Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 43




"Không...Đương nhiên không phải, làm sao có chuyện đó chứ, đúng không Hạ Túy?" Cơ mặt Trường Lưu trở nên cứng ngắt. Chuyện này có bao nhiêu xấu hổ chứ?

"Tất nhiên, chúng ta...là vì...là vì...vô ý! Đúng vậy, vô ý, chính là vô ý mới bị lạc."

Trường Lưu: "Haha...chúng ta thật là bất cẩn mà."

"A, trễ rồi này, chúng ta còn cần phải đến trường nữa không phải sao? Nhanh lên, nhanh lên." Nàng kéo Thục Tâm cùng hai người còn lại đi vào nhà, Trường Lưu thở phào lẽo đẽo theo sau.

Cặp sách của nàng và Trường Lưu vẫn luôn mang theo kể từ tối hôm qua khi đến đây, đồng phục cũng chưa thay ra. Nàng rất muốn về nhà tắm cho một trận, nhưng như vậy lại tốn rất nhiều thời gian.

"Chúng ta cứ mặc như vậy mà đến trường luôn à?"

Hi Phương lục lọi tìm kiếm thứ gì đó, "Đương nhiên, quần áo mày đang mặc chính là đồng phục trường chúng ta, cũng không phải là đang vi phạm quy định. Tao có hai bộ đồng phục nhưng tiếc là cho Thục Tâm mượn một bộ rồi, cậu ấy vốn dĩ không có quần áo để mặc đến trường, mày có rồi thì đừng kêu ca nữa." Ngữ Yên không học chung trường với các nàng, vì vậy cũng không cần phải lo lắng đến cô ấy.

"Mình xong rồi." Thục Tâm từ trong phòng bước ra, đồng phục trên người cô đã được thay đổi, vì Hi Phương cao ngang ngửa với Hạ Túy nên kích thước này khi được diện lên người Thục Tâm có vẻ dài hơn so với thân hình của cô ấy.

"A đây rồi." Hi Phương mừng rỡ, lấy trong cặp ra một chai nước hoa, đưa cho Hạ Túy.

"Làm gì vậy?"

"Mày đã không tắm một đêm rồi, không phải sợ có mùi sao? Dùng nước hoa đi."

Hạ Túy bất giác đưa tay áo lên ngửi, cũng không có mùi, hôm qua ngoài bị chó rượt thì các nàng cũng không có vận động gì nhiều, huống hồ còn đang là mùa đông, cơ thể nàng còn hận không thể đông cứng lại. Dù vậy Hạ Túy vẫn cầm lấy chai nước hoa từ tay Hi Phương, "Cảm ơn."

Trường Lưu từ phía sau phi tới, "Mình nữa, mình nữa." Trái ngược với Hạ Túy, nàng chỉ bị chó rượt, nhưng cậu ta là vừa bị chó rượt vừa hoảng hốt la hét, còn ẩu đả với tên Vương Lịch Xuyên kia.

"Là nước hoa dành cho phái nữ đấy."

Trường Lưu xem nhẹ lời nhắc nhở của Hi Phương, phất tay, "Không sao, nam nữ gì đối với mình không quan trọng, thơm là được." Nói xong liền quay mấy vòng, xịt khắp người.

Hôm nay các nàng cũng không ăn sáng, cứ như vậy mà chạy thẳng đến trường, Hạ Túy chở Trường Lưu, Hi Phương và Thục Tâm mỗi người một chiếc, Ngữ Yên thì đã về với gia đình.

Trường Lưu ngồi sau xe nàng, nhướng người tới, "Này, chuyện của Thục Tâm sao rồi, cậu ấy có nói gì với cậu không?"

Hạ Túy nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Thục Tâm đang chạy phía sau nàng, trả lời: "Cậu ấy nói sẽ tham gia trại xuân."

"Thật sao!? Vậy thì tốt quá!" Trường Lưu mừng rỡ, cậu ta vỗ vào đùi một cái để tỏ ra sự phấn khích. Sau đó lại âm thầm nhích về sau, kéo ra khoảng cách nhất định giữa nàng và cậu ta.

Mang theo chiếc bụng đói đến trường, Hạ Túy cảm thấy có chút không quen. Vừa đặt cặp xuống, điện thoại đã vang lên, là của mẹ nàng, Hạ Túy chạy nhanh ra ban công tiếp điện thoại.

"Con nghe đây ạ."

"Con dậy chưa? Có ăn sáng không? Mà chắc giờ này con cũng đến trường rồi nhỉ?"

