Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 16




"Chơi nãy giờ cũng đói bụng quá, đồ ăn sáng không vừa miệng nên tao ăn không được bao nhiêu."

Nghe cậu bạn kế bên nói Hạ Túy liền nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới hơn chín giờ, chưa quá trễ mà người này lại than đói rồi, lúc nãy nàng ăn cũng không nhiều nhưng vẫn còn khá no. Sau đó lại nhìn qua thân hình béo ú của cậu ta nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao.

"Vậy đặt đồ ăn đi, chứ đợi tới hơn mười một giờ mới có thể ăn trưa."

"Cứ như vậy đi." Tất cả ai cũng đồng tình, Hạ Túy cũng không có ý kiến. Năm người các nàng tốn hơn mười phút để chọn món.

"Vâng vâng, là trường THPT... Anh gửi từ cửa sau giùm em, cảm ơn ạ." Vì trường nàng không cho đặt đồ bên ngoài nên không thể giao từ cửa chính.

"Người ta nói bao lâu nữa sẽ giao tới?"

"Tầm 45 phút."

Hạ Túy nghe vậy liền nằm xuống, bàn ghế đã được xếp gọn lại kéo qua một bên nên phòng học cũng trở nên rộng rãi hơn, ở chính giữa lớp có trải một tấm đệm mỏng, không biết bọn họ đã tìm thấy ở đâu, nhưng cũng rất tiện. Vừa nằm xuống tay đã chạm vào một thứ mềm mại, Hạ Túy nhìn qua mắt lập tức sáng lên. "Chăn này là của ai vậy? Còn có con gấu nữa."

"Tui đó bà." Cậu bạn béo ú đáp lại nàng.

"Cho tui mượn nha?"

Cậu ta vui vẻ trả lời: "Cứ lấy đi."

"Cảm ơn." Sau đó Hạ Túy lại nằm xuống, lấy chăn đắp kín người, dù đã gần trưa nhưng cũng rất lạnh a.

Nàng chỉ nhắm mắt để đó, cũng không thật sự ngủ. Không biết qua bao lâu, bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, là của giày cao gót. Hạ Túy đoán chắc là bên Đoàn xuống kiểm tra, dù sao cũng là trại xuân, đông người như vậy mà để lớp trống không cũng không được, nghĩ giáo viên sẽ nhìn một chút rồi đi ngay nên Hạ Túy cũng không động đậy, vẫn đắp kín chăn nằm đó, một cọng tóc cũng không ló ra.

Người kia đứng ở cửa lớp hỏi: "Lớp còn có mấy em thôi sao?"

Tấm chăn bỗng khẽ động một chút, Hạ Túy nghe thấy giọng nói quen thuộc liền như có cái gì đó gãi vào tim nàng, ngưa ngứa. Nhưng sau đó cũng không có ý định ngồi dậy, hiện tại nàng nằm la liệt lê lết như này, càng không muốn để Tần Nhược Anh thấy.

"Dạ, còn lại xuống sân hết rồi cô."

Tần Nhược Anh gật đầu, định đi đến lớp tiếp theo nhưng tấm chăn màu vàng kia lại thu hút sự chú ý của cô. "Là ai nằm ở đó vậy?"

Bốn người còn lại nghe vậy cũng không lặp tức trả lời cô mà quay sang đung đưa cơ thể nàng: "Hạ Túy! Dậy!"

Nàng thầm mắng trong lòng, các người cũng có thể chỉ trả lời cô là được rồi a, cần gì phải đá động tới nàng làm chi, như thế cô cũng chỉ biết người nằm đó là nàng rồi "a" một cái tỏ vẻ đã biết thôi, nàng không cần phải chạm mặt cô làm gì càng thêm ngượng ngùng. Nhưng tình hình hiện tại đã như thế, Hạ Túy mà không ngồi dậy thì không lễ phép chút nào, vả vờ ngủ cũng không được.

