“Được rồi, nếu em đã nói không phải thì là không phải vậy.” Bách Xương Ý cách một lớp quần áo xoa xoa thắt lưng của Đình Sương: “Tuy rằng dưới cái nhìn của anh thì em chính là đang cầu hôn anh.”
Giơ nhẫn tới trước mặt đối phương, yêu cầu đối phương phải chung thủy với mình, này không phải cầu hôn thì là gì?
“Thế à…” Đình Sương ôm cổ Bách Xương Ý, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi của anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong đôi mắt đều chỉ chứa riêng mình đối phương: “Vậy nếu như bây giờ em cầu hôn anh, anh có đồng ý không?”
Bách Xương Ý cong môi nói: “Em có thể thử xem sao.”
Đình Sương cắn môi dưới của anh một cái, giọng điệu nửa đùa nửa khiêu khích: “Anh cho rằng em không dám chắc?”
Bách Xương Ý mỉm cười nhìn cậu, ý tứ ẩn chứa trong đó rất rõ ràng: vậy em thử cầu hôn cho anh xem, anh đang chờ đây này.
Đình Sương bị nhìn mà lòng ngứa ngáy quá chừng, hắng giọng một cái, cực kỳ trịnh trọng hô lên: “Professor.”
Khi nói ra câu ấy, Đình Sương hẵng còn ngồi trên đùi của Professor, thế nên vừa gọi được một tiếng cậu đã tự bật cười.
Cười được một lúc thì Đình Sương yên tĩnh lại, đặt cằm lên bả vai của Bách Xương Ý, dường như thời khắc này đã giúp cậu đánh tan hết thảy những mệt mỏi phải trải qua trong ngày: “Thật ra tối nay đặt bàn hẹn anh ăn cơm, việc đầu tiên là muốn thảo luận nghiêm túc với anh một vấn đề… em chưa biết mình sẽ phải ở lại quốc nội bao lâu nữa, em muốn chờ cho tới khi sức khỏe của ba em tốt hơn rồi mới đi.”
“Ừ.” Bách Xương Ý xoa gáy và cần cổ của cậu: “Còn hai?”
“Hai là…” Đình Sương suy nghĩ một chút: “Sáng nay khi bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần nghĩ tới việc anh đang đợi em về cùng ăn cơm tối, em liền cảm thấy… nói thế nào nhỉ… cảm thấy không chuyện gì có thể ngăn nổi mình.”
Nhà có kiều thê, dẫu núi đao biển lửa cũng phải chiến thắng trở về.
Bách Xương Ý nghe xong bèn hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Hầu như đã được giải quyết xong xuôi.” Đình Sương kể ngắn gọn về sự việc và kết quả: “Ước tính khoảng 1-2 tháng tới RoboRun sẽ nằm trong trạng thái bán hoạt động. Việc sản xuất và tiêu thụ về cơ bản vẫn được duy trì, bộ phận R&D cũng sẽ cố gắng để không có gì thay đổi, còn toàn bộ các ban ngành khác thì phải phối hợp điều tra. Việc cần làm khá là nhiều. Haizz không nói về chuyện này nữa, nói về nhẫn đi, anh có đeo không thì bảo? Nhẫn này là em trăm cay nghìn đắng mua bằng… ờmm, thẻ của anh…”
“Cực khổ cho em rồi.” Bách Xương Ý nhịn cười, chìa tay của mình ra.
Đình Sương vội vàng đỡ lấy bàn tay kia, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Bách Xương Ý.
Trong chớp mắt trao anh chiếc nhẫn, trong lòng Đình Sương bỗng nảy sinh cảm giác thành tựu vô cùng to lớn. Cậu như vừa nhặt được một đại bảo bối, cứ cười suốt, nom vừa ngớ ngẩn vừa đắc ý.
“Em kiêu ngạo lắm luôn.” Đình Sương nhìn Bách Xương Ý, trong đôi mắt như tràn ra ngàn ánh sao: “Anh là của em.”
Bách Xương Ý cầm lấy một cái nhẫn khác ở trong hộp, đeo vào cho Đình Sương.
“Anh cũng rất kiêu ngạo.” Bách Xương Ý cười với cậu: “Em là của anh.”
Tối hôm đó tại nhà hàng trên tầng thượng, hai người cùng nhau ngồi ăn tối ở bên cửa sổ.
Phía trên đỉnh đầu là một mái vòm trong suốt khổng lồ, được nối liền với các khung cửa sổ bằng kính ở bốn phía xung quanh. Màn đêm buông xuống từ bầu trời, ánh đèn trong nhà hàng tối mờ thích hợp, cây đàn dương cầm màu đen đặt ở giữa sảnh đang tuôn trào tiếng nhạc du dương. Khoảng cách giữa các bàn ăn được sắp xếp khá xa, tiếng nói chuyện của mọi người cũng rất nhỏ nhẹ.
