Đình Sương vỗ bốp một phát vào đầu Chúc Văn Gia: “Em gọi bậy bạ gì thế?”
Chúc Văn Gia xoa xoa đôi mắt, nhìn kỹ Bách Xương Ý rồi bảo: “Ồ, hóa ra là một ông chú chứ không phải chị dâu, thế chị dâu của em đâu rồi anh?”
Lần này thì Đình Sương không dám nhìn sắc mặt của Bách Xương Ý luôn. Cậu xách Chúc Văn Gia sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đúng là chị dâu của em đấy, nhưng em không được gọi ảnh là chị dâu hiểu chưa, em gọi anh ấy là… gọi là anh Bách đi.”
Chúc Văn Gia muốn phát biểu ý kiến cá nhân, nhưng Đình Sương lại cảnh cáo: “Tiền tiêu vặt tháng sau của em là do anh phát đấy, còn phát bao nhiêu thì phải xem biểu hiện của em.”
Chúc Văn Gia bảo: “Anh, sao anh giống ba thế, cái gì cũng quy ra tiền, anh để tình thân của chúng ta ở chỗ nào rồi?”
Đình Sương nói: “Ok ngay, thế tháng sau anh không cho em tiền nữa, anh cho em tình thân thôi, được chưa?”
“Thôi xin anh cứ cho em tiền đi.” Chúc Văn Gia bị chọc trúng tử huyệt, đàng hoàng đi tới đó chào hỏi Bách Xương Ý: “Chị —— anh Bách ạ, vừa nãy ngại quá, em mới xuống máy bay nên vẫn còn hơi lâng lâng.”
Bách Xương Ý không hề mất hứng chút nào, bảo rằng trước hết đi ăn cơm cái đã.
Đến nhà hàng, lúc Bách Xương Ý đi đỗ xe, Chúc Văn Gia mới hỏi Đình Sương rằng: “Ôi anh này, chị dâu em làm nghề gì thế? Trông như đóa hoa cao lãnh ấy.”
Đình Sương đáp: “Giáo sư đại học.”
“Vãi lờ.” Chúc Văn Gia nói: “Anh sống chỉ để học thật à.”
Đình Sương nói: “Ở trước mặt ảnh em nhớ ngoan vào đấy, đừng có bướng. Mấy thứ em biết chơi lẫn không biết chơi, anh ấy đều chơi chán cả rồi.”
Chúc Văn Gia ngoài miệng dạ vâng, còn thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Ngồi vào bàn ăn, cậu ta vừa thân quen với Bách Xương Ý hơn một chút, đã bắt đầu hỏi thăm xem nơi này có chỗ nào vui chơi không. Bách Xương Ý đề cử tên mấy viện bảo tàng, Chúc Văn Gia liền xua tay: “Không phải những nơi kiểu ấy, em muốn hỏi mấy chỗ dành cho người trưởng thành cơ ——”
“Chúc Văn Gia.” Đình Sương ngắt lời cậu ta: “Bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ chỉ cho em tiền đi nhà hàng, siêu thị, viện bảo tàng, nhà sách, bể bơi và phòng tập thể hình. Nếu em chịu đi học cái gì đó, anh cũng sẽ lo cho em, còn lại những thứ khác em đừng có mơ.”
Chúc Văn Gia quay đầu méc Bách Xương Ý: “Anh Bách, anh nhìn anh em kìa, ổng ngược đãi em, anh mau quản ổng đi.”
Bách Xương Ý muốn cười lắm, thế nhưng phải cố nhịn: “Việc này tôi không quản được, thẻ của tôi là do em ấy giữ.”
Thì ra chị dâu không nắm quyền trong gia đình à.
Chúc Văn Gia chỉ đành tạm thời đình chiến.
Buổi tối về nhà, Đình Sương dọn dẹp một căn phòng để cho Chúc Văn Gia ngủ.
“Anh bảo em phải chú ý rồi cơ mà.” Đình Sương bảo: “Em đừng tùy tiện như cái hồi ở nhà anh nữa.”
