quan hệ huyết thống không tốt sao? Cái này hơn hẳn tất cả, và cũng ràng buộc hơn bất cứ loại tình cảm nào. Hai người, hai thân thể, trong ta có ngươi và trong ngươi có ta…

* * * * * *

Không có gì để bàn cãi, vì đã quá rõ ràng, chuyện này vốn là chuyện ngoài ý muốn.

Âu Dương Thần Tu bỏ đi, Dương Hân một mình ngồi lại sofa khóc lớn, cô khóc đến sức cùng lực kiệt, khóc đến tê tâm liệt phế. Hiện thực tàn khốc làm cho cô tuyệt vọng, thế giới này làm cho cô cảm thấy u ám và lạnh lẽo.

Âu Dương Thần Tu lên lầu thu dọn phòng Âu Dương Ngoạt, những gì Dương Hân chạm đến Âu Dương Thần Tu đều ném vào thùng rác.

Lúc này người hầu cũng đã đến, công việc quét tước cuối cùng giao cho họ.

Âu Dương Thần Tu thừa dịp này sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Hắn nằm trong phòng của mình, dựa lưng vào đầu giường, bắt đầu nhớ lại, từ lần đầu tiên Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc đến nay, đủ loại sự kiện, nhìn như không hề liên quan, nhưng lại có liên hệ chặt chẽ với nhau.

Âu Dương gia thế lực lớn mạnh là chuyện tuyệt đối không thể nghi ngờ. Nhưng bọn họ không phải duy nhất, giống như một bản đồ, tất cả đại lục đều đã từng có các đời Hoàng đế khác nhau. Hiện tại không phải cổ đại, Âu Dương gia cũng không phải vương giả thống nhất thế giới, thế giới này cũng có những gia tộc ngang hàng với bọn họ.

Thế lực các gia tộc hiện nay phân chia rất đơn giản, đó chính là — lập thành bốn chân vạc.

Đương nhiên, Âu Dương gia cũng là một chân trong bốn chân đó.

Ba chân còn lại, đứng mũi chịu sào chính là gia tộc Mafia lớn nhất ở Italia.

Bọn họ là tổ chức phạm tội lớn nhất trên thế giới. Buôn lậu, xảo trá, đe dọa, giết người..v..v..gia tộc bọn họ đều tham gia. Ngoài ra còn có sòng bạc, nhà chứa, câu lạc bộ cũng là hạng mục kinh doanh của bọn họ. Thế lực gia tộc này sở dĩ khổng lồ như thế là vì cả trong chính trị lẫn quân đội đều có mạng lưới của bọn họ.

Một chân khác chính là trùm ma túy ở Colombia.

Ở Colombia, bọn họ là gia tộc phồn vinh nhất và ăn sâu bén rễ nhất. Chức nghiệp của bọn họ là độc quyền thuốc phiện, gần như ba phần tư thuốc phiện tiêu thụ toàn cầu đều do bọn họ khống chế. Đương nhiên, để có thể làm một trong bốn gia tộc đứng đầu thì bọn họ phải chi rất nhiều tiền, nuôi dưỡng quân đội riêng của mình.

Chân cuối cùng chính là trùm dầu mỏ ở Russia.

Dầu mỏ là nguồn năng lượng quan trọng nhất toàn thế giới, có thể nói, chỉ cần nắm giữ đại bộ phận dầu mỏ trên thế giới liền tương đương nắm giữ mạch máu kinh tế thế giới. Mà gia tộc này nắm giữ dầu mỏ Russia và không ít cổ phần trong các công ty dầu mỏ thuộc những quốc gia nhỏ khác. Ngoài ra bọn họ còn kinh doanh hàng không và câu lạc bộ bóng đá.

Bốn gia tộc có thế lực khổng lồ như nhau, lĩnh vực kinh tế không đụng chạm đến nhau, cũng bởi vì vậy nên vô hình trung kiềm chế lẫn nhau, từ đó hình thành bốn chân vạc.

Bất quá nhìn tình huống hiện giờ, chỉ sợ tương lai không xa, bốn gia tộc sẽ phân chia một lần nữa…

Chuyện Âu Dương Ngoạt lần này có lẽ là một ngòi nổ, từ một loạt tình huống nảy sinh trong khoảng thời gian này xem ra, đối phương ‘không chịu nổi tịch mịch’, nên ngay từ đầu đã đem mũi dùi nhắm về phía bọn họ.

Người cười cuối cùng mới là người thắng. Hai gia tộc thế lực ngang nhau đối địch, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu. Bất quá, nếu đã có người muốn chơi, vậy hắn ‒ Âu Dương Thần Tu cũng sẽ không khách khí, nhất định sẽ phụng bồi đến cùng! monganhlau.wordpress.com

Sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, mọi chuyện sáng tỏ, tâm tình Âu Dương Thần Tu cũng thoải mái hơn.

