Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 29




“Biết rồi.” Thấy Âu Dương Sóc một bên đưa điện thoại một bên liên tục lắc đầu, ý bảo cậu ngàn vạn lần đừng nói gì hết.

Âu Dương Ngoạt tiếp nhận điện thoại: “Là ta đây.”

“Khi nào thì ngươi về?” Thay đổi người nghe, âm thanh bên kia rõ ràng ôn nhu rất nhiều.

“Chuẩn bị về.” Dù sao cậu cũng không muốn nhốn nháo trên đường.

“Đi chơi ở đâu?”

Lần thứ hai nhìn về phía Âu Dương Sóc, lúc này hắn đang đi đến bãi đỗ xe. “Tân túc.” Âu Dương Ngoạt đành phải tuỳ tiện nói một cái tên mà cậu biết.

“Câu lạc bộ sao? Chơi vui không?” Tân túc, Âu Dương Thần Tu nhớ lúc hắn đến Tân Túc ở đó có một câu lạc bộ đêm.

“Như nhau.” Phát hiện mà trả lời sai lầm, lập tức thêm một câu: “Nhưng mà rất ồn ào, người đến người đi, phiền.”

“Ha hả, thật không? Qua một thời gian nữa khi giải quyết công việc ổn thoả, ta sẽ sang đó đưa ngươi đi chơi. Ân?”

“Tuỳ ngươi.” Hy vọng không dẫn ta đến câu lạc bộ ngưu lang, đây là tiếng lòng của Âu Dương Ngoạt.

“Này mai sẽ có người sang đó, người đó sẽ mang điện thoại ta mua đến cho ngươi.”

“Ân.” Thấy Âu Dương Sóc lái xe đến, đổi sang tay kia, mở cửa bước lên xe.

“Ta còn có việc cần làm. Ngoan, về sớm một chút.”

“Ừ, cúp máy.”

Khi Âu Dương Ngoạt vừa cúp máy, Âu Dương Sóc liền hỏi: “Nói cái gì mà lâu như vậy? Cháu không có nói cái gì đi?” Cái gì cũng không sợ chỉ sợ cái này.

Nhún nhún vai, cậu cũng không nói vừa rồi thiếu chút nữa là lộ hết mọi chuyện.

Hai người yên lặng không nói gì thẳng đến nhà.

Sáng sớm.

Ánh trăng đã biến mất, bầu trời phía đông từ từ chuyển thành một màu đỏ.

Đại sảnh rộng lớn hoa lệ trong biệt thự, bức màn trên cửa sổ sát đất cao gần hai mét được kéo sang hai bên. Cửa sổ cũng đã mở ra, trong đại sảnh nhất thời sáng ngời.

Bên ngoài xung quanh biệt thự trồng hoa anh đào, mặt cỏ xanh biếc, không khí sáng sớm khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.

Trong nhà bếp là thân ảnh Âu Dương Sóc đang bận rộn, thường thường còn truyền đến âm thanh lách cách, ngẫu nhiên còn có mùi bánh mì nướng.

Ở trong phòng ăn mặc chỉnh tề, Âu Dương Ngoạt từ trên lầu đi xuống, trên lan can một chút bụi cũng không có.

Hôm nay Âu Dương Ngoạt mặc áo sơ mi màu lam, quần tây màu đen, mang một đôi giày thể thao. Quần áo cắt may rất khéo léo, vừa vặn phô bày thân hình thon dài của cậu ra ngoài.

Bởi vì mới đến hôm qua, đồng phục còn chưa có, cho nên Âu Dương Ngoạt chỉ có thể mặc quần áo của mình.

Nghe tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, Âu Dương Sóc từ trong phòng bếp đi ra, tay trái bưng khai bánh mì, tay phải bưng hai ly sữa. “Nha, tiểu Ngoạt nhi xuống rồi à, chú đang định lên gọi cháu đây. Đến, đến, đến, mau đến ăn, nếu không lát nữa đến học viện sẽ muộn.” Vẫy tay, thuận tiện kéo ghế cho Âu Dương Ngoạt.

Sau khi Âu Dương Ngoạt ngồi xuống, hắn lại chạy vào phòng bếp mang ra chân giò hun khói, trứng ốp la, xì dầu, bơ…rất nhiều thứ đặt lên bàn. Cầm bánh mì, đặt lên trên một khối thịt chân giò hun khói, rau, xì dầu…rồi lại đặt lên trên một miếng bánh mì.

