Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 82: Khẩu thị tâm phi




"Xem ra là đã dùng rồi nha, đội trưởng Phó đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được."

Vừa nói, cô vừa tiến lại gần, ngón tay mân mê ngực anh, như có như không trêu chọc: "Bắn vào đó à?"

Phó Thành nắm lấy tay cô, không rõ là cảnh cáo hay đầu hàng mà siết chặt. Trên mặt không có nhiều biểu cảm, dáng vẻ mím môi thậm chí còn có chút lạnh lùng, nhưng đáng tiếc lỗ tai lại đỏ bừng.

“Không nói tức là có.” Cô cố ý nói: “Đúng là đàn ông.”

"Lúc thủ dâʍ anh nghĩ gì thế? Có nhớ em không? Bộ dạng em thế nào, nằm dưới người anh cầu xin tha thứ sao?"

Ánh mắt sáng rực nhìn anh, trong con ngươi là vẻ thích thú, đòi hỏi một câu trả lời.

Phó Thành bất đắc dĩ gọi: "Anh Hiền."

Anh Hiền nhướng mày, trước đây anh không như thế này.

Cô còn nhớ hôm đưa qυầи ɭóŧ cho anh, cũng hỏi anh có tự an ủi hay không, cả khuôn mặt lẫn ánh mắt anh đều lạnh tanh, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Trước đây anh không quan tâm cũng không sao, anh càng lạnh lùng thì cô càng vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trạng của cô đã thay đổi, quay người nhắc lại chuyện cũ, việc vui cũng biến thành thù.

Hiện tại cô báo thù rất sướng.

“Nói đi, em muốn biết mà, bắn nhiều không?” Qυầи ɭóŧ để sát vào mũi, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn anh.

Trái tim Phó Thành đột nhiên co rút, anh chắc chắn mình đã giặt sạch sẽ, nhưng thấy cô ngửi, trong tiềm thức anh vẫn căng thẳng.

Anh Hiền nghẹn cười, nhíu mày, làm như có chuyện nói "Rốt cuộc là anh bắn bao nhiêu rồi, bây giờ vẫn có thể ngửi thấy mùi này."

"Anh Hiền."

Anh dường như chỉ nói được hai từ này.

Hiếm lắm mới có một lần cô mới có đạo đức hơn, sao có thể dễ dàng buông tha được.

Anh Hiền giả vờ lên án: "Bớt làm bộ đi, thủ dâʍ cũng thủ dâʍ rồi, bắn cũng bắn rồi, hiện tại tỏ vẻ đáng thương. Đội trưởng Phó à, mời anh thành thật nói cho em biết cuối cùng anh đã có hành động dâʍ ɭσạи với qυầи ɭóŧ của em mấy lần hửm?"

Anh không nói gì, cô vừa đếm vừa hỏi: "Một lần?"

"Hai lần?"

Vẫn không ngừng? Anh Hiền thực sự kinh ngạc, cô cho rằng kiểu người như Phó Thành thì cùng lắm chỉ làm chuyện hoang đường đó một lần mà thôi, sau đó sẽ trở lại bộ dạng bình thường tự chán ghét bản thân rồi điên cuồng hối lỗi.

"Ba lần?"

Khóe môi Phó Thành giật giật.

Chậc chậc, xem ra là ba lần, vượt quá dự đoán của cô rồi.

Cô im lặng, nhưng ánh mắt cũng đủ để kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý thức đạo đức của anh, Phó Thành khô khốc đến mức không thể phản bác, vì vậy dùng nụ hôn để phát tiết.

Nụ hôn mang tính trừng phạt, dịu dàng hơn chiều hôm qua, tính xâm lược mạnh hơn nhưng không quá mức làm đau cô.

Anh Hiền giả vờ thuận theo, thè lưỡi dây dưa với anh, sau đó trong khi anh đang điều chỉnh hô hấp, thở dốc nói: "Gặp em rồi có vui không?"

Anh còn đang do dự có nên thổ lộ tiếng lòng hay không thì chợt nghe cô nói: “Anh có thể bắn vào hoa huyệt mà không phải qυầи ɭóŧ."

Biết ngay cô không nói được gì tốt lành mà.

Phó Thành cáu kỉnh, vừa tức vừa buồn cười.

Thấy cô còn muốn nói nữa, anh lập tức mở miệng cắn chặt môi cô.

Răng nanh nhẹ nhàng ma sát đôi môi non mềm như một giây tiếp theo sẽ cắn rách da, nhưng đầu lưỡi lại vô cùng dịu dàng, hơi thở ẩm ướt xộc thẳng vào miệng cô.

Anh Hiền run lên, hừ một tiếng, không nói gì, vòng tay qua cổ anh làm nụ hôn này thêm sâu hơn.