Chúc Văn Gia rúc ở trên giường nghịch điện thoại di động: “Em hiện giờ chỉ là cọng cỏ dại ăn nhờ ở đậu, anh trai không thương chị dâu không đau.”
“Nếu anh trai không thương chị dâu không đau thật, hiện tại anh đã vứt em ở nhà hàng để rửa bát thuê rồi.” Đình Sương túm cậu ta dậy: “Em nghe rõ anh nói đây này, phòng tắm ở ngay sát phòng ngủ, hai phòng này là địa bàn riêng của em, sẽ không có ai đi vào. Còn những nơi khác, ngoại trừ phòng ngủ của bọn anh, em muốn vào đâu cũng được, thế nhưng phải mặc quần áo tử tế biết chưa? Không cho phép em ăn mặc lố lăng ở trước mặt chị dâu em đâu đấy. Đồ đạc của anh em cứ tùy tiện dùng, thế nhưng đồ của chị dâu em thì không được làm lộn xộn, còn nữa, lúc chị dâu em làm việc cấm chỉ được quấy rầy. À đúng rồi, không được phép cho động vật đi lại lung tung trong nhà, cũng không được cho chó ăn đồ linh tinh. Cố gắng đừng thức khuya quá, sáng dậy muộn không ai nấu cơm cho em đâu. Đến thời gian ngủ trong nhà sẽ ngắt mạng, đừng hòng chơi game đến nửa đêm.”
“Sao nhà anh lắm quy tắc thế?” Chúc Văn Gia nói: “Ở nhà anh mà như vào chùa đi tu vậy á.”
“Anh có mời em đến đâu.” Đình Sương nhìn quanh phòng ngủ một lượt, thấy không thiếu thứ gì mới nói: “Mấy hôm tới anh phải thi rồi, không hầu em được đâu, em biết điều một chút.”
Mấy ngày sau đó Chúc Văn Gia quả thực rất biết điều, nhưng không phải do cậu ta muốn thế, chủ yếu là tại méo có tiền, ngay cả tiền ngồi nhà chơi game ông anh trai cũng không chịu nạp cho.
Hơn nữa cậu ta phát hiện những quy tắc kia không phải là lời nói suông. Có hôm trời vừa sáng, cậu ta còn chưa tỉnh ngủ cho nên không chú ý, mặc độc cái quần sịp đi vào phòng bếp rót cà phê, kết quả vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay Bách Xương Ý.
Bách Xương Ý vẫn thản nhiên như thường, gật đầu với cậu ta một cái rồi ra ngoài. Thế nhưng chờ Bách Xương Ý đi xong, Đình Sương ngay lập tức cắt một nửa tiền tiêu vặt của cậu ta.
Cơn buồn ngủ của Chúc Văn Gia bay sạch, kháng nghị lại: “Có mỗi thế mà cắt nhiều dữ?”
Đình Sương đã trải qua hai ngày thi, hiện tại gắt gỏng cực kỳ: “Nhiều gì mà nhiều. Em đùa giỡn chị dâu kiểu đấy, anh không đạp cho một trận là may lắm rồi. Mau về phòng mặc quần áo tử tế vào cho anh.”
Chúc Văn Gia bị đối xử như thế vài tuần, đã dần dần thích ứng với đống quy tắc mà trước đây cậu ta cho rằng cực kỳ vô nhân đạo, bắt đầu quen với nề nếp ngủ sớm dậy sớm. Night club với khu đèn đỏ cũng biến thành viện bảo tàng và sân tennis, bởi vì thực sự chẳng có xu nào, ban đêm còn bị cắt mạng, ngay cả game cậu ta cũng không có hứng thú chơi nữa, thỉnh thoảng còn tiện tay lật mấy quyển sách tiếng Anh về khoa học kỹ thuật và tạp chí thiên văn mà Bách Xương Ý mua cho Đình Sương —— dù sao đọc sách cũng vừa không mất tiền vừa không cần kết nối mạng.