Hạ Túy ngóc đầu ngồi dậy, do chăn trùm kín tới đầu nên hiện tại tóc nàng trông rất rối loạn không đâu vào đâu, cặp mắt lúc nãy vì nhắm quá lâu nên sau khi mở ra cũng không hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng, Hạ Túy híp mắt lại. Tần Nhược Anh thấy dáng vẻ của nàng liền ngỡ ngàng, sau đó cũng chỉ cố nhịn cười rồi nói: "Là Hạ Túy sao, vậy tốt rồi, cô đi đây."

Lần này Tần Nhược Anh thật sự đi rồi. Hạ Túy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại quay sang bên cạnh thấy ai cũng nhìn nàng cười.

"Chuyện gì?"

"Nè nhìn đi." Cậu bạn mập mạp kia đưa cho nàng một chiếc gương, Hạ Túy nhìn vào sau đó lập tức xấu hổ nằm xuống, lấy chăn trùm kín đầu che đi gương mặt đỏ hồng của nàng.

Có phải dáng vẻ này của nàng cũng bị Tần Nhược Anh thấy rồi không, a thật là mất mặt. Lần này Hạ Túy không dám ló đâu ra thêm một lần nào nữa. Bỗng tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, lúc này Hạ Túy mới bật dậy tìm kiếm.

Cậu bạn kia giơ chiếc điện thoại lên: "Của tui của tui, người ta giao hàng tới rồi."

"Vậy xuống lấy, đi thôi Hạ Túy"

Nghe vậy nàng cũng chỉnh lại đầu tóc một chút rồi mới ra khỏi lớp.

Năm người các nàng ăn xong cũng đã gần đến giờ ăn cơm trưa, no thế này làm sao mà ăn được nữa, bây giờ cả đám hối hận rồi. Nếu một xíu không ăn sẽ bị giáo viên mắng cho một trận, còn lén đặt đồ ăn bên ngoài, ngồi ngán ngẫm nhìn nhau sau đó một người thốt lên: "Chạy cho tiêu bớt đi."

Năm người đứng lên xếp thành một hàng dọc nối đuôi nhau chạy vòng quanh lớp, trông rất giống trò chơi xe lửa của mấy đứa nhỏ mẫu giáo. Thỉnh thoảng ở ngoài hành lang vẫn còn lác đác vài người đi ngang qua, ngừng lại tò mò nhìn vào lớp nàng, sau đó lại khó hiểu mà đi mất, cũng không biết các nàng đang làm trò gì, dưới sân không vui sao mà phải lên đây chơi trò xe lửa?

Hạ Túy cũng không chú ý bên ngoài có người đi qua, chạy một hồi cả người cũng đã thấm mồ hôi, hôm nay phải ở đây cho đến chiều, nàng cũng không có đồ thay, chỉ đem theo một bộ để nhảy cho chung kết, Hạ Túy đã bắt đầu thấy hối hận khi chơi trò này.

"Dừng, dừng đi, mệt quá." Hạ Túy vừa thở hồng hộc vừa ngồi xuống, bốn người còn lại cũng không tốt hơn nàng là mấy.

"Tiêu được bao nhiêu rồi?"

"Không biết, nhưng mà mệt quá, không chạy được nữa, xíu ăn được nhiêu hay nhiêu."

Kết quả là đến đôi đũa nàng cũng không động đến. Vừa nãy các nàng đã ăn gà rán còn thêm một ly trà sữa, hiện tại lại ăn cơm gà, đúng là giết người mà. Hạ Túy nhìn mấy chục con người mỗi người một góc ngồi ăn đến ngon lành, họ chơi bời ở dưới sân từ sáng đến giờ nên đói như thế cũng là chuyện bình thường, còn nàng ngồi từ nãy đến giờ mà vẫn không động đũa mới là điều bất thường.

Cô bạn ngồi kế thấy nàng vẫn chưa ăn miếng liền hỏi: "Sao không ăn vậy Hạ Túy? Thức ăn không ngon sao?"

"Không phải, giờ tao ăn."

Người kia nghe nàng trả lời như thế cũng quay trở lại ăn phần cơm của mình. Hạ Túy cố gắng ăn từng chút một, ừm, cũng may là cơm không tệ, dù no nhưng vẫn còn ăn được.