Ăn sáng xong, cô và Từ Lượng lại được đưa đến phòng bệnh của Kha Nhụy, Anh Hiền báo chuyện vé máy bay cho hai người biết, Từ Lượng khá dè dặt, nhưng đôi mắt lại sáng rực, Kha Nhụy mừng đến chảy cả nước mắt, không ngừng nói cảm ơn anh Phó. Không biết là ai bắt đầu trước, Kha Nhụy và Từ Lượng chăm chú thảo luận sau khi về nước sẽ đưa quà cảm ơn gì cho Phó Thành.

Chắc là biết có thể quay về, áp lực tâm lý chợt giảm hẳn, hai người nói nhiều hơn bình thường, cười nhiều hơn, ngay cả Carol cũng mừng cho họ.

Giữa không khí vui, vẻ mặt của Anh Hiền rất thản nhiên.

Ngay cả khi cô cố ý không nghĩ đến một số chuyện thì những tiếng nói bên ngoài vẫn sẽ nhắc nhở cô.

Sáu giờ hơn, Phó Thành đến đón. Sau khi Từ Lượng xuống xe, Anh Hiền kêu a một tiếng, nói có gì đó rơi ở phía đối diện.

Phó Thành khởi động xe lần nữa lái trở lại, thuận miệng hỏi là vật gì, đợi vài giây vẫn không nhận được câu trả lời anh mới nhận ra điều bất thường, quay lại nhìn Anh Hiền, phát hiện cô cũng đang nhìn mình.

Đi được nửa đường, Anh Hiền bỗng nói: "Dừng xe."

Chỗ này cách doanh trại chừng hai cây số, ở giữa không có đèn đường, một khi tắt đèn xe, xung quanh sẽ chìm vào bóng đêm tự nhiên nhất.

Trong xe yên tĩnh, bên ngoài truyền đến một loại mưa to như trút nước, Phó Thành ngửi thấy mùi bột giặt trên người cô giống như mùi của anh, kiềm chế hô hấp hỏi: "Sao lại dừng ở đây?"

Cô quay sang nhìn anh, con ngươi đen sâu như màn đêm, không nói mà hỏi ngược lại: "Anh đoán xem?"

Anh không lên tiếng, đôi mắt dần dần dày lên.

Người này vẫn không nói dối.

Anh Hiền quan sát anh một lúc rồi đứng dậy ngồi lên đùi anh. Anh vẫn không hé răng, nhưng tay lại duỗi ra giữ chặt eo cô trước tiên, đợi đến khi cô ngồi vững, lòng bàn tay mới dọc theo sống lưng hướng lên trên, tách ra khỏi tay lái cứng ngắc.

Nhìn coi động tác rành mạch lưu loát như thế còn làm bộ với cô?

Anh Hiền cười khúc khích: "Đội trưởng Phó à, sao lúc nào anh cũng nói một đằng, nghĩ một nẻo thế?"

Dù sao đi nữa, cô chưa bao giờ nghĩ một câu ve vãn của mình sẽ chạm đến đáy lòng của anh.

Bầu không khí giữa hai người bỗng thay đổi, trong mắt Phó Thành hiện lên một chút tỉnh táo: "Không nói một đằng nghĩ một nẻo em có chịu nghe không?"

Nụ cười trên môi cứng lại, Anh Hiền lảng lặng nhìn thẳng vào anh, một lúc sau, khẽ thở dài.

Một lúc lâu sau Phó Thành cũng cười khổ.

Nhìn đi, còn chưa nói gì cô đã chán rồi.

Anh Hiền vừa nhìn biểu cảm của anh liền biết mình đã chọc giận anh, hai tay ôm lấy gương mặt thon gầy của anh, hôn lên môi anh, dỗ dành như một cô bạn gái dịu dàng: "Giận sao?"

Đầu lưỡi thử mấy lần, nhưng hàm răng anh vẫn không nhúc nhích, anh không chịu để cô vào.

Anh Hiền kiên nhẫn tiếp tục hôn anh: "Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, được không?"

"Em biết lịch sử đen của em rất nhiều, nói ra lời này thì không thuyết phục lắm, nhưng thật ra vừa rồi em không có ý khiêu khích hay chọc tức anh đâu."

Trái tim Phó Thành lên xuống, anh im lặng một lúc rồi cúi người vùi đầu vào cổ cô, buồn bực nói: "Là lỗi của anh."

Quá khó coi, anh đang làm gì thế này? Cáu kỉnh đòi kẹo sao?

Hai ngày nay tuy thái độ của cô vô cùng thân mật, nhưng cảm xúc vốn có thể đè nén lại bắt đầu không yên. Con người đều tham làm, khi chẳng có gì bạn cho rằng sẽ thỏa mãn với một phần, đợi đến khi có được sẽ bắt đầu nghĩ tại sao không thể là hai phần, ba phần, thậm chí là toàn bộ.

"Anh không có lỗi."

Cô lắc đầu, tóc cọ qua mũi khiến anh cảm thấy nhột nhột.

(*) Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.