Chẳng mấy mà đến nghỉ thu, Đình Sương thi xong thì vẫn ngồi nhà sắp xếp lại hệ thống kiến thức của mình. Hệ thống kiến thức chuyên ngành vừa khổng lồ vừa phức tạp, không thể nào ngày một ngày hai đã làm xong được, huống hồ cậu không chỉ muốn sắp xếp lại hệ thống kiến thức chuyên ngành, cậu còn muốn sắp xếp lại toàn bộ hệ thống tri thức mà mình nắm giữ.
Cậu muốn dựa vào những thứ này để xem xét lại bản thân mình.
Đây là việc mà gần đây cậu đã nghĩ thông suốt.
Cậu vừa muốn hướng ngoại, đi tìm hiểu mọi thứ chân trời góc bể; vừa muốn hướng nội, đi tìm hiểu nơi sâu nhất của bản thân. Chỉ có làm như vậy cậu mới biết được rốt cuộc mình đang đứng ở đâu, muốn đi tới nơi nào.
Ngoài ra Đình Sương còn đang nghiên cứu về động lực học và thiết kế đồ họa —— Bách Xương Ý đã hứa với cậu rằng, vào kỳ nghỉ sẽ cùng cậu làm ra một bộ động cơ 3D hàng thật, để cho cậu có thể bay tới bay lui, muốn chém cái gì thì chém cái đó.
Chúc Văn Gia nhìn bản thiết kế của Đình Sương mà thèm chảy nước dãi.
“Anh ơi, khi nào em mới làm ra được một món thế này?”
Đình Sương đang ôm laptop, mô phỏng lại lực cản của gió khi mình mặc bộ động cơ 3D bay tới bay lui, nghe vậy thì không buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Hay là em xin vào một trường chuyên ngành kỹ thuật đi? Kiểu như thiết kế máy bay chẳng hạn.”
Chúc Văn Gia lâm vào suy tư.
Sau khi học xong cấp ba ở Anh, cậu ta quyết định trì hoãn một năm rồi mới học đại học, kết quả cứ trì hoãn mãi, sắp chơi bời đến hai năm rồi mà cậu ta vẫn chưa có ý định xin vào đại học.
Trước đây cậu ta cảm thấy cuộc sống của Đình Sương như nước sôi lửa bỏng, vừa nghèo túng vừa khổ cực, cả ngày chỉ biết đi học, thế nhưng lúc này cậu ta lại có chút ước ao. Chủ yếu là do hiện tại đang bị thắt chặt kinh tế, ý thức được rằng mình mà không có bản lĩnh thì không sống nổi.
“Anh ơi, anh cảm thấy học ngành này thú vị không?” Chúc Văn Gia đến gần chỗ Đình Sương, nhìn đống số liệu trên màn hình vi tính, nhìn mãi mà cũng chẳng hiểu gì: “Học khó không?”
“Không thú vị lắm.” Đình Sương nhận thấy mình đã tính sai lực cản của gió khá nhiều, muốn đơn giản hóa mô hình lại: “Thế nhưng một khi đã bắt đầu rồi, anh vẫn muốn hoàn thành cho xong.”
“Không thú vị lắm mà anh còn muốn hoàn thành?” Chúc Văn Gia chẳng hiểu gì luôn, trước nay cậu ta toàn kiểu muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì sẽ không làm.
“Ừ… anh gần đây cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.” Đình Sương xoa xoa huyệt thái dương, quyết định dẹp mô hình sang một bên, nghỉ ngơi cái đã rồi tính toán tiếp: “Em hỏi anh có khó không, câu trả lời của anh là khó, em hỏi anh có gì thú vị không, câu trả lời của anh là không thú vị. Có điều anh lại nghĩ rằng, chắc do nó khó nên anh mới cảm thấy nhàm chán và không thích làm. Suy cho cùng thì con người ta luôn thích làm mấy chuyện đơn giản hơn, thế nhưng chẳng có gì là đơn giản tuyệt đối cả, cứ am hiểu thì sẽ cảm thấy nó đơn giản thôi. Anh không thích gộp ‘khó khăn’ vào với ‘không thích làm’, cho nên muốn kiên trì hoàn thành bằng được, nếu như sau này học xong rồi mà anh vẫn không thích, vậy thì là thật sự không thích, chứ chẳng hề liên quan gì đến ý chí của anh.”