Nàng là người ăn xong cuối cùng, uống một ngụm nước cho bớt nghẹn sao đó gôm rác đem ra ngoài vứt. Hiện tại bụng nàng nặng trĩu, đi đứng cũng cảm thấy khó chịu, muốn đi lại đệm nằm xuống một chút, bây giờ người ta gọi nàng là heo nàng cũng chịu, Hạ Túy cũng hết cách rồi.

"Đội nhảy tập trung xuống sân giùm mình, chúng ta tập vợt lại một lần nữa, đến hai giờ chiều sẽ diễn ra chung kết." Chỉ huy vỗ tay tập hợp mọi người. Hạ Túy vừa định đặt lưng xuống, chưa được vài giây liền phải ngóc dậy, lê lết thân mình uể oải đi theo mọi người.

Hơn ba mươi người kéo nhau xuống sân, tìm chỗ nào vắng vẻ liền tập trung nhảy. Vừa nãy trời còn se se lạnh, hiện tại lại không chịu được cái nắng của mười hai giờ trưa. Chưa bao giờ nàng thấy cắm trại lại hành người thế này. Tập hơn một tiếng chỉ huy mới thông báo dừng: "Được rồi, các bạn tranh thủ thay đồ trang điểm, sau đó chúng ta tập hợp dưới sân."

Hạ Túy nhanh chóng mang đồ đến nhà vệ sinh giành trước một phòng, mất khoảng năm phút mới bước ra nhường chỗ cho người khác. Vừa bước vào lớp đã thấy mọi người tụ lại trang điểm.

"Hạ Túy, vô đây tao đánh cái mặt cho."

"Tới liền."

Thú thật bản thân nàng cũng không biết trang điểm, bất quá cũng chỉ biết đánh một tí son. Tuy nàng có chị nhưng chị ấy cũng không hề dạy nàng những thứ này, mẹ nàng lại càng không, vốn cảm thấy nó không quan trọng nên Hạ Túy cũng lười học đến. Các bạn nàng mỗi lần có hẹn đều đánh một lớp phấn dày cộm trên mặt nhưng Hạ Túy cũng không để tâm, đến lúc nào cần biết thì nên biết thôi, bản thân nàng cũng không đua đòi, vì nàng cũng tự nhận thức được gương mặt mình có bao nhiêu dễ nhìn, không cần trang điểm cũng chẳng sao.

Mặt nàng không có nhiều khuyết điểm, vốn đã trắng sẵn, lông mi cong vút, chân mày cũng đậm nên trang điểm cũng không cần tốn nhiều thời gian. Đi lại mang đôi giày vào, cha mẹ nàng thuộc tuýt người cao gầy nên sinh nàng ra cũng cao không kém. Hạ Túy cao một mét sáu lăm, thêm đôi giày cũng gần mét bảy.

Lần này vị trí diễn ra chung kết là ở sân trường, đã trải qua một lần hiện tại Hạ Túy cũng không còn hồi hộp như trước nữa, ban giám khảo vẫn là Tần Nhược Anh và thêm hai giáo viên khác.

Đã vào được chung kết, chỉ cần có thể biểu diễn vào ngày cắm trại là lớp nàng đã cảm thấy quá đủ, cũng không đòi hỏi về thứ hạng, mọi người vui vẻ là được. Sau khi kết thúc các nàng cũng không nán lại lâu liền lên lớp, kết quả như thế nào nàng cũng buồn nghe, nhưng vẫn còn vài người không kìm lòng được mà tò mò ở lại.

Tiết mục nhảy dân vũ kết thúc cũng đã hơn ba giờ, không gần một tiếng nữa các nàng được phép về nhà, Hạ Túy chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, trên người bây giờ ngoại trừ mệt mỏi cùng dơ bẩn ra cũng không còn gì khác.

"Xíu mày ở lại hay về nhà?"

Đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe người bên cạnh nói, hôm nay Hạ Túy dậy rất sớm, cũng không có ngủ trưa cộng thêm phần mệt mỏi nên nàng rất muốn ngủ, mí mắt dường như sắp không chống đỡ nổi.