Sau khi hoàn tất một phần sandwich thì đưa cho Âu Dương Ngoạt, cười hì hì nói: “Thế nào? Bánh mì nướng không tồi đi! Sách, cháu thật đúng là số tốt, chú đây chưa bao giờ xuống bếp, hôm nay vì cháu mà xuống bếp, hy sinh vĩ đại không.”

Âu Dương Ngoạt nhấm nuốt thức ăn trong miệng, không rõ ràng hỏi: “Chưa bao giờ xuống bếp?”

Cầm phần sandwich thứ hai trong tay, Âu Dương Sóc vĩ đại nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thế nào, chú đối với cháu rất tốt phải không?”

“Ừ.” Nhưng mà ăn không ngon, câu này Âu Dương Ngoạt không nói ra.

Ăn qua loa mấy miếng, uống xong ly sữa, Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Sóc đối diện hỏi: “Mấy giờ?”

Âu Dương Sóc nhìn đồng hồ: “Gần đến giờ, chú ra gara lấy xe, cháu ở đây đợi một lát.”

“Được.” Thay đổi nơi ở Âu Dương Ngoạt thật không quen, tuy rằng tối qua lên giường rất sớm nhưng mà lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, sáng lại dậy sớm như vậy cảm giác không tốt tí nào. Nhân lúc Âu Dương Sóc đi lấy xe, Âu Dương Ngoạt tựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, lên xe cũng như thế.

Âu Dương Sóc hôm nay cũng không lái chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ kia, mà là chiếc xe hôm qua đến đón cậu, một chiếc xe màu đen bình thường, điểm ấy làm Âu Dương Ngoạt lặng lẽ thở ra một hơi.

Âu Dương Sóc đưa Âu Dương Ngoạt đến chỗ cách học viện gần 10 phút đi bộ thì dừng lại, sau khi Âu Dương Ngoạt xuống xe mới nói: “Buổi chiều tan học, chú đón cháu ở đây.”

“Ân.” Đóng cửa xe, Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vắt, từ từ đi bộ vào học viện.

Ven đường xe cộ tới lui rất ồn ào, rất nhiều xe cao cấp chạy ngang qua Âu Dương Ngoạt, tất cả đều hướng về phía học viện, thật rõ ràng đó chính là ‘toạ kỵ’ của các thiếu gia tiểu thư cấp A trong học viện.

Trên lối đi bộ đến học viện cũng có không ít học viên, tốp năm tốp ba nữ sinh vừa đi vừa hi hi ha ha đùa giỡn, ngẫu nhiên một người theo thói quen quay đầu lại phía sau, khi thấy gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngoạt thì kinh ngạc tán thán, mấy người khác thấy vậy cũng đồng thời quay đầu lại.

Lập tức là một tiếng kinh hô, sau đó khoa trương hơn chính là một tiếng thét. [ặc! sao giống nhìn thấy quỷ quá vậy trời] Vài nữ sinh lá gan lớn chủ động đến gần Âu Dương Ngoạt, muốn xin số điện thoại. Khiến cho Âu Dương Ngoạt phiền không thôi, cậu dùng tiếng Pháp kiếp trước để trả lời, rất may hiệu quả không tồi cuối cùng cũng không ai hỏi này kia nữa.

Dọc theo đường đi cũng có thể thấy vài nam sinh đi cùng nhau, trên người mặc đồng phục có thể nhìn ra bọn họ là học viên của của học viện Thánh Khải phân nhánh.

Đồng phục Thánh Khải phân nhánh từ cấp A đến cấp C đều giống nhau như đúc, căn bản nhìn không ra là học viên bình thường hay là thiếu gia tiểu thư. Nếu đồng phục phân biệt rõ ràng thân phận, không chỉ tự tạo phiền toái mà còn tạo cơ hội cho bọn bắt cóc. Như vậy thì phân biệt cấp bậc như thế nào? Trên cà vạt đồng phục, sẽ thêu lên huy hiệu Thánh Khải chữ A, B hoặc C.

Từ rất xa Âu Dương Ngoạt có thể thấy trước cổng học viện một loạt xe cao cấp chật như nêm cối, mười thiếu gia tiểu thư thì có hết chín người mang theo vẻ mặt kiêu ngạo đi vào học viện.

Như không có gì dời tầm mắt, Âu Dương Ngoạt tăng nhanh cước bộ đi vào học viện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.