Đông Kinh – Nhật Bản
Mặc vào đồng phục mới lãnh ngày hôm qua, thắt cà vạt, sắp xếp túi sách, sau đó cẩn thận mang kính áp tròng xong, Âu Dương Ngoạt mới xuống lầu.
Bởi vì có đầu bếp cùng người hầu rồi, nên Âu Dương Sóc cũng không cần phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Âu Dương Ngoạt. Âu Dương Thần Tu cũng đã phái người đưa đón Âu Dương Ngoạt đến trường, vì vậy lúc này Âu Dương Sóc thật thanh thản mà ngủ say trên lầu.
Ăn xong bữa sáng, Âu Dương Ngoạt lên xe đến học viện.
Ngồi trên xe nhàm chán cũng không có cái gì để làm, Âu Dương Ngoạt lấy tai nghe điện thoại ra cắm vào điện thoại, nhắm mắt nghe nhạc.
“Chờ một chút, dừng ở đây đi.” Mở mắt ra đã thấy gần đến học viện, Âu Dương Ngoạt vội vàng kêu An Húc Nhiên dừng xe lại.
“Nhưng mà, tiểu thiếu gia, còn chưa tới học viện của cậu?”
“Không cần, buổi chiều tan học đón ta ở đây, nhớ kỹ, không được tới trước cổng học viện.” Đóng cửa xe, Âu Dương Ngoạt thản nhiên nói một câu.
“Vâng.”
Tiếp tục nghe nhạc, Âu Dương Ngoạt đi bộ hướng về học viện, cũng giống như hôm qua, luôn luôn có nữ sinh chạy đến vây quanh cậu muốn xin số điện thoại. Âu Dương Ngoạt mở âm lượng đến mức tối đa, làm như không nghe thấy.
Vừa vào cổng học viện, Âu Dương Ngoạt đột nhiên cảm thấy sau lưng có người tốc độ rất nhanh đến gần cậu. Khi bàn tay người nọ chuẩn bị chụp lên bả vai đã bị Âu Dương Ngoạt thuận thế bắt lấy ném một cái bay thật xa.
Động tác này dẫn tới các học viên đang lần lượt đi vào ồn ào ghé mắt, thậm chí có người còn dừng lại xem náo nhiệt.
Một tiếng rơi rất nặng, sau đó là tiếng hét thảm thiết: “A ~ ~ ~ ~ ~ đau, đau, đau quá.” Thuần Dã ngồi dưới đất vừa xoa lưng vừa nhe răng nhếch miệng.
“Thật xin lỗi.” Bởi vì thói quen mà lỡ tay làm Thuần Dã bị thương, Âu Dương Ngoạt cảm thấy thật áy náy, tắt nhạc điện thoại, chủ động vươn tay kéo Thuần Dã đứng dậy.
Con cháu trong giới thượng lưu, trừ bỏ nữ sinh, nam sinh căn bản đều được cho đi học một ít võ thuật phòng thân, để sau này đối phó với những phiền toái không cần thiết. Cho nên đối với thân thủ của Âu Dương Ngoạt, Thuần Dã cũng không tỏ vẻ ngoài ý muốn.
“Không thể tưởng tượng được, cậu dáng người thấp hơn mình, lại có thể dễ dàng đem mình quật ngã như vậy, hoá ra cậu học nhu đạo cũng không tồi nha.” Vỗ vỗ bụi đất trên người, Thuần Dã cười hì hì nhìn vẻ mặt diện vô biểu tình của Âu Dương Ngoạt.
Không để ý tới hắn, Âu Dương Ngoạt như không có chuyện gì đi xuyên qua đám người vây xem, đi về phía lớp học.
Thuần Dã chạy theo cậu: “Này, làm gì đi nhanh vậy chứ, bây giờ vẫn còn sớm chưa đến giờ lên lớp đâu, đi ăn sáng với mình đi, mình bây giờ sắp chết đói rồi.”
“Không đi.” Âu Dương Ngoạt tiếp tục nghe nhạc nhưng âm lượng rất nhỏ, vẫn có thể nghe tiếng Thuần Dã.
“Đi đi, vào lớp học sớm như vậy làm gì, chẳng lẽ cậu muốn bị đám nữ sinh kia vây quanh giống ngày hôm qua sao?” Nói tới đây, Âu Dương Ngoạt bắt đầu do dự, Thuần Dã lần thứ hai rèn sắt khi còn nóng nói: “Coi như cậu bồi thường cho mình được không, vừa rồi cậu không lưu tình chút nào đem mình ném như vậy thật đau a, bây giờ mình chỉ kêu cậu đi ăn sáng với mình, cậu cũng không đồng ý?”
Sau khi Âu Dương Ngoạt đồng ý, hai người liền đi đến nhà ăn học viện. Một khu là phục vụ cấp A, khu còn lại là cấp B và C. Nói là nhà ăn chi bằng nói là nhà hàng thì đúng hơn, trong nhà ăn rất sang trọng, mặt đất là đá cẩm thạch được quét dọn vô cùng sạch sẽ, không hề có một hạt bụi, phản chiếu ánh sáng đèn nhìn có vẻ trong suốt. Trên tường treo rất nhiều tranh Tây phương, ở giữa nhà ăn là một bàn ăn hình tròn rất lớn, khăn trải bàn hình vuông trắng tinh. Thức ăn đều được đặt trên bàn, phương thức lấy thức ăn tương tự như tiệc đứng. Thức ăn rất đa dạng phong phú, trên cơ bản có thể nói cần gì có đó.