"Vâng, con đến trường rồi." Hạ Túy không trả lời vế trước của mẹ nàng, cứ như vậy mà đánh trống lãng: "Sắp vào lớp rồi, con cúp máy đây ạ, trưa con sẽ về ăn cơm."

"Ừ, nhớ về đấy. Được rồi, vào học đi."

Hạ Túy đợi mẹ nàng cúp máy trước, sau đó mới bước vào trong.

Hôm nay không có tiết của Tần Nhược Anh, Hạ Túy vừa mới hứa với mẹ nàng sẽ về nhà ăn cơm, lại không thể chạy đến chỗ của cô ấy, nếu gọi điện thì cũng quá qua loa đi.

Tần Nhược Anh ngồi trên sô pha, một tay cầm ly trước trái cây, một tay gõ phím, âm thanh lạch cạch vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Được một lúc, lại đột nhiên bị thứ âm thanh khác lấn chiếm, Tần Nhược Anh buông máy tính xuống, đi ra mở cổng.

"Hạ Túy?" Nhìn thấy nàng cô lại tăng nhanh cước bộ, mở cửa cho nàng bước vào.

"Hôm nay không có tiết học thêm à?"

"Hihi, vốn dĩ là có nhưng em cúp." Hạ Túy gãi đầu đi theo Tần Nhược Anh vào trong. Đột nhiên bàn tay trên đầu nàng bị bàn tay khác nắm lấy. Tần Nhược Anh lấy tay nàng xuống, lại dùng bàn tay khác gõ lên đầu nàng một cái.

"Hôm qua nghỉ tiết của tôi, hiện tại lại nghỉ tiết của giáo viên khác sao?" Giọng nói uy nghiêm, nhưng dáng vẻ lại không tức giận. Điều này lại khiến Hạ Túy không mấy lo sợ, càng thêm lớn mật ôm chầm lấy Tần Nhược Anh.

"Em là cố tình nghỉ tiết để đến gặp cô đấy, cô không vui sao?"

"Xin lỗi, tôi không dám nhận đặc ân này."

Vừa đi vừa nói, Hạ Túy và Tần Nhược Anh đã bước đến sô pha. Sau khi ngồi xuống Hạ Túy liền ngay lập tức phát hiện ra máy tính cùng một ít giấy tờ nằm ở trên bàn, bất giác hỏi: "Cô bận công việc sao?"

"Ừm, cuối năm có chút bận."

Không phải cố ý, nàng chỉ vô tình nhìn qua, dù chỉ là thoáng chốc nhưng vẫn có thể thấy được đây không phải là công việc ở trong trường.

"Bất động sản?!" Tần Nhược Anh còn có nghề tay trái sao?

"Ừm, làm cùng mấy người bạn, công việc chia đều nên tôi mới có thời gian để dạy cho các em đấy." Ngữ khí của Tần Nhược Anh vẫn luôn lãnh đạm, còn có chút không muốn để ý đến nàng. Hạ Túy biết rõ cô vẫn còn giận chuyện tối hôm qua, mỗi lần Tần Nhược Anh xưng "tôi" với nàng đều không có gì tốt đẹp cả.

Gạt đi những giấy tờ trên bàn ra sau đầu, Hạ Túy hỏi: "Cô còn giận em sao?"

Tần Nhược Anh thu dọn mọi thứ trên bàn, dáng vẻ không để ý đến nàng, chỉ qua loa nói: "Giận? Tôi không có, vốn dĩ tôi cũng chưa từng giận em."

Nói như vậy Hạ Túy lại càng thêm khẳng định cô vẫn còn giận nàng. Hạ Túy bày ra dáng vẻ ủ rũ, "Em xin lỗi, chuyện tối hôm qua..."

"Hửm?" Tần Nhược Anh ngồi xuống đối diện với Hạ Túy, nhướng mày, chờ đợi lời giải thích của nàng.

Vậy mà còn nói không giận nàng.

Hạ Túy không vội vạch trần, trước mắt nàng cần phải giải thích mọi chuyện cho Tần Nhược Anh.

"Chủ nhiệm lớp em, cô cũng biết đấy..."

"Ừ tôi biết."

"Cô ấy nhờ em và lớp trưởng...chính là...cô cứ xem đó là hình thức giao bài tập của cô ấy đi."

"Cô ấy nhờ em cái gì?"

"Trong lớp em có một bạn...lơ là việc học, cô ấy nhờ em và lớp trưởng trông coi bạn ấy. Hôm qua em phát hiện bạn ấy...lén lút ở một nơi. Vì vậy em và lớp trưởng nhanh chóng chạy theo để theo dõi bạn ấy, sau đó...liền quên mất..." Quên mất chuyện gì Hạ Túy lại không nói tiếp, vì nàng biết nói đến đây có lẽ Tần Nhược Anh cũng đã hiểu rõ.

