Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 29




"Sao? Tao nói chỗ nào chọc trúng tim đen mày rồi đúng không?" Hi Phương từng bước ép sát Hạ Túy, gương mặt cố tình tỏ ra nguy hiểm đang kề cận nàng.

Hạ Túy nhích sang nửa chiếc ghê, kéo dài khoảng cách với Hi Phương. Nàng âm thầm cảm thấy không xong, nhìn vẻ mặt của Hi Phương có lẽ trong hôm nay sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu không nói chút gì đó Hạ Túy không chắc người này sẽ còn làm điều gì khác. Nhưng nếu phải nói dối trong hoàn cảnh này lại rất dễ lộ liễu, không giống với đêm mưa ở nhà Tần Nhược Anh nàng đã nói với cô rằng bản thân không đem áo mưa, lúc ấy mắt không chớp tim không đập mà nói dối thẳng thừng như vậy là vì nàng đã quyết định bản thân phải ở lại nhà Tần Nhược Anh thêm một lúc nữa mới rời đi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nói dối. Hiện tại mọi chuyện lại ập đến bất ngờ thế này khiến Hạ Túy đỡ không kịp, chỉ còn cách đánh lạc hướng Hi Phương.

"Khụ! Chỉ là đột nhiên muốn thử sức một chút, học chung một năm mày cũng biết trình độ English của tao như thế nào rồi mà."

Hi Phương lui trở về, lúc này Hạ Túy mới cảm thấy bớt ngột ngạt. "Trình độ English? IELTS mười chấm đó sao?"

Nhận được sự khinh bỉ trong lời nói của Hi Phương nàng liền giả vờ tức giận: "Đúng vậy! Nhờ vào 'IELTS mười chấm' này mà bài thuyết trình tiếng Anh của mày từ bảy điểm kéo lên chín điểm đó được không? Nhờ vào 'IELTS mười chấm' này mà các cột điểm thường xuyên của mày cao ngút trời đó được không?" Nhưng ngược lại điểm thi của cô lại nằm ở dưới đáy a, vì Hạ Túy đâu thể lúc nào cũng đi theo để chỉ bài cho cô ấy, những lần kiểm tra thường xuyên tại lớp bất quá nàng còn có khả năng.

Lần trước các nàng thuyết trình Hi Phương còn bị hoá đá một phen, đang nói rất trôi chảy bỗng nhiên cô lại ngưng giữa chừng. Hạ Túy đang ngồi hỗ trợ bấm PowerPoint liền biết cô ấy đã bị quên bài. Không đến ba mươi giây Hạ Túy liền bỏ máy tính qua một bên nhanh chóng đi đến giải nguy, nói tiếp lời của Hi Phương. Thông thường những môn khác các nàng chỉ cử ra một đến hai người đứng thuyết trình, những người còn lại đều ở 'phía sau cánh gà' hỗ trợ, có thể là soạn nội dung hoặc thiết kế PowerPoint. Nhưng riêng môn tiếng Anh, Tần Nhược Anh lại yêu cầu tất cả thành viên trong nhóm đều phải đứng thuyết trình. Vì vậy nội dung thuyết trình các nàng sẽ chia ra thành nhiều đoạn, mỗi đoạn ứng với mỗi thành viên trong nhóm. Như vậy trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ cũng chỉ cần học những đoạn mà bản thân sẽ trình bày, thường sẽ không có ai học hết những phần còn lại. Riêng Hạ Túy, vì nàng là trưởng nhóm, cần phải có những phương án đề phòng cho trường hợp bất trắc, vậy nên Hạ Túy học không sót một phần nào trong nội dung thuyết trình.

Hôm ấy về việc Hi Phương quên bài Tần Nhược Anh đã có ý định trừ điểm nhóm nàng, nhưng may thay Hạ Túy lại đứng ra cứu nguy. Thay vì bị trừ điểm về phần 'chuẩn bị có thiếu sót' thì các nàng lại được cộng điểm vì khả năng 'teamwork'. Tần Nhược Anh đã chấm điểm rất nhiều bài thuyết trình không riêng gì ở lớp nàng, về trường hợp quên bài những thành viên trong nhóm cũng chỉ có thể dùng khẩu hình miệng để nhắc nhở người nọ đang đứng phía trên thuyết trình, vì vốn dĩ bọn họ không siêng năng đến nỗi phải học luôn cả 'phần của người khác' thì làm sao có thể đứng ra cứu nguy giống như Hạ Túy? Về hành động này cô rất không hài lòng, trừ điểm càng thêm lố tay. Tần Nhược Anh yêu cầu như vậy vì cô muốn xem khả năng teamwork của các nàng, làm việc nhóm không phải thứ quan trọng nhất chính là tinh thần đồng đội sao?