Thuần Dã lấy xong một phần thức ăn thì tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Âu Dương Ngoạt cười hì hì cả buổi mới bắt đầu ăn cơm. “Ngoạt, cậu có muốn ăn gì không, mình mời, thức ăn hôm nay cũng không tệ lắm.”
“Không cần.” Không thể không nói, Âu Dương Sóc tuyển là đầu bếp số một, làm thức ăn rất ngon, từ hôm qua tới nay cậu ăn rất nhiều, bây giờ vẫn thấy dạ dày trướng trướng.
“Thiết, không cần coi như xong.”
Hai ba lần đem phần ăn ăn gần hết, Thuần Dã còn uống thêm một ly sữa, hai người ngồi ở nhà ăn một lát thì trở về lớp học.
Đi xuyên qua vườn hoa bên ngoài hành lang nhà ăn, hai người thả chậm cước bộ, chậm rãi hướng về khu cấp C.
Một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục năm nhất, cúi đầu không thất rõ gương mặt, một mạch xông tới trước mặt Thuần Dã, đầu cũng không nâng, đưa một phong thư màu hồng đưa tới trước mặt Thuần Dã, lớn tiếng nói: “Âu…Âu Dương học trưởng, xin…xin bạn xem cái này.”
(bản raw của ta thiếu một đoạn chỗ này nha, ko tìm đc bản đầy đủ mọi người thông cảm)
Buổi chiều sau khi tan học
“Này, Ngoạt, buổi trưa đã nói đến nhà mình chơi a.”
“Ân, chờ tôi gọi điện thoại.” Nói xong Âu Dương Ngoạt liền lấy điện thoại ra gọi cho Âu Dương Sóc.
Thuần Dã nhìn về phía nam sinh tên Nham kỳ mới gặp hôm nay, mặc dù luôn đi theo phía sau bọn họ nhưng lại yên lặng không nói tiếng nào. “Cậu đi không?”
“Không…không được, hôm nay Thiên lão sư cho rất nhiều bài tập, với lại tôi ở trong ký túc xá học viện nên không thể tuỳ tiện ra ngoài.” Cái đầu lắc lắc như trống tỏi, giống như sợ bị Thuần Dã kéo đi vậy.
“Hừ ~ ~ ~ như vậy à, vậy cậu về ký túc xá đi, không cần tiễn chúng tôi.” Không thèm để ý phất tay, sau đó quay sang Âu Dương Ngoạt vừa nói điện thoại xong: “A, đúng rồi, Ngoạt, trước khi về nhà mình, chúng ta đi đến cửa hàng trò chơi xem thử có trò chơi nào mới ra không, thế nào?”
“Hôm nay cậu không đi Tân Túc sao?” Ngưu lang đều nhàn rỗi như vậy?
“Cái đó a, hôm nay mình nghỉ đi chơi với cậu. Dù sao mình cũng là người mới, không sao cả. Với lại hết tháng này mình không làm nữa, không có ý nghĩa rất nhàm chán.” Hay nói là chán ghét, cảm thấy không tốt.
Âu Dương Ngoạt gật gật đầu, không nói gì nữa.
Đi ra cổng học viện, Âu Dương Ngoạt theo Thuần Dã hướng về phía trạm xe, bởi vì là thời gian tan học nên xe buýt chật ních người.
“…Cậu xác định là ngồi xe này.” Có thể nghe được trong giọng nói rất bất mãn.
Thuần Dã cho rằng Âu Dương Ngoạt quen ngồi xe cao cấp, không muốn đi xe công cộng, thở dài nói: “Ai, thiếu gia, học viên như chúng ta đều đi xe công cộng, cho nên không có xe cao cấp cho cậu ngồi đâu, thoáng một chút đi a, mình van cậu, lên xe đi, không phải là lần đầu đi?”
Âu Dương Ngoạt cũng không trả lời, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không nói lên hay không lên.
Chỉ trong chốc lát, xe buýt chạy đi. “A, xem đi, xe chạy đi rồi, bây giờ phải đợi chuyến mười phút sau….” Nhìn xe buýt đi xa, Thuần Dã uể oải dựa vào biển quảng cáo trạm xe nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt. Giống như đang nói, xem đi, tại ngươi đứng nửa ngày cũng không chịu lên xe, bây giờ xe đi rồi, hại chúng ta phải đợi thêm mười phút.
Âu Dương Ngoạt cũng không để ý tới hắn, lấy tai nghe trong túi sách cắm vào điện thoại nghe nhạc.
Không ít học viên lần lượt từ trong học viện đi ra đứng ở trạm xe chờ xe, chuyến tiếp theo vừa đến lại cũng như chuyến vừa rồi, đông nghẹt người.
“…” Âu Dương Ngoạt đứng tại chỗ, từ bên ngoài nhìn xuyên qua cửa kính nhìn bên trong xe đã kín hết chỗ.
Thấy Âu Dương Ngoạt vẫn không có ý định lên xe, Thuần Dã hoàn toàn đầu hàng: “Được rồi, được rồi, Âu đại thiếu gia, mình sợ cậu rồi, mình nhận thua được chưa. Tuy rằng không có tiền cho cậu đi xe hiệu, nhưng ngồi taxi vẫn được, chúng ta đi taxi được không?”
Chỉ cần không đi xe công cộng nhiều người như thế thì Ok, Âu Dương Ngoạt rốt cuộc gật gật đầu, xem như trả lời.