Vì muốn giữ chữ tín với Thục Tâm, toàn bộ câu chuyện Hạ Túy đều không hé răng một lời. Nhưng cô lại không quá để ý đến câu chuyện của nàng, cô bận tâm chỉ có một điều: "Mẹ em nói em ngủ lại qua đêm ở nhà bạn?"

Vì ngủ ở nhà Hi Phương, còn có rất nhiều người ở lại, Hạ Túy cũng không lo lắng Tần Nhược Anh sẽ để ý đến vấn đề này, nàng thản nhiên gật đầu.

Nhưng Hạ Túy lại quá xem thường Tần Nhược Anh, cô hỏi tiếp: "Nếu tôi nhớ không lầm, lớp trưởng lớp em là nam đúng không?"

Hạ Túy bừng tỉnh, câu hỏi tiếp theo của Tần Nhược Anh khiến nàng lập tức hiểu rõ vấn đề, xua tay luống cuống giải thích: "Không phải không phải, em không phải ngủ ở lại nhà của lớp trưởng, em ngủ ở nhà Hi Phương."

Tần Nhược Anh khó hiểu, "Hi Phương? Trong câu chuyện của em cũng không thấy xuất hiện người này."

Hạ Túy vò đầu bức tóc, "Là do em không nói tới Hi Phương, em và lớp trưởng phát hiện ra người bạn đó cũng là nhờ cậu ấy. Sau khi xử lý xong thì trời cũng đã tối...cứ như vậy em liền ngủ lại nhà của Hi Phương..." Hạ Túy nói xong lại lén lút nhìn Tần Nhược Anh, nàng thận trọng hỏi: "Như vậy...đã được chưa ạ?"

"Cái gì đã được hay chưa? Tôi cũng chưa từng yêu cầu em giải thích, là do em tự nguyện nói với tôi."

"Vâng vâng, tất cả đều là do em. Nhưng mà...cô ghen sao?" Hạ Túy thích thú nhìn Tần Nhược Anh, muốn xem lần này cô còn có thể chối đến đường nào.

Nhưng trái ngược với sự chờ mong của nàng, Tần Nhược Anh chỉ thản nhiên đáp: "Thì sao?"

Không nghĩ tới cô sẽ thẳng thừng thừa nhận như vậy, Hạ Túy ngoài ý muốn, "Không...không sao cả."

Tần Nhược Anh đứng lên, "Ngồi đó đi, tôi rót nước cho em."

"Chờ đã." Hạ Túy vội vàng nắm lấy bàn tay của Tần Nhược Anh, khẽ nói: "Cô có thể nào...đừng xưng 'tôi' với em được không? Nghe rất xa lạ."

Tần Nhược Anh nhìn Hạ Túy đôi chút, cô cũng không hiểu lý do vì sao mỗi lần như vậy cô đều muốn đẩy ra khoảng cách giữa cô và nàng, cũng không thể xưng hô như bình thường, có lẽ là vì giận dỗi.

Cô nhìn dáng vẻ của Hạ Túy, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, xoa đầu nàng nói: "Được rồi, cô đi rót nước cho em."

"Vâng!" Hạ Túy khôi phục lại liền trở nên vui vẻ, Tần Nhược Anh cũng vì vậy mà cười một tiếng. Không ngờ chỉ là cách xưng hô thôi nhưng lại khiến nàng để tâm đến như vậy. Tần Nhược Anh nhớ tới lời nói của Hạ Túy, nàng đã thích cô từ rất lâu, vì thích đã lâu, càng khao khát muốn có được, có lẽ vì vậy mà Hạ Túy càng trân trọng mối quan hệ này hơn ai hết.

"Khi nào em về?" Tần Nhược Anh đặt ly nước xuống, ngồi bên cạnh Hạ Túy.

Nàng đưa tay cầm lấy ly nước, chợt dừng lại, nhìn Tần Nhược Anh, "Cô muốn đuổi em về đến như vậy sao?"

"Không phải, nếu em ở lại đến tối cô còn có thể gọi điện thông báo cho mẹ em, tuy tiếp xúc không nhiều nhưng cô biết bà ấy lo lắng cho em lắm đấy."

"Từ khi nào cô có số điện thoại của mẹ em vậy?"