Hạ Túy từng làm lớp trưởng, nàng có khả năng lãnh đạo một lớp mấy chục người, nói đến một nhóm chỉ năm sáu người thế này Hạ Túy đương nhiên thừa biết bản thân nàng nên làm cái gì. Lần đó nếu không phải vì nhóm nàng có thiếu sót thì chắc chắn sẽ được điểm tối đa. Nhưng cũng nhờ phần thiếu sót này mà Tần Nhược Anh mới thấy được tinh thần làm việc nhóm của các nàng, vì sau khi Hạ Túy đi lại bục giảng tiếp lời Hi Phương thì những thành viên khác liền lập tức bước đến thay thế vị trí bấm máy của Hạ Túy, trông rất nhanh nhẹn. Sau khi xong việc dường như các thành viên trong nhóm cũng không ai trách móc gì đến Hi Phương, vì bọn họ ý thức được mọi thứ đều là ngoài ý muốn.

Đúng là lúc đó không ai trách móc gì đến Hi Phương, nhưng lần này Hạ Túy lại phải mang việc đó ra một lần nữa để đánh lạc hướng cô. Nàng chỉ mong cô đừng suy nghĩ quá nhiều về việc này.

Hi Phương nghe nàng nói thế liền cứng miệng, nhưng ngay tức khắc cô lại đứng lên sử dụng tuyệt chiêu cũ. Hi Phương dùng cùi chỏ nhấn nhấn bả vai nàng: "Vậy cái vai nào đã gánh mày qua mấy lần kiểm tra Toán vậy hả? Hả? Hả?"

"A đau đau, buông...buông ra, tại hạ chịu thua, đại tỷ tha mạng."

Được rồi, chỉ có nàng mới suy nghĩ nhiều.

"Nghiêm!"

Giáo viên đột nhiên bước vào, Hi Phương liền buông tha cho nàng.

"Ngồi xuống đi."

Hạ Túy vặn vặn lại bả vai đau nhức, ngồi xuống, liếc qua nhìn Hi Phương. Đúng là người ưa bạo lực mà, quân tử ta đây sẽ báo thù.

"Nhìn cái gì?"

"Không có gì."

Nhưng cũng may một điều, Hi Phương dường như đã quên ngay lúc đầu bản thân đã muốn hỏi điều gì, như vậy Hạ Túy tạm thời qua được kiếp nạn này.

Đi học được một thời gian, mọi thứ dường như đều đã quay lại quy luật cũ, chỉ có một điều là chương trình mười một rất khó, còn thêm cái việc tới lui trong đội tuyển khiến Hạ Túy không có phút giây nào được thả lỏng.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, Hạ Tuy thu dọn mọi thứ trên bàn liền mang cặp ra khỏi cửa. Phải nhanh chóng về nhà nghỉ một chút, chiều nàng còn phải học tăng tiết, lịch học vừa mới gửi đến một tuần trước.

Hạ Túy vừa tới cầu thang liền bị người ở phía sau gọi lại: "Hạ Túy!"

Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Thục Tâm đang thở hồng hộc đứng trước mặt nàng, rõ ràng là đã đuổi theo một hồi lâu. "Có gì sao?"

"Về...về chung được không?" Thục Tâm chạy mất sức, nói chuyện còn có chút bị hụt hơi.

"Được, đi thôi." Hạ Túy vừa dứt lời liền quay đầu tiếp tục bước xuống cầu thang, Thục Tâm cũng nhanh chóng đuổi theo, chỉ vài bước chân đã kịp cước bộ của nàng.

"Chiều nay còn học tăng tiết nhỉ? Cậu làm bài tập chưa?"

"Bài tập?"