Mở cửa phòng đi ra ngoài, đứng cạnh lan can gọi An Húc Nhiên dưới lầu. “An Húc Nhiên, lên đây.”

Chờ An Húc Nhiên đến bên cạnh mình, Âu Dương Thần Tu hạ giọng phân phó. “Ngày mai ngươi về Bổn gia một chuyến, bảo Mộ đi thăm dò trong mấy gia tộc này, gia tộc nào gần đây hoạt động ở Nhật nhiều nhất, nhớ kỹ, bảo bọn họ làm việc cẩn thận!” Sau khi phân phó xong, Âu Dương Thần Tu mới nói rõ là ba gia tộc nào.

Tuy tất cả người hầu trong nhà đều người Bổn gia, nhưng từ trước đến giờ, Âu Dương Thần Tu chỉ tín nhiệm người hắn cảm thấy tin tưởng. Đối mặt với đối thủ có thực lực tương đương Bổn gia, Âu Dương Thần Tu không thể không đề phòng. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ai biết được trong những người hầu đến từ Bổn gia này có người phản bội hay không.

Âu Dương Thần Tu lại nói thêm. “Bây giờ ngươi gọi toàn bộ người đi tìm Ngoạt nhi về, sau đó bảo bọn họ điều tra tất cả sân bay trong khoảng thời gian gần đây, từ máy bay tư nhân đến máy bay thường, thời gian hạ cánh cất cánh, và cả danh sách hành khách hàng cũng tra luôn! Đặc biệt là đêm Ngoạt nhi mất tích!”

Đã mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được Âu Dương Ngoạt, nếu cậu còn ở Nhật Bản thì bọn họ nhất định sẽ tìm được. Cho nên Âu Dương Thần Tu nghi ngờ Âu Dương Ngoạt không còn ở đây. Muốn xuất ngoại chỉ có thể đi máy bay, nếu đi máy bay thường thì tốn rất nhiều thời gian chờ đợi, chờ làm vi-sa hộ chiếu. Đương nhiên cũng không bài trừ đối phương có chuẩn bị trước, nhưng khả năng này rất nhỏ. Theo phỏng đoán Âu Dương Thần Tu, khả năng lớn nhất là đối phương sử dụng máy bay tư nhân mang cậu đi.

Tuy không hiểu sao Âu Dương Thần Tu lại đột nhiên phân phó như vậy, nhưng An Húc Nhiên vẫn tuân thủ chức trách bản thân, tuyệt không hỏi nhiều. “Vâng! Tôi lập tức bảo bọn họ đi làm.”

Người hầu đã làm xong bữa sáng cho Âu Dương Thần Tu, đêm qua không ăn gì hắn quả thật rất đói. Âu Dương Thần Tu hiện giờ tâm tình khá tốt, hắn ngồi ở phòng ăn chậm rãi hưởng thụ bữa sáng. Âu Dương Thần Tu bây giờ chỉ cần ở nhà đợi, đợi người Bổn gia đem tư liệu hắn cần về.

Hai mươi phút Âu Dương Thần Tu rời phòng ăn, hắn ngồi trên sofa phòng khách xem báo hôm nay, rồi sau đó mở TV xem tin tức tài chính. Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy tiếng, rất nhanh, An Húc Nhiên hắn chờ đã về.

Trong tay An Húc Nhiên là hai túi văn kiện màu vàng, hắn đưa một phần đến trước mặt Âu Dương Thần Tu. “Thiếu gia, chúng ta đã tra tất cả sân bay Đông Kinh mấy ngày nay, đêm tiểu thiếu gia mất tích không có bất cứ máy bay tư nhân nào hạ cánh. Hơn nữa, mấy ngày nay ngoại từ máy bay tư nhân vận chuyển hàng đã từng đậu tại sân bay Đông Kinh ra thì không còn có bất cứ ghi chép nào khác.”

Âu Dương Thần Tu mở văn kiện ra xem. Quả thật, bên trong văn kiện tỉ mỉ ghi lại thời gian hạ cánh cất cánh toàn bộ máy báy tư nhân, thậm chí có cả tên người sở hữu.

Thấy Âu Dương Thần Tu xem xong, An Húc Nhiên mới đưa qua túi văn kiện còn lại. “Phần này là ghi chép thời gian cất cánh máy bay thường.”

Phần tư liệu này so với phần tư liệu vừa rồi dày hơn không ít. Âu Dương Thần Tu tỉ mỉ xem nội dung bên trong. Bởi vì số liệu quá nhiều nên Âu Dương Thần Tu tốn khá nhiều thời gian. Hơn hai mươi phút sau, tài liệu trong tay hắn vơi đi một nữa, bất quá lúc này Âu Dương Thần Tu đột nhiên nở nụ cười, hắn nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt vị trên mũi.

“Tất cả người ngươi phái đi điều tra về chưa?” Âu Dương Thần Tu không chút để ý hỏi.