"Cô hỏi Hạ An, bình thường có việc gì đều phải thông qua cậu ấy rồi mới đến tai mẹ em, như vậy không phải rất phiền phức sao? Huống hồ...cô cũng nên thân cận hơn một chút với...mẹ v...mẹ em." Thanh âm càng về sau càng nhỏ dần, dường như Hạ Túy còn không thể nghe được câu cuối rốt cuộc là Tần Nhược Anh đang muốn nói cái gì. Nàng chỉ lẳng lặng uống nước, suy nghĩ chút chuyện, lại hỏi Tần Nhược Anh: "Cô nghĩ mối quan hệ của chúng ta có thể nói cho người ngoài sao?"

"Người ngoài? Ý em là ai?" Tần Nhược Anh không hiểu, hỏi lại. Hạ Túy nhớ đến Hi Phương từng dò hỏi nàng rốt cuộc là có quan gì với Tần Nhược Anh, lúc đó Hạ Túy chỉ có thể đánh trống lãng cho qua, nhưng giấu được ngày một ngày hai, lại không thể giấu cả đời.

"Lần trước cô vào nhà vệ sinh tìm em, Hi Phương cũng vì vậy mà bắt đầu sinh nghi."

"Em nói cho em ấy chưa?"

"Vẫn chưa, em nghĩ nên hỏi ý kiến của cô trước, sau đó chúng ta cùng nhau quyết định."

Tần Nhược Anh tựa lưng lên sô pha, "Nếu em cảm thấy Hi Phương có thể tin tưởng thì cứ việc nói cho em ấy, cô tin vào con mắt nhìn người của em." Nói xong Tần Nhược Anh lại quay sang nhìn Hạ Túy, nàng vì vậy mà phì cười, "Cô vì sao lại tin tưởng vào con mắt nhìn người của em?"

Tần Nhược Anh không chút nghĩ ngợi nói: "Em lựa chọn thích cô chính là một minh chứng."

Hạ Túy vì câu trả lời của cô mà nụ cười càng thêm đậm, nàng nhào tới ôm lấy mặt của Tần Nhược Anh, cũng thuận tiện ngồi lên cô ấy, "Sao em lại không phát hiện chứ, gương mặt này lại có thể tự tin như vậy."

Tần Nhược Anh nhìn gương mặt Hạ Túy, quả thật nàng cười lên rất đẹp, bấy lâu nay cô đã luôn nhận ra, chỉ là mãi mê cho đến bây giờ vẫn chưa thưởng thức nụ cười này. Nhớ đến những dòng khen ngợi trên Confession cách đây không lâu, Tần Nhược Anh lại xúc động muốn dập tắt nụ cười của nàng, chí ít vẫn không muốn nàng cười như vậy trước đám đông hay trước mặt bất kỳ ai khác.

Vài giây tích tắc trôi qua, khi phát giác được vị trí ngồi của nàng hiện tại, nụ cười của Hạ Túy liền trở nên cứng đờ. Nàng nhanh chóng muốn leo xuống, nhưng trên eo lại đột ngột có một bàn tay ôm lấy, giữ cho nàng không thể di chuyển. Hạ Túy bất ngờ nhìn sang Tần Nhược Anh, chỉ là chưa kịp nhìn thấy gương mặt của cô thì tầm mắt đã bị che khuất.

Môi nàng bị lấp kín.

Hạ Túy trợn tròn mắt, nhưng không lâu sau bàn tay của cô đã luồng ra sau gáy nàng, xoa xoa trấn an, Hạ Túy cũng vì vậy mà dần dần bình tĩnh, nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn của Tần Nhược Anh.

Nàng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, Tần Nhược Anh cũng không làm khó nàng, chỉ nhẹ nhàng nhấm nháp ở viền môi, chưa đến một phút liền rời đi.

Hạ Túy gương mặt ửng hồng nhìn Tần Nhược Anh, eo vẫn bị cô chế trụ, lại không biết trốn đi đâu, chỉ có thể vùi đầu vào vai Tần Nhược Anh ngọ nguậy. Tần Nhược Anh thuận tiện vuốt tóc nàng, cười hỏi: "Lần đầu tiên sao?"

Hạ Túy gật đầu.

"Không sao, dần dần sẽ quen thôi."

Hạ Túy lại vùng vẫy mấy cái, ý muốn kháng cự lại lời nói của Tần Nhược Anh. Cô nở nụ cười, không lâu sau gương mặt liền trở nên nghiêm túc. Cô cầm lấy bàn tay nàng, xoa xoa mấy cái, nâng lên, khẽ hôn vào nốt ruồi ở ngón áp út. Cảm thụ sự mềm mại cùng ướt át rơi xuống bàn tay, Hạ Túy bất giác rụt tay lại. Tần Nhược Anh rất nhanh liền rời đi, gọi nàng một tiếng.