"Ừm, đề cô Nhược Anh đã giao ở tiết trước."

Hạ Túy xém chút nữa đã quên, nàng có ý định về nghỉ ngơi một lúc nhưng có vẻ là không được rồi.

Thục Tâm nhìn gương mặt ngơ ngác của nàng liền hiểu được: "Cậu vẫn chưa làm sao?"

"Chưa."

"Mình làm rồi, có thể cho cậu chép."

Hạ Túy nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, mình có thể tự làm."

Thục Tâm nghe vậy gương mặt liền thoáng lên một chút buồn bã. Nhưng nghĩ lại, dù tiếp xúc không lâu nhưng cô vẫn có thể thấy được sự ngay thẳng từ con người Hạ Túy, bị từ chối như vậy cũng là điều hiển nhiên. Nhanh chóng Thục Tâm liền lấy lại sự vui vẻ trên gương mặt.

Các nàng đã xuống tới sân trường.

Năm trước lớp của Hạ Túy nằm gần phòng giáo viên nữ, chỉ cần xuống cầu thang là sẽ đi ngang qua, có thể thuận tiện nhìn vào, thỉnh thoảng còn gặp được Tần Nhược Anh. Hiện tại vị trí lớp nàng đã thay đổi, Hạ Túy liền đi một mạch ra cổng trường, cũng không có đi ngang qua phòng giáo viên nữ, nàng có chút tiếc nuối.

Ra đến nhà xe Hạ Túy và Thục Tâm liền tách ra mỗi người một hướng, vì vốn dĩ cả hai không cùng đường.

Một lần như vậy, những lần sau cũng tương tự. Thời gian tiếp theo dường như bên cạnh Hạ Túy lúc nào cũng có thêm một Thục Tâm. Thục Tâm vẫn rất nhiệt tình, chỉ có Hạ Túy luôn luôn duy trì thái độ đạm đạm mạc mạc đối với cô.

Tần Nhược Anh nói đúng, Hạ Túy ngoài lạnh trong nóng, nhưng không phải đối với ai nàng cũng phát nhiệt.

Bản thân Hạ Túy cảm thấy nàng không hẳn là một người không thú vị, chỉ là chưa tìm đúng người, đúng chủ đề để trò chuyện. Hi Phương, Mạn Nhu hay Nguyên Thương vẫn thường ghét bỏ nàng nói nhiều là minh chứng cho điều đó. Nhưng đối với Thục Tâm nàng không tài nào hoà hợp với cô như những người bạn thân thiết của nàng. Người này mỗi ngày như một, đều như một cái đuôi theo sau nàng không rời. Khoảng thời gian đầu Hạ Túy còn thấy điều này là hết sức bình thường, vì Thục Tâm từ nơi khác chuyển đến, đối với con người hay mọi thứ xung quanh đây đều hoàn toàn xa lạ, dường như trong lớp cô cũng chỉ quen biết có mỗi mình nàng, vì thế mà Hạ Túy rất thông cảm cho Thục Tâm, còn thường xuyên chiếu cố cô.

Nhưng càng ngày Hạ Túy càng cảm thấy mọi chuyện rất không đúng. Đi học đến nay cũng đã được một tháng, con người Thục Tâm rất vui vẻ, dễ gần, còn rất xinh đẹp, có ai mà không yêu thích cô? Dần dà các bạn học trong lớp cũng đến bắt chuyện làm quen với cô. Trong năm người vừa chuyển đến rõ ràng Thục Tâm là người hoà nhập với lớp nhanh nhất. Nhưng cô chỉ thích bám theo với mỗi mình nàng, điều này khiến Hạ Túy cảm thấy rất kỳ lạ.

Mỗi lần có người muốn tiếp cận Thục Tâm, cô đều lấy nàng ra để làm cái cớ.

"Thục Tâm, xuống căn tin ăn sáng không?"

"Xin lỗi, mình đi cùng Hạ Túy rồi."

Không phải ngày nào nàng cũng đều ăn sáng ở nhà sao?

"Thục Tâm, thầy bảo phải có ít nhất hai người đánh với nhau, cậu đánh với mình nha?"

"Xin lỗi, mình đánh cùng Hạ Túy rồi."

Nhưng nàng đánh cùng Hi Phương rồi a.