Trên bàn ăn có một giá nến thẳng đứng, sáp nến cháy tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
“Hình như chúng ta chưa từng bàn bạc nghiêm túc về vấn đề này.” Đình Sương nói: “Thí dụ tương lai em phải đi làm những việc mà mình muốn làm, hoặc vài hôm nữa anh sẽ quay trở về Đức, khi ấy xa nhau tận 9000km thì chúng ta phải làm sao?”
Bách Xương Ý bảo: “Đây không phải là vấn đề, anh nói rồi, anh tôn trọng quyết định của em.”
Đình Sương nói: “Thế nhưng cách xa như vậy, em sợ…”
Bách Xương Ý hỏi: “Em sợ cái gì?”
Đinh Sương suy nghĩ một chút, cười rộ lên: “Cũng đúng, chẳng có gì đáng sợ cả. Em chỉ là… chưa từng yêu xa bao giờ cho nên không biết cách để yêu.”
“Yêu xa chính là ——” Bách Xương Ý đặt một đĩa thịt bò cắt nhỏ xuống trước mặt Đình Sương: “Những lúc thế này, em phải tự cắt thịt bò.”
Đình Sương cầm dĩa đâm đâm miếng thịt: “… Ồ.”
Bách Xương Ý thấy cậu như vậy thì cười nhẹ: “Ngoại trừ việc này ra thì chẳng có gì khác với trước đây cả.”
Đình Sương nói: “… Thật á?”
“Ừ.” Giọng nói của Bách Xương Ý nghe rất đáng tin cậy, giống như miêu tả lại một sự việc mà anh đã từng trải nghiệm: “Mỗi sáng thức dậy em sẽ nhận được lịch trình của anh, em sẽ biết ngày hôm ấy anh đi đâu và làm gì. Nếu như em muốn tìm anh thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại, anh sẽ bật máy suốt 24 giờ.”
Đình Sương nói: “Vậy nếu em muốn gặp anh thì sao?”
Bách Xương Ý: “Anh sẵn sàng mở videocall mọi lúc mọi nơi.”
Đình Sương hỏi: “Nếu bên cạnh anh có người khác thì làm sao?”
Bách Xương Ý: “Vậy thì em hãy lên mạng tìm những video có liên quan tới anh, hẳn là không ít đâu.”
Đình Sương bật cười, cười xong lại cố tình làm khó dễ: “Thế em muốn thỏa mãn về mặt sinh lý thì sao? Anh nỡ lòng bắt em vừa xem video vừa tự xử à?”
Bách Xương Ý làm bộ suy nghĩ vài giây, rồi đáp: “Cũng không hẳn là không có cách.”
Đình Sương: “Ồ?”
Bách Xương Ý nghiêng người về phía trước, Đình Sương thấy thế cũng nghiêng theo, muốn nghe thử anh có chủ ý gì hay ho.
Anh thì thầm bên tai cậu, âm thanh vừa trầm thấp vừa từ tính, mùi hương kích thích tố lập tức lan tỏa: “Nếu như em bao dưỡng anh, anh sẽ không làm giáo sư nữa.”
Thả thính kiểu này thì bố ai mà đỡ được?
Đình Sương như bị bỏ bùa mê thuốc lú, lập tức đòi báo giá: “Anh, anh có đắt không?”
Bách Xương Ý cười thành tiếng: “Không hề rẻ đâu.”
Lúc này Đình Sương mới hiểu ra đây là trò đùa, cậu cũng cười theo Bách Xương Ý một lúc, rồi thở dài bảo: “Ai đành lòng bao dưỡng anh chứ?”
Đây căn bản không phải là vấn đề tiền bạc. Tựa như cậu sở hữu một dàn siêu máy tính, nếu như cậu thích thì cậu có thể tháo thùng máy ra để làm bàn học, thế nhưng cậu lại không nỡ.
Nghĩ tới đây, Đình Sương chợt hiểu vì sao mỗi lần cậu nhắc tới chuyện mình muốn đi xa, thì Bách Xương Ý trước nay chưa bao giờ ngăn cản. Có lẽ anh cũng không nỡ giống như cậu vậy.
…
Trước ngày chia xa, Đình Sương thuê một căn hộ trong khu phố gần trụ sở RoboRun, dành ra vài ngày để dọn dẹp sạch sẽ và ở cùng với Bách Xương Ý, sau đấy thì tiễn anh ra sân bay.
Tới khi quay trở lại căn nhà trọ, Đình Sương nhìn thấy trên bàn học có một cây bút máy.
Chính là chiếc Souveran Black-Blue mà Bách Xương Ý đã từng cho cậu mượn.
Đình Sương nhớ đây là cây bút mà Bách Xương Ý thường xuyên mang theo bên người, bèn nhắn tin hỏi: Anh check-in chưa? Anh quên bút máy này.
Nhắn xong cậu mới ý thức được một chuyện, Bách Xương Ý không phải kiểu người sẽ để quên đồ, thế là bồi thêm một câu: Hay là cho em hả?
12 tiếng sau cậu mới nhận được câu trả lời của Bách Xương Ý: Tặng em để thấy vật nhớ người.
Lúc này đây bọn họ đã cách nhau 9000km núi non biển rộng.