Chúc Văn Gia nghe xong, không biết nên nói cái gì, một lát sau mới bảo: “Anh, đường não của anh nó vòng vèo quá, trước đây anh không như vậy, chắc là bị nhiễm của chị dâu rồi hả?”
Nghĩ tới Bách Xương Ý, trong đáy mắt của Đình Sương tràn ra chút ý cười: “Ừ, nhiễm của anh ấy đó.”
Bách Xương Ý luôn khiến cho cậu không hiểu rõ, khiến cho cậu không dừng lại ở một quan điểm nào đó, khiến cho cậu không nông cạn tự coi mình là đúng, khiến cho cậu phải suy nghĩ ở nhiều góc độ khác nhau, khiến cho cậu nhìn nhận được những góc độ khả thi khác nhau.
Sau khi nói chuyện với Đình Sương, Chúc Văn Gia vẫn đang suy nghĩ xem có nên vào đại học hay không, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết phải học ngành gì.
Đình Sương hiếm khi nhìn thấy thiếu niên sa ngã Chúc Văn Gia có bộ dạng ‘bước vào đường ngay’ như thế, bèn đi hỏi Bách Xương Ý xem nên làm thế nào.
(open day: ngày mà các trường đại học tổ chức để chào đón tân sinh viên đến tham quan, mục đích chính là để các tân sinh viên có được cái nhìn tổng quan nhưng cũng rất cụ thể về môi trường mình chuẩn bị học)
Bách Xương Ý nói: “Cuối tháng tám trường học có tổ chức Open Day, thử dẫn cậu ta đi tham quan một số ngành khác nhau xem sao.”
Thế là đến hôm trường học tổ chức Open Day, Đình Sương dẫn Chúc Văn Gia đến tham quan một vòng. Vốn dĩ cậu cũng chẳng ôm hi vọng lớn về thằng em nhà mình, nhưng ai ngờ Chúc Văn Gia lại có hứng thú học tập chuyên sâu với một số ngành.
Buổi chiều về nhà, Chúc Văn Gia tính thử thời gian, ở quốc nội vừa khéo là 10h tối, chắc ba mẹ còn chưa đi ngủ, thế là cậu ta gọi videocall về nhà, dự định thông báo cho hai người tin vui là mình sắp vào đại học, để bọn họ có thể ủng hộ con trai cưng một chút tinh thần là phụ vật chất là chính, đồng thời mong mỏi từ tận đáy lòng, rằng ba mình sẽ sướng quá mà tiện tay khôi phục lại tự do kinh tế cho cậu ta.
Videocall được kết nối, câu đầu tiên mà Chúc Ngao nói chính là: “Chúc Văn Gia sao con lại nhuộm trắng đầu thế kia? Ngày mai đi nhuộm lại cho ba.”
Đối mặt với Chúc Ngao, Chúc Văn Gia không dám cãi tay đôi giống như Đình Sương, nếu câu này Đình Sương mà nghe được, chắc chắn sẽ đốp chát lại một câu: “Con nhuộm bằng tiền của con, liên quan gì đến ba?”
Thế nhưng Chúc Văn Gia không dám nói vậy, cậu ta nhuộm tóc trắng bằng tiền của Chúc Ngao, hơn nữa còn đang cần Chúc Ngao cho mình tiền để nhuộm tiếp xanh đỏ tími vàng hoặc bảy sắc cầu vồng luôn cho chất.