Thục Tâm: "Không sao, ba người chúng ta cùng đánh."

Cuối cùng vẫn chen chúc cho Thục Tâm vào đội. Hạ Túy nhìn tư thế phát cầu của Hi Phương...Chắc là tức giận rồi. Bình thường cũng chỉ có hai người các nàng đánh, ai xin gia nhập Hi Phương cũng đều từ chối, trong cái lớp này ai mà không biết cô và nàng là tuy một cặp đấu đá với nhau như chó với mèo nhưng làm gì cũng phải làm cùng nhau?

Đến giờ nghỉ giải lao Hi Phương tranh thủ 'người thứ ba' đã đi vệ sinh liền đi tìm Hạ Túy, cô biết cái người kia một phút giây cũng sẽ không rời nàng, phải trân trọng thời khắc hiếm hoi này ạ. "Thục gì đấy, sao bám theo mày miết vậy? Bạn thân như tao còn thấy ghen tị."

"Thục Tâm, học chung một tháng rồi sao có cái tên mà mày cũng không nhớ nổi vậy."

"Ừ, Thục Tâm."

"Tao làm sao biết được, cũng không thể đuổi người ta đi." Sau khi chấn chỉnh cô xong Hạ Túy liền đi vào vấn đề chính.

"Mày biết hiện tại trong lớp bọn nó gọi hai đứa bây là gì không?"

Nàng ngửa đầu uống nước, hỏi: "Gì?" Hạ Túy không biết ngoài 'chó' với 'mèo' giữa nàng và Hi Phương ra còn có cái tên khác để gọi nàng và Thục Tâm.

"Vợ chồng son."

Phụt! Dòng nước mát lạnh chưa kịp trôi xuống cổ họng liền lập tức phun ra.

"Khụ...Khăn...khăn giấy."

Hi Phương nhanh chóng đi lại nơi để cặp lấy khăn giấy cho nàng. Cô vừa nhìn nàng lau chùi chiến tích vừa nói: "Bất ngờ lắm đúng không? Đến tao còn thấy hơi chua đây này."

"Hình như nước lên mũi tao rồi."

Hi Phương:"..."

Cô đưa mắt nhìn từ đằng xa, sau đó lại phủi mông đứng lên: " 'Chính thất' tới rồi, tao đi trước."

Hạ Túy nhìn theo hướng của Hi Phương, nàng thấy Thục Tâm từ xa đang đi lại đây. Nhớ đến ba chữ 'Vợ chồng son' nàng lại thoáng rùng mình.

Có lẽ nàng phải tránh xa người này thôi.

"Sao vậy?" Thục Tâm đã đi đến chỗ nàng từ lúc nào.

"Không có gì."

"Sắp hết giờ giải lao rồi, chúng ta đi lại sân thôi."

"Ừm- À mà...ngày mai có lẽ mình không về cùng cậu được."

Thục Tâm khó hiểu nhìn nàng: "Có gì sao?"

"Cũng...cũng không có gì, chỉ là mẹ mình đột nhiên muốn đưa mình đến trường." Nói dối như vậy khiến nàng có chút chột dạ.

"Vậy sao." Thục Tâm liền ỉu xìu không còn tinh thần.

Nhìn dáng vẻ này của cô Hạ Túy lại có chút không đành lòng: "Cậu có thể về cùng người khác mà, lớp chúng ta có rất nhiều người yêu thích cậu."

"Không cần đâu." Thục Tâm buồn bã bước chầm chậm đi lại sân đánh.

Hạ Túy nhìn theo bóng lưng cô, thở dài. Nếu người này tỏ ra bình thường như Hi Phương thì tốt rồi.

"Hạ Túy! Nhanh lên, tập hợp!" Lớp trưởng thấy nàng đứng thất thần liền gọi nàng lại.

"Tới liền!" Hạ Túy nhanh chân chạy đến.

Tần Nhược Anh khoanh tay đứng trước cửa phòng giáo viên nữ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.

"Mẹ, ngày mai mẹ chở con đến trường được không?"

Bà cầm đĩa trái cây đi đến, ngồi xuống, mở tivi lên. "Sao vậy? Xe hỏng à?"

"Dạ không phải, chỉ là..."