Mắt vẫn không mở ra mà trả lời Hi Phương: "Về nhà, tao không có mang theo quần áo."

"Cũng được, dù sao ở nhà vẫn thoải mái hơn, ở đây chen chúc mệt lắm, do nhà tao xa thôi chứ không tao cũng về rồi__"

Hi Phương vẫn ngồi lẩm bẩm một mình, Hạ Túy cũng không nghe hết, nàng mở nhạc điện thoại lên, đeo tai nghe vào. Không phải nàng cảm thấy Hi Phương nói nhiều, chỉ là hiện tại căn phòng này đang chứa không dưới mấy chục người, tiếng nói, tiếng cười đùa thật sự rất lớn, bản thân nàng lại không thích ồn ào. Nếu còn là lúc trước, khoảng thời gian cấp hai đầy ấp kỷ niệm của nàng, chắc chắn Hạ Túy cũng sẽ tụ ba tụ bảy lại trò chuyện cùng bọn họ chứ không phải ngồi đây nhắm mắt cố ngủ nhưng ngủ không được. Mọi người đều nói, thanh xuân luyến tiếc nhất là ba năm cấp ba, nhiều niềm vui, nhiều kỷ niệm nhất cũng là ba năm cấp ba, nhưng đối với nàng mọi thứ tuyệt vời nhất cũng chỉ dừng lại ở bốn năm cấp hai, lúc cả đám con nít các nàng vẫn còn trong sáng thuần khiết, không có một chút tạp niệm.

Hiện tại nàng đối mặt với những con người này cũng chỉ là bộ mặt giao tiếp nàng cần mang khi bước ra cửa, nếu nói về độ thật lòng, có lẽ chỉ được một nửa. Mười sáu tuổi, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ nhưng cũng đã dần dần va chạm với xã hội, trong lòng mọi người đều sẽ lưu giữ thứ mà không muốn ai phải biết, như lòng đố kị. Ngoài mặt bọn họ trưng ra bộ mặt thân thiện như thế, nhưng cũng không ai biết trong lòng họ đang nghĩ điều gì, lòng người, thật sự rất đáng sợ, Hạ Túy không muốn ngày ngày phải dò xét lòng người. Trải qua một học kì, nàng cũng biết được ai tốt ai xấu, ai có thể chơi nàng sẽ đối đãi hết mình, ai cần tránh xa nàng sẽ cật lực né tránh. Có lẽ cho đến bây giờ người mang đến cảm giác an toàn cho nàng khi sinh hoạt trong lớp này cũng chỉ có Hi Phương.

Chịu đựng một chút cũng đến bốn giờ chiều, nàng nhanh chóng mang ba lô ra về. Về tới nhà cũng không thấy mẹ nàng đâu, ba nàng giờ này chắc vẫn còn chưa về. Hạ Túy một nước đi đến phòng tắm, nàng dường như không thể trì hoãn thêm một giây phút nào, cả người đều rất khó chịu.

Sau khi tắm xong nàng lại xuống bếp tìm chút đồ ăn, có lẽ mẹ nàng biết nàng sẽ về giờ này nên đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ. Hạ Túy ăn xong nhìn đồng hồ vẫn còn được nghỉ thêm nửa tiếng nữa. Nàng đi đến sofa nằm xuống, lướt lên lướt xuống cũng không có gì mới mẻ, mấy chuyện bát quái trên mạng xã hội thỉnh thoảng nàng cũng có ăn chút dưa, chủ yếu là trong giới giải trí. Đặt điện thoại xuống, Hạ Túy đi lên phòng tìm sách đọc, nhìn kệ sách rối tung lên Hạ Túy lại thở dài, mỗi lần Hạ An mượn sách đều không bao giờ sắp xếp gọn gàng lại mọi thứ cho nàng.