“Chưa! Bởi vì…chưa tìm được tin tức tiểu thiếu gia nên tôi lại phái bọn họ ra ngoài tìm.”

“Ừ!” Âu Dương Thần Tu tùy tay ném văn kiện thật dày kia bên cạnh, sau đó nói. “Không cần tìm nữa, ngươi gọi bọn họ về đi!”

“Ách? Thiếu…thiếu gia?” An Húc Nhiên cho là mình nghe lầm, hắn hoàn toàn không đoán được rốt cuộc Âu Dương Thần Tu đang nghĩ gì.

“Gọi bọn họ về, ta đã biết Ngoạt nhi ở đâu, không cần bọn họ đi tìm nữa!” Âu Dương Thần Tu tâm tình không tệ, lương tâm đại phát giải thích.

Cái này An Húc Nhiên ngược lại hiểu được, hắn lập tức lấy di động ra gọi cho những người đang ở bên ngoài tìm kiếm Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Thần Tu bỏ tài liệu vào túi, cột dây lại. Lúc này An Húc Nhiên cũng đã gọi điện xong, Âu Dương Thần Tu thuận tay trả lại cho An Húc Nhiên, trên mặt theo ý cười không rõ. “Bấm số chủ trạch Bổn gia, ta muốn hảo hảo nói chuyện với ông nội Ngoạt nhi.”

Theo yêu cầu của hắn, An Húc Nhiên gọi điện thoại đến biệt thự Âu Dương Bạc Tang, người nghe máy là quản gia. Âu Dương Bạc Tang hiện giờ còn đang chơi với Âu Dương Ngoạt trong thư phòng, ông căn bản không biết Âu Dương Thần Tu đã biết tỏng hành động lần này của ông.

Quản gia lễ phép gõ cửa, sau đó mở ra, đứng tại chỗ nói. “Lão gia, thiếu gia gọi điện thoại tới.”

“Nó gọi tới làm gì, ngươi nghe đi! Nói ta không có nhà!”

“Lão gia, thiếu gia vừa rồi có nói, nếu ngài không nghe, ngày mai thiếu gia sẽ đến Anh tìm ngài!”

Hai cha con Âu Dương Bạc Tang hoàn toàn là một búa một đinh, gặp mặt là có tiếng. Hôm nay khen ngược, con trai cư nhiên phá lệ gọi điện thoại đến tìm lão cha phiền toái… Quản gia có chút bất đắc dĩ.

“Nó thật sự nói vậy? Nó còn nói gì nữa không?” Thật vất vả mới đoạt được Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Bạc Tang làm sao có thể để Âu Dương Thần Tu mang người đi.

“Thiếu gia còn nói…nói…nói nếu ngài ngăn cản thiếu gia đến Anh, thiếu gia sẽ…sẽ…” Quản gia không biết nên nói sao cho Âu Dương Bạc Tang nghe. Tuy Âu Dương Thần Tu từ nhỏ thích đối nghịch với Âu Dương Bạc Tang, nhưng sử dụng lời nói khiêu khích như vậy ngược lại là lần đầu tiên.

“Nó nói cái gì? Ngươi làm gì mà cứ ấp a ấp úng mãi thế!” Có thể làm cho quản gia khó mở miệng, Âu Dương Bạc Tang không cần nghĩ cũng biết nhất định không phải lời hay.

“Thiếu gia nói, nếu ngài ngăn cản thiếu gia đến Anh, thiếu gia sẽ…đưa ngài đến đảo hoang…” ‘Du lịch’ một tuần. Bất quá nửa câu sau quản gia không có nói ra, bởi vì ông thấy Âu Dương Bạc Tang đã tức đến dựng râu.

“Nó…nó dám! Tên xú tiểu tử này, càng ngày càng không để ta vào mắt! Cư nhiên uy hiếp ta, còn muốn đưa ta đến đảo hoang! A? Xú tiểu tử, thật đúng là quen thói gia chủ, dám đánh chủ ý tới trên đầu của ta!”

“Lão gia, ngài đừng nóng giận, đừng nóng giận. Thiếu gia chỉ nói thế thôi, cha con vốn không phải kẻ thù, huống hồ thiếu gia…” m

onganhlau.wordpress.com

“Quản gia, bản tính tên xú tiểu tử kia thế nào ngươi còn không rõ sao? Chỉ cần nó nói được thì sẽ làm được. Cá tính nói là làm của nó khi còn bé gây bao nhiêu họa, chẳng lẽ ngươi không nhớ!”

“Vâng! Nhưng đó là với người khác a. Với ngài, thiếu gia sẽ không làm như vậy!”

“Hừ! Nó mà không! Ngươi chỉ biết thiên vị nó!” Nói xong, Âu Dương Bạc Tang đứng lên. “Ngươi mang Ngoạt nhi đến phòng ăn trước chờ ta, ta muốn nhìn xem tên xú tiểu tử kia muốn nói cái gì với ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.