"Hay là ai bắt nạt con!?" Bà mạnh tay đập chiếc điều khiển xuống bàn: "Nói mẹ, mẹ gọi ba con xử cho bọn nó một trận!"

"Không phải a, chỉ là...muốn mẹ chở đi thôi." Hạ Túy dùng cả tính mạng để lắc đầu, nàng không ngờ bà ấy lại suy nghĩ theo chiều hướng đó.

"Thật không?"

Nàng gật đầu thật mạnh: "Dạ thật."

Mẹ nàng đưa một miếng táo vào miệng: "Được, sáng mai mẹ sẽ đưa con đi."

"Vâng, nhưng mà..."

"Sao?"

Hạ Túy chỉ chỉ vào chiếc điều khiển nằm trên bàn: "Điều khiển...văng pin ra ngoài rồi ạ."

"..."

Sáng hôm sau nàng đến trường sớm hơn mọi ngày, vì không cần phải tốn mấy phút đi từ nhà xe đến cổng.

Tránh được một ngày không có nghĩa là tránh được cả đời, các nàng học chung lớp, còn ngồi gần nhau, Hạ Túy vừa bước vào đã thấy Thục Tâm có mặt trong lớp học.

Thục Tâm ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Túy đi tới, cô vui vẻ: "Đến sớm vậy?"

"Ừm...Do hôm nay mẹ mình đưa đi mà." Nàng đi đến chỗ ngồi đặt cặp xuống. Hi Phương cũng đã vào từ lâu, cô quay sang nói nhỏ với nàng: "Mẹ đưa đi thật à? Hiếm thấy nha."

"Ừm."

"Thôi nào, vận đào hoa của mày tới rồi, chấp nhận đi."

Nghe Hi Phương nói nàng lại nhớ tới khoảng thời gian cấp hai của nàng, khi bản thân bị gán ghép với Mạch Tử Thiên. Không phải tự nhiên lại bị như thế, mọi chuyện đều xuất phát từ cậu ta. Năm đó Mạch Tử Thiên thật sự thích nàng. Còn nàng, đối với cậu ta cũng chỉ dừng lại ở mức có thiện cảm.

Lớp sáu các nàng chơi rất thân, dường như là bạn bè chí cốt của nhau, một thời anh em kề vai bá cổ hoành hành khắp trường, không giờ ra chơi nào không nghe thấy tiếng rượt đuổi của các nàng chạy trên hành lang ở các dãy phòng học. Nhưng cho đến giữa năm lớp bảy, tin đồn cậu ta thích nàng bắt đầu lan truyền khắp cả lớp, dần dần lan sang cả khối, đỉnh điểm là đến tai giáo viên.

Lúc ấy Hạ Túy cũng được tính là học sinh nổi bật, vì nàng có chức vụ trong lớp nên thường xuyên được đề cử tham gia những phong trào, cuộc thi, hay nhưng lễ hội long trọng của trường. Hạ Túy còn đội lên mình cái mác của học sinh gương mẫu, vì vậy giáo viên rất yêu thích nàng.

Cấp hai còn được xem là một thời huy hoàng của Hạ Túy, có bạn bè, có năng lực, có thành tích, còn được giáo viên yêu quý. Cũng chính vì vậy mà Mạch Tử Thiên cũng yêu thích nàng.

Nhưng điều tệ nhất là, Mạch Tử Thiên lại đi kể chuyện cậu ta thích nàng với mọi người xung quanh. Từ đó cuộc sống của Hạ Túy trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, nhưng nhiều nhất chính là tiếc nuối.

Tiếc cho một tình bạn.

Hạ Túy nhớ tới lại cảm thấy đau đầu.

Nhưng may một điều là, đến năm lớp tám mọi thứ đều được trở lại như thường, nhờ vào thái độ của Hạ Túy, và tính quyết định còn nằm ở Mạch Tử Thiên. Sau khi bị nàng từ chối cậu ta liền từ bỏ. Nhưng nực cười một điều, lúc thích nàng thì đi rêu rao khắp nơi, cho đến khi không còn thích nàng nữa cậu ta vẫn như vậy. Một người mà chuyện gì cũng muốn thông báo cho cả thế giới biết, rõ ràng là không hợp với Hạ Túy

Người như thế, chỉ có thể làm bạn, không thích hợp để yêu đương.