Kệ sách của nàng không lớn, chủ yếu là những cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh, nhà xuất bản Nhã Nam và vài cuốn tiểu thuyết trinh thám. Hạ Túy nhìn đống rối loạn trước mắt liền cảm thấy khó chịu, Hạ An cũng không tới nỗi lật tung lên kệ sách của Hạ Túy, chỉ là lấy sách xong vẫn không xếp lại ngay ngắn cho nàng. Lấy một cuốn thì cuốn kế bên cũng sẽ theo quan tính mà ló ra ngoài một chút, Hạ Túy đi lại ấn cuốn sách vào trong, những cuốn nằm nghiêng ngả vì bị mất một khoảng trống cũng bị dựng đứng trở lại, nàng lại lấy thứ gì đó lấp vào vị trí của cuốn sách mà Hạ An đã lấy. Hạ Túy vừa xếp vừa thở dài, cũng không biết chị ấy đã về lúc nào, nhân lúc nàng không có ở nhà liền làm loạn trong phòng nàng, mượn sách cũng không nhắn cho nàng một tiếng.

Sau khi làm xong hết Hạ Túy mới phủi tay hài lòng. Nhưng hình như lâu rồi nàng chưa quét dọn kệ sách, dọn dẹp xong trên tay vẫn cảm thấy nham nhám có chút bụi, Hạ Túy nhíu mày, đi đến toilet rửa tay. Sau đó bước ra tùy tiện lấy một cuốn rồi lăn lên giường nằm, vẫn là quyết định cắm trại xong sẽ lau chùi kệ sách một phen.

Đọc được một chút cũng đã hơn năm giờ rưỡi, lúc này nàng mới ra khỏi cửa. Đến trường, bước tới cổng Hạ Túy cầm tấm thẻ dự trại lên cho bảo vệ kiểm tra sau đó thong dong bước vào. Hạ Túy cũng không trực tiếp đi vào lớp, nàng chắc rằng hiện tại trên đó vẫn rất ồn ào, đi vòng quanh trường tìm bạn cấp hai của nàng nói chuyện một chút cho đến đúng giờ quy định mới lên lớp. Quả nhiên mới đến cầu thang đã nghe tiếng lanh lảnh của họ, Hạ Túy thật muốn quay đầu lại ngay lập tức rời khỏi nơi này.

Vừa di chuyển bước chân đã thấy Tần Nhược Anh từ dưới đi lên, hai người chạm mặt nhau. Hạ Túy vẫn chưa quên được chuyện lúc sáng, chỉ mới quen biết được một học kì mà nàng đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu hổ trước mặt Tần Nhược Anh rồi.

"Thưa cô."

"Ừm." Dừng một chút cô mới nói tiếp: "Lên lớp à?"

"Vâng ạ."

"Vậy sao không lên, còn định đi xuống làm gì?"

Hạ Túy mím môi, cũng không biết giải thích thế nào, ngược lại hỏi cô: "Cô đi đâu vậy ạ?"

"Có chút việc thôi, em lên lớp cho các bạn điểm danh đi."

Hạ Túy miễn cưỡng "Dạ" một tiếng rồi song song đi lên cầu cùng cô.

Tần Nhược Anh quay qua nhìn sườn mặt của Hạ Túy, trông nàng còn rất bất mãn, cũng không biết là vì chuyện gì.

Ly gần như thế Tần Nhược Anh có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể nàng, ngọt, nhưng không gắt, chắc là có sử dụng nước hoa, cô cảm thấy loại này rất phù hợp với nàng, nhưng cũng không tiện khen ngợi.

Sau khi lên tới mỗi người một ngã rẽ, Hạ Túy đi vào lớp nàng, vì lớp nàng nằm ở cuối dãy gần cầu thang nên một hai bước đã vào tới, cũng không kịp để ý Tần Nhược Anh đi đâu.

"Tới rồi, Hạ Túy tới rồi kìa, mau điểm danh đi." Cô bạn kia la lên xong liền quay sang nói với nàng: "Tao còn tưởng mày nghỉ đó."

"Không có." Hạ Túy nhàn nhạt trả lời, cũng không nói nàng đã đến đây từ sớm, chỉ là đi dạo dưới sân một chút mới lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.