“Ba, con cũng muốn nhuộm lại lắm, nhưng thẻ của con bị ba khóa rồi còn đâu? Chẳng còn tiền để nhuộm lại đây này, con có lòng mà không có sức.” Chúc Văn Gia vừa nói, vừa ngó nghiêng xung quanh, cầm lấy mũ của Đình Sương mà đội vào đầu, mong rằng ba mình sẽ mắt không thấy tâm không phiền: “Mẹ con có đấy không? Con có chuyện trọng đại cần thông báo với hai người.”
Chúc Ngao bỗng biến sắc.
Quyết định trọng đại?
Lẽ nào thằng nhóc thối này cũng thích đàn ông?
“Con trước tiên nói cho ba biết đây là chuyện về phương diện nào.” Chúc Ngao nói: “Đừng làm cho mẹ con tức giận.”
“Sao con làm mẹ con tức giận được?” Chúc Văn Gia nói: “Con nói thẳng với ba luôn vậy, con muốn học đại học.”
“Cái gì?” Chúc Ngao kinh hỉ quá mức, thậm chí còn không dám tin đây là lời mà Chúc Văn Gia có thể nói ra được, bèn chất vấn: “Con? Muốn học đại học á?”
“Là Tiểu Gia hả?” Khuôn mặt của Ông Vận Nghi xuất hiện ở phía sau Chúc Ngao: “Tiểu Gia nói gì vậy?”
Nét mặt của Chúc Văn Gia vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, con nói con muốn học đại học.”
Khác với Chúc Ngao, Ông Vận Nghi chưa bao giờ nghĩ rằng con trai mình là ‘bùn nhão không trát được tường’. Bà ta cảm thấy Chúc Văn Gia là một đứa con trai, từ nhỏ lại chưa từng chịu khổ, cho nên hiểu chuyện có hơi muộn một chút. Trước đây tuổi còn nhỏ thích chơi bời, hiện tại không cho cậu ta tiền để tiêu lung tung nữa, đột nhiên nghĩ thông suốt rồi muốn đi học cũng là việc rất đỗi bình thường.
Bởi vậy bà ta không kinh ngạc như Chúc Ngao, nhưng lại vui vẻ hơn nhiều: “Quá tốt rồi, con muốn học trường nào? Để mẹ tìm người xin giúp con.”
“Để cho nó tự xin.” Chúc Ngao nói: “Đình Sương không phải cũng tự mình xin đi học sao?”
“Đình Sương khi ấy là xin đi học thạc sĩ, còn Tiểu Gia mới bao lớn đâu? Hiện giờ Tiểu Gia là xin vào khoa chính quy.” Ông Vận Nghi khuyên nhủ Chúc Ngao: “Vất vả lắm Tiểu Gia mới muốn đi học, sao ông lại làm khó con thế? Chúng ta nhọc nhằn khổ sở chẳng phải vì để tạo điều kiện tốt nhất cho con nó ư?”
Chúc Ngao nói: “Khó khăn này là do tôi tạo ra chắc? Tự nó gây ra chứ ai. Có một chút trở ngại thế này mà cũng không khắc phục được, vậy còn đi học để làm gì?”
“Việc của Tiểu Gia để mình tôi lo, không cần ông quan tâm.” Ông Vận Nghi thấy không thể thuyết phục Chúc Ngao ngay được, đơn giản là mặc kệ, nói sang chuyện khác: “Tiểu Gia, con hiện giờ đang ở đâu? Vẫn ở Hà Lan à?”
“Dạ không mẹ, con cháy túi nên đâu có tiền để thuê nhà nữa, bởi vậy đã chạy sang Đức nhờ vả anh con rồi.” Chúc Văn Gia chỉnh camera về phía Đình Sương: “Anh con cũng đang ở đây nè, bữa nay anh ấy dẫn con đến trường tham quan đó, trường của anh ấy tốt lắm, có hẳn phòng thí nghiệm ——”
“Kia là ai?” Chúc Ngao hơi nhíu mày hỏi.
Chúc Văn Gia ngước mắt lên nhìn, cánh cửa ra vào ở phía sau lưng Đình Sương bật mở, Bách Xương Ý đang bước vào trong nhà.