Nhưng có lẽ hiện tại đến cả bạn bè các nàng cũng khó lòng làm được.

"Nghĩ gì mà sâu xa vậy?"

Hi Phương mở miệng liền đánh thức Hạ Túy trở về thực tại, nàng lắc đầu nói: "Không có gì."

"Nhanh lấy lại tinh thần đi, sư phụ mày sắp vào tới rồi."

Hạ Túy ngơ ngác hỏi cô: "Sư phụ?"

"Cô Nhược Anh đó. Lớp này ai mà không biết mày là đệ tử của cô. Dường như là tiết nào cũng phải gọi đến "Hạ Túy" thì ngày hôm ấy cô mới có thể ngủ ngon hay sao. Năm nay mày còn đăng ký vào đội tuyển, là đội tuyển đó, ai là người ôn cho đội tuyển? Cô Nhược Anh! Nên mày lại có thêm cái mác 'Đệ tử Tần Nhược Anh.' "

Hạ Túy cảm thấy nực cười. Thân phận cô trò còn chưa đủ cản trở các nàng hay sao còn thêm cái mác sư đồ nữa? Nhưng hình như hai thứ này cũng không khác nhau là mấy.

Nghĩ lại lớp này thật có nhiều cái mác để đặt cho nàng. Nào là chó mèo với Hi Phương, vợ chồng son với Thục Tâm, cuối cùng là đệ tử của Tần Nhược Anh. Đa dạng thật.

"Nghiêm!"

"Các em ngồi xuống đi." Tần Nhược Anh đi lại bàn giáo viên, lấy từ trong cặp một xấp giấy sau đó chuyền xuống người ngồi đầu bàn: "Phát ra cho cả lớp."

Cầm những tờ đề trắc nghiệm trên tay, mặt sau còn có tự luận, cậu ta loáng thoáng thấy được gì đó nhưng không tin vào mắt mình, hỏi lại Tần Nhược Anh: "Đây...đây là gì vậy cô?"

Cả lớp nàng đều rất tò mò, ai cũng nhướng cổ lên cố gắng nhìn xem xấp giấy đó là thứ gì. Luyện đề? Nhưng không phải học tăng tiết mới làm những thứ này sao?

Đối nghịch với tâm trạng hồi hộp của cả lớp, Tần Nhược Anh vẫn bình thản trả lời: "Kiểm tra mười lăm phút."

Cả lớp: "!!!!!!"

Là kiểm tra đột xuất.

Hạ Túy cũng có chút bất ngờ, nhưng không hề sợ hãi.

Chỉ là không nghĩ tới Tần Nhược Anh cũng có lúc thâm độc như thế này.

Nhưng nếu phát bài ra như vậy thì chắc chắn là không có mã đề, Tần Nhược Anh vẫn còn có lương tâm.

Hi Phương nắm lấy góc tay áo nàng: "Hạ Túy, cứu tao nha?" Còn đi kèm với biểu cảm mắt cún.

Hạ Túy ghét bỏ giật tay ra: "IELTS mười chấm này không có khả năng đó."

Nói thì nói thế, nhưng đến cuối cùng Hạ Túy vẫn chỉ bài cho Hi Phương. Chỉ là Tần Nhược Anh gác kiểm tra quá gắt gao, các nàng có chút khó khăn.

Điều không ngờ là cô lại chấm bài tại lớp.

"Hạ Túy, sai một câu, 9.5 điểm." Còn đọc điểm trước bàn dân thiên hạ.

Hạ Túy tặc lưỡi một cái, nàng không biết bản thân sai đã ở đâu.

"Thục Tâm, sai một câu, 9.5 điểm."

Lúc này trong lớp nàng lại ồn ào lên một trận.

"Đến điểm cũng giống."

"Năng lực cũng ngang nhau."

"Quả là vợ chồng son."

Hạ Túy cau mày lại, lại giống với năm đó.

Thật khó chịu.

Tần Nhược Anh bỗng nhiên dừng động tác chấm bài, đôi mắt nheo lại nhìn xuống phía dưới.

Hửm? Vợ chồng son?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.