"Ừm..." Hạ Túy từ hõm vai cô phát ra âm thanh đáp lại.

"Lần sau em đừng cười như vậy nữa."

"Hửm?" Hạ Túy không hiểu, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhược Anh. Cô cuối xuống nhìn nàng, lặp lại một lần nữa, "Em đừng cười như vậy...trước mặt người khác, hiểu không?"

"Tại sao?" Hạ Túy lần này dứt khoát ngồi dậy, nhưng bản thân vẫn còn ngồi trên đùi Tần Nhược Anh, thẳng lưng nhìn xuống.

"Em có biết nụ cười của em-...Thôi bỏ đi, bất quá em vẫn có thể cười trước mặt cô."

"Cô thật khó hiểu." Hạ Túy không còn bị ràng buộc bởi bàn tay của Tần Nhược Anh, cứ như vậy mà thối lui trốn thoát, bản thân trở về vị trí ban đầu. Tần Nhược Anh nhìn nàng, không nói một lời, chỉ là thái độ của nàng khiến cơn tức của cô xộc lên não, hung hăng bóp lấy cằm nàng, cúi xuống hôn một cái thật mạnh cho bỏ ghét.

Đã có thể hôn một lần thì cũng có thể hôn lần thứ hai, thứ ba, cho đến khi số lượng không chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tần Nhược Anh hài lòng cười nhìn nàng. Hạ Túy vì đau mà trừng mắt với cô một cái, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng dám tỏ thái độ trước mặt cô.

Bên ngoài trời đã sụp tối, Hạ Túy cũng không vội trở về, thậm chí Tần Nhược Anh còn níu kéo nàng ở lại dùng bữa.

"Có muốn em hỗ trợ không?"

"Đến đây."

Bữa cơm có Hạ Túy mới đích xác được xem là một bữa cơm gia đình, từ lúc có nàng, căn nhà này cũng vì vậy mà được sưởi ấm. Ít ra Tần Nhược Anh không còn cảm thấy cô đơn mỗi khi trở về nơi này, ngược lại mỗi ngày Tần Nhược Anh đều sẽ nghĩ xem hôm nay Hạ Túy có đến hay không, hoặc nấu món gì để chiêu đãi nàng.

Hẹn hò một thời gian Tần Nhược Anh phát hiện nàng rất thích ăn, nhưng dù vậy cũng rất kén ăn. Hạ Túy không ăn hành lá, không thể ăn cay, kể cả những thứ để trang trí như đậu phộng nàng cũng không thích ăn, lạ nhất chính là Hạ Túy uống trà sữa nhưng lại không thích bỏ quá nhiều trân châu đen. Cô hỏi nàng vì sao lại như vậy, Hạ Túy chỉ đơn giản trả lời ba chữ: "Nhai mỏi miệng."

Mà vốn dĩ bản thân nàng cũng không thích uống trà sữa.

Trong mắt Tần Nhược Anh, Hạ Túy đặc biệt khác lạ so với những cô gái khác. Nhưng nàng cũng không phát giác ra điều này.

Sáng thứ năm, lớp nàng chỉ học ba tiết, giờ ra chơi hết tiết thứ hai, Hạ Túy thỉnh thoảng lại thấy Hi Phương nhìn vào điện thoại tặc lưỡi một tiếng, sau đó lại cằn nhằn trong miệng mấy câu. Nàng buông điện thoại xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hi Phương mắt vẫn không rời màn hình, cắn móng tay trả lời nàng: "Tao đang tìm việc làm thêm."

Hạ Túy kinh ngạc, "Mày mà cũng làm thêm sao?"

Hi Phương liếc nàng một cái, "Tao thì sao?"

"...Không có gì, nhưng sao đột nhiên lại muốn tìm việc làm?"

Hi Phương nghe nàng hỏi thì thần thần bí bí kéo ghế lại gần nàng, che miệng nói: "Tao lại có bạn trai mới rồi."

Hạ Túy nghe xong cũng không nói gì, chỉ âm thầm nhìn cô một cái. Hi Phương nói tiếp: "Hơn hai tháng nữa là đến ngày lễ tình nhân rồi, tao muốn tích góp chút tiền để mua quà cho anh ấy."

Hạ Túy bừng tỉnh, "Tao tìm giúp mày, tao cũng muốn tích góp chút tiền."

Đối mặt với sự nhiệt tình bất ngờ của Hạ Túy, Hi Phương cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, hỏi: "Mày cũng tặng quà cho